Và cuối cùng chúng tôi cũng đã đến hiện trường hai ngày sau đó, và giờ đây có thể nhìn thấy vài cỗ xe ngựa bên lề đường phía trước.
(Sabine) 「Sảnh!」
Sabine-chan tự tin lật bài của mình.
(Colette) 「Một đôi…」
Colette-chan uể oải đặt bài của mình lên bàn.
Và, tôi…….
(Mitsuha) 「Kimen Thùng!」
Phải, bài của tôi gồm năm lá cùng chất và mạnh hơn sảnh, đó là một bộ Thùng. Tôi đã tự nhiên gắn thêm chữ 『Kimen』 vào và không hề hối hận.
Một bộ thùng có vẻ dễ xếp hơn và cũng mạnh hơn một bộ sảnh. Tất nhiên, nó cũng mạnh hơn cả ba đôi.
(Ghi chú của người dịch: Đây là một tham chiếu đến một bộ manga có tên là “Flash! Kimengumi”, là phần tiếp theo của “High School! Kimengumi”; và… cá nhân tôi thích Sảnh hơn là Thùng… vì cơ hội tự phá bài của mình là rất cao nếu bạn chơi Thùng theo ý kiến của tôi…)
Tôi thắng rồi!
Khi tôi đang nghĩ vậy, một giọng nói vang lên bên cạnh tôi, người đang cười toe toét.
(Remia) 「CÙ LŨ, DESU WA!」
(Ghi chú của người dịch: BUU BUU DESU WA!)
ỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂ~~!?!
(Remia) 「KEKEKEKE!!」
Tiếng cười chiến thắng của Công chúa Điện hạ vang vọng trong cỗ xe.
…Nói thật, tiếng cười của cô ấy khó nghe quá đi!
(Người đánh xe) 「Chúng ta đã đến nơi rồi ạ!」
(Remia) 「Cho xe chúng ta đỗ cạnh xe của ngài Bá tước!」
Công chúa Điện hạ thay đổi vẻ mặt và giọng nói trong nháy mắt và ra chỉ thị cho người đánh xe.
…Đáng sợ quá đi!
Thông thường, đây lẽ ra là một chuyến đi hai ngày mà Công chúa Điện hạ phải ngồi cùng các thị nữ và hầu gái, nhưng lần này, cô ấy đã dành những ngày đó chỉ ở cùng chúng tôi.
Có vẻ như đây là một chuyến đi vui vẻ đối với Công chúa Điện hạ, nhưng đối với chúng tôi, thì, ừm….. chà, nó cũng có phần thú vị nên cũng không sao.
Công chúa Điện hạ, người có vẻ như sắp suy sụp, đã trở lại bình thường khi đến nơi,….có lẽ vậy…
Sau đó, sau khi các cỗ xe dừng lại, những người đánh xe cùng với đội hộ tống đã nhảy xuống từ ngựa và các cỗ xe khác mất một lúc để bảo vệ xung quanh và cuối cùng chúng tôi cũng có thể xuống xe. Tất nhiên, chúng tôi là người xuống đầu tiên để có thể xác nhận sự an toàn. Sau đó, Công chúa Điện hạ mới có thể xuống.
Các bộ trưởng, quý tộc có ảnh hưởng, quan chức quân đội, v.v. đã xuống từ các cỗ xe khác cũng tập trung xung quanh công chúa.
(Remia) 「Phái đoàn ở đâu!?」
(Audyst) 「Chúng tôi ở đây, thưa Công chúa Điện hạ Remia!」
Một câu trả lời vang lên ngay lập tức và, cùng với đó, trưởng phái đoàn, Bá tước Covemainne, bước xuống từ cỗ xe sang trọng nhất của phái đoàn.
(Remia) 「Ồ, ngài Bá tước! Ngài có vẻ an toàn, thật nhẹ nhõm! Thật là một khoảng thời gian khó khăn khi gặp phải sự kiện không may như vậy, nhưng thật là một điều tuyệt vời khi thấy…」
Công chúa Điện hạ nói lời cảm kích với ngài Bá tước.
Mặc dù đó là một lời 『cảm kích』, cô ấy không thể nói bất kỳ lời xin lỗi nào với ông vì thực tế là vụ việc này là do bọn cướp gây ra.
Cướp là những kẻ vô quốc tịch. Chúng không đóng thuế ở vương quốc này và chúng cũng có thể đến từ một vương quốc khác.
Tuy nhiên, nếu công chúa xin lỗi ở đây, điều đó có nghĩa là vương quốc của cô đã chấp nhận vấn đề này là trách nhiệm của mình và sẽ trở thành một điểm yếu chính trị lớn cho vương quốc của cô.
Do đó, không thể phá vỡ tình trạng rằng đây chỉ là một sự kiện không may và nó không liên quan gì đến vương quốc.
(Remia) 「Vậy thì, thiệt hại thế nào!? Bọn cướp đã chạy thoát chưa!?」
Công chúa Điện hạ hỏi vậy và ngài Bá tước trả lời trong khi mỉm cười.
(Audyst) 「Về phía chúng tôi không có thương vong hay thiệt hại vật chất nào. Thực tế, chúng tôi cũng đã tiêu diệt và bắt giữ bọn cướp. Này, mang chúng đến đây!」
Ngài Bá tước ra lệnh cho những người bảo vệ phía sau và họ ngay lập tức mang đến ba tên cướp bị trói.
(Người của Dalisson) 「「「「「Hả……?」」」」」
Những người xung quanh công chúa bất giác thốt lên và mặt mày tái mét.
Đó đã là một phản ứng có thể đoán trước được vì họ có thể nhận ra những tên cướp đang ở ngay trước mặt họ.
Chúng mặc quần áo cũ, kiếm và ủng đồng bộ, tóc được cắt tỉa và mặt được cạo sạch sẽ, mặc dù nó đã mọc ra một chút trong hai ngày qua.
Ngay cả khi chúng thay đổi quần áo, chúng vẫn sẽ muốn thay những bộ đắt tiền. Chúng cũng sử dụng kiếm và ủng thường ngày của mình vì có lẽ chúng đã quen với việc sử dụng chúng. Có lẽ, bọn cướp nghĩ rằng chúng tôi không biết gì về trang bị của một vương quốc khác.
Tuy nhiên, điều đó quá rõ ràng trong mắt các quan chức hoàng gia và binh lính của chính vương quốc họ.
((((Quân… nhân của chúng ta…)))))
(Audyst) 「Chúng tôi sẽ mang những tù nhân này trở về vương quốc của mình, tra tấn chúng và bắt chúng khai ra tất cả thông tin chúng có. Chúng tôi cũng sẽ thông báo tất cả cho vương quốc này, do đó chúng tôi muốn sử dụng chúng để tiêu diệt tất cả những tên cướp còn lại có lẽ vẫn đang ẩn náu.」
Tất cả mọi người từ Vương quốc Dalisson đều náo loạn, và trong số họ, có một vài người rất run rẩy trước những gì ngài Bá tước đã nói.
(Bộ trưởng) 「D-dù sao đi nữa, chúng ta không thể tin những gì bọn cướp nói! Chúng ta nên giết chúng ngay bây giờ!」
Đột nhiên, một trong những bộ trưởng bắt đầu nói vậy.
(Quan chức quân đội) 「Phải, chúng ta không thể chắc chắn vì bọn cướp có thể chạy thoát và giết thêm nhiều người! Tốt nhất là giết chúng ở đây!」
Trong khi nói vậy, một vài quan chức quân đội cố gắng rút kiếm ra, nhưng những người hộ tống của phái đoàn đã đứng trước mặt họ.
Vì các tù nhân đều ở sau lưng ngài Bá tước, đó là một lý do hiển nhiên để những người hộ tống hành động như vậy vì các quân nhân của một vương quốc khác đang cố gắng rút kiếm ra chống lại ngài Bá tước, người là trưởng phái đoàn.
(Remia) 「Dừng lại ngay!」
Lời khiển trách sắc bén của Công chúa Điện hạ vang lên và khiến các quan chức quân đội lùi lại khi họ bị tất cả mọi người, bao gồm cả công chúa là người bắt đầu, khinh miệt.
(Remia) 「Sao các người dám rút kiếm ra chống lại các phái viên của một vương quốc khác! Hơn nữa, việc xử lý bọn cướp chỉ có thể được quyết định bởi những người đã bắt chúng. Vậy, các người đang cố làm gì khi chính các người lẽ ra phải biết sự thật rằng tất cả chúng ta đều không liên quan đến vụ việc này?…
Các người định vứt bỏ danh dự của vương quốc chúng ta xuống đất sao!? Hay có lẽ, có một số thông tin khó chịu nào đó ẩn giấu trong bọn cướp?」
Những người khăng khăng đòi giết các tù nhân đều nao núng trước những lời lẽ gay gắt của công chúa.
(Remia) 「Nhân tiện, chỉ huy tiểu đoàn bốn…」
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「Vâng?」
Đột nhiên bị công chúa gọi, vị đại úy tỏ vẻ bối rối.
(Remia) 「Tại sao những tên cướp đó lại sử dụng kiếm và ủng thuộc nguồn cung quân sự của chúng ta?」
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「À…., Ưưh……」
Một câu trả lời vang lên từ bên cạnh vị chỉ huy đang đổ mồ hôi trán.
(Đại đội trưởng đại đội 1) 「Có lẽ nhà cung cấp của chúng ta đã bán các sản phẩm không đạt tiêu chuẩn cho chúng vì nó không thể được cung cấp cho các đơn vị quân đội của chúng ta…」
Đại đội trưởng Đại đội 1 của Tiểu đoàn 4 trả lời vậy với Công chúa Điện hạ đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
(Remia) 「Hô hô, vậy là ba tên cướp này tình cờ, ngẫu nhiên, đã mua kiếm và ủng từ cùng một nhà cung cấp với chúng ta, phải không? Nếu vậy, anh đang cố nói rằng có lẽ tất cả bọn cướp đều có cùng loại kiếm và ủng từ nhà cung cấp của chúng ta, đúng không? Một xưởng sản xuất mà lại có nhiều sai sót như vậy, ta hiểu rồi…, vậy thì, chúng ta không nên làm ăn với họ nữa, phải không?」
(Đại đội trưởng đại đội 1) 「Ưưh…」
Vị đại đội trưởng đã chìm vào im lặng.
(Remia) 「Anh không định nói rằng những người này là binh lính của quân đội chúng ta, phải không?」
Chỉ huy tiểu đoàn bốn hoảng hốt trả lời câu hỏi của công chúa.
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「K-không có chuyện đó!」
(Remia) 「Nếu vậy, thì những người này và gia đình, họ hàng của họ, v.v. sẽ bị trừng phạt, do đó không có vấn đề gì về nó, phải không?
Vậy anh đang nói rằng những người này hoàn toàn không phải từ quân đội của chúng ta?」
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「Tất nhiên! Những người như vậy không phải từ tiểu đoàn 4 của chúng tôi!」
Công chúa Điện hạ nở một nụ cười đen tối về phía vị chỉ huy tiểu đoàn đã nói vậy với khuôn mặt đỏ bừng.
(Remia) 「Hô hô? Ta chỉ hỏi, 『Anh không định nói rằng những người này là binh lính của quân đội chúng ta, phải không?』 và anh đã phủ nhận bằng cách nói, 『Những người như vậy không phải từ tiểu đoàn 4 của chúng tôi”, phải không』
Cứ như thể anh đang nói rằng họ đến từ tiểu đoàn 4…」
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「Ể……」
(Remia) 「Và anh đã tuyên bố rằng không có ai trong tiểu đoàn 4 có liên quan đến bọn cướp vì anh biết tất cả binh lính ở đó, đúng không?
Vậy, chúng ta cần phải điều tra bọn cướp và họ hàng của chúng trước, phải không?」
(Chỉ huy tiểu đoàn 4) 「T-tất nhiên!」
Và rồi, tôi gọi ra phía sau lưng ngài Bá tước.
(Mitsuha) 「Xin mời ra ngoài!」
Với giọng nói của tôi, cánh cửa của cỗ xe, vốn ở sau lưng ngài Bá tước, được mở ra và một tên cướp bước xuống.
(Mitsuha) 「…họ nói vậy đấy, thưa Trung đội trưởng Trung đội 3, Đại đội 1, Tiểu đoàn 4 của Quân đội Dalisson!」
(Thành viên Dalisson) 「「「「「「Ể……?」」」」」」
Các thành viên của Dalisson ngoài công chúa đều sững sờ và không nói nên lời với miệng há hốc.
Và vị chỉ huy tiểu đoàn, đại đội trưởng cũng như một trong những bộ trưởng lườm nguýt tên trung đội trưởng bị bắt với đôi mắt đầy giận dữ và căm thù.
Phải, chúng tôi đã nói rằng chúng tôi đã bắt được một số tù nhân. Tuy nhiên, không ai nói gì về việc chỉ có ba người.
Có lẽ vị bộ trưởng và các chỉ huy nghĩ rằng tên trung đội trưởng biết chi tiết về mệnh lệnh đã chết và ba người lính ngay trước mặt họ không biết chi tiết về nó vì họ chỉ được lệnh làm vậy. Do đó, có lẽ họ đã quyết định liều mạng tuyên bố rằng ba người lính đó không phải là cấp dưới của họ cho đến cùng.
Chắc chắn, nếu bạn phải chọn tin ai giữa bọn cướp và các quan chức quân đội, không ai muốn tin bọn cướp cả.
Bên cạnh đó, trên đường đến hoàng đô, sẽ có khả năng cao là 『bọn cướp đã cố gắng chạy trốn, nên chúng tôi đã miễn cưỡng giết chúng』 hoặc 『Tôi đột nhiên bắt đầu lo lắng….』.
Không ai có thể biết mặt của những người lính cấp thấp từ Tiểu đoàn 4 vì họ sẽ chỉ được Lực lượng Vệ binh đi cùng trên đường. Do đó họ có thể cắt nát mặt bọn cướp, hoặc đập chúng bằng đá, hoặc thậm chí đốt cháy cỗ xe trong khi cắm trại…
Nếu họ muốn giết bọn cướp, họ cần phải làm gì đó cho đến khi không thể nhận dạng được khuôn mặt của bọn cướp.
Dù vậy, để chắc chắn, họ đã cố gắng giết bọn cướp ở đây ngay lập tức trước khi bọn cướp bắt đầu lảm nhảm đủ thứ. Tuy nhiên, những người hộ tống từ phía phái đoàn đã ngăn cản họ làm điều đó.
(Neutson) 「Các ngài đã quên rồi sao, thưa chỉ huy tiểu đoàn, thưa đại đội trưởng? Tôi là trung đội trưởng Trung đội 3, Trung úy Neutson.
Người đã được lệnh lấy vũ khí bí mật của một vương quốc nước ngoài và tấn công phái đoàn từ một vương quốc láng giềng, trong đó có cả một công chúa, người lãnh đạo, và Lôi Quang Công chúa Vu nữ, vì đó là một mệnh lệnh đặc biệt từ Bộ trưởng Bộ Quân vụ, Maenholtz-sama, nhớ không?」
Miệng hắn ta đang cười nhưng đôi mắt thì hoàn toàn khác.
Thật đáng sợ.
Thực sự rất đáng sợ….


0 Bình luận