• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 212: Sơ suất của Kiệt Tác Tối Cao

0 Bình luận - Độ dài: 2,832 từ - Cập nhật:

“Tôi hiểu rồi. Cậu cứ lo việc của mình đi.”

“Ể? Lo việc của mình? Nhưng mà…”

“Tôi cúp máy đây.”

Dù đầu dây bên kia dường như vẫn muốn nói thêm, nhưng Ayanokouji thấy không cần thiết, vả lại tình hình cũng không cho phép lãng phí thời gian nên đã dứt khoát cúp máy.

Ngay khi nhận được điện thoại của Karuizawa, cậu đã lập tức nhận ra tình hình đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

Sau khi hỏi han cặn kẽ, Ayanokouji đã xâu chuỗi lại mọi việc và rút ra kết luận.

Nếu không lầm, cô gái cao ráo tóc bạc mà Karuizawa nhắc đến, mười mươi chính là Kiryuin-senpai cậu từng gặp.

Phòng thay đồ của mỗi khối đều tách biệt, việc chị ta đột nhiên xông vào khu vực của khối năm nhất rõ ràng không thể nào chỉ là đi nhầm phòng.

Suy đoán từ phản ứng được mô tả, Kiryuin vốn không hề biết chuyện chiếc xe điều khiển từ xa, nhưng hành động của Karuizawa đã thu hút sự chú ý của chị ta.

Dù có bạn bè giúp che đậy, nhưng một khi trong lòng đã có sẵn nghi ngờ, hành vi này chỉ tổ phản tác dụng.

Trong cái rủi có cái may, ít nhất Karuizawa không bị liên lụy.

Ayanokouji cũng không thấy Karuizawa có chỗ nào làm không tốt, nói đúng hơn, cô đã làm hết sức trong khả năng của mình.

Tiếc là, kế hoạch thường không theo kịp biến hóa.

Lý do có người đến đó điều tra, e là…

“Hikigaya…?”

Ngoài gã này ra, Ayanokouji không nghĩ ra được ai khác.

Dĩ nhiên cũng không thể loại trừ khả năng chính Kiryuin đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng xác suất đó quá nhỏ, tạm thời không cần xem xét.

“Gay go thật…”

Ayanokouji lẩm bẩm. Lần gần nhất cậu gặp phải khủng hoảng tương tự là trên đảo hoang, lúc đó phải nhờ vào lòng trắc ẩn của Hirata mới thoát nạn, nếu không thì ít nhất cậu cũng đã thân bại danh liệt.

Nhưng lần này rõ ràng không đơn giản như vậy.

Dù đã biết Hikigaya nảy sinh nghi ngờ, cũng đoán được gã sẽ nhờ ai đó dò xét phòng thay đồ nữ, nhưng Ayanokouji vốn nghĩ đối tượng được nhờ vả sẽ là Kushida hoặc Ichinose.

Nếu là hai người đó, dù thật sự bị phát hiện, Ayanokouji cũng tự tin có thể thuyết phục họ giơ cao đánh khẽ, ít nhất sẽ không làm to chuyện.

Thế nhưng, cậu không tài nào ngờ được người xuất hiện lại là Kiryuin.

Dù chỉ mới gặp thoáng qua, nhưng với tính cách của vị senpai đó, e rằng chị ta sẽ không nương tay trong chuyện này.

Hơn nữa, bây giờ mà tiếp cận thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai.

Vấn đề này sở dĩ phiền phức là vì Ayanokouji không thể phủi sạch liên quan. Một khi họ truy ngược lịch sử mua sắm chiếc xe và tìm ra Ike, cậu không tin gã đó sẽ một mình gánh hết trách nhiệm. Đến lúc ấy, cậu và Yamauchi chắc chắn sẽ bị khai ra.

“Haizz, biết thế mình cũng học theo Sudou… thôi bỏ đi.”

Sự đã đến nước này, hối hận cũng vô ích, vẫn phải nghĩ cách giải quyết.

Ayanokouji nhanh chóng sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Hiện tại, trước mắt cậu chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, đi thuyết phục Hikigaya, để gã mở cho một lối thoát.

Tuy nhiên, phương án này nhanh chóng bị bác bỏ.

Đầu tiên, Kiryuin không chắc sẽ giao bằng chứng cho Hikigaya, mà có khả năng sẽ nộp thẳng cho nhà trường.

Dù sao đây cũng là vụ quay lén nghiêm trọng, không phải chuyện một học sinh có thể xử lý. Hơn nữa, Hikigaya lại là con trai, Kiryuin rất có thể sẽ cân nhắc đến điểm này.

Quan trọng nhất là, Ayanokouji không đủ tự tin để thuyết phục được Hikigaya.

Nếu là người bình thường, ít nhiều cũng sẽ có chút tình nghĩa với bạn cùng lớp, đặc biệt khi hậu quả là đuổi học thì thường sẽ khó lòng ra tay.

Nhưng tình hình của Hikigaya lại khác… với gã, phần lớn người trong lớp có lẽ không phải bạn học, mà chỉ là những người lạ mặt chung phòng.

Tóm lại, biện pháp này đầy rẫy biến số, để chắc ăn vẫn nên chọn con đường còn lại…

Trực tiếp đoạt lại chiếc xe điều khiển từ tay Kiryuin.

Chỉ cần không còn vật chứng, những chuyện còn lại không đáng lo ngại, ít nhất sẽ không bị động như bây giờ.

Tuy hành vi này nếu bị phát giác chắc chắn sẽ bị đuổi học, nhưng chuyện quay lén bị vỡ lở cũng sẽ bị đuổi học, nên Ayanokouji hoàn toàn không do dự mà hạ quyết tâm.

Đầu tiên, cậu đến một quầy lưu niệm gần đó, mua một cặp kính râm và một chiếc khăn mặt, sau đó tìm một nơi vắng vẻ cởi áo khoác, lộn trái rồi mặc lại.

Giờ phút này, Ayanokouji không khỏi thầm may mắn vì mình đã mua chiếc áo hai mặt này.

Không ngờ một quyết định ngẫu hứng lúc đó lại phát huy tác dụng vào lúc này.

Tiếp theo, là phải đi tìm Kiryuin.

Vị senpai cao ráo xinh đẹp đó rất nổi bật, muốn tìm thấy chị ta không khó, chỉ cần để ý phản ứng của đám con trai xung quanh là được.

Cái khó là làm sao để dời sự chú ý của mọi người khỏi chị ta.

Ayanokouji rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của Kiryuin. Chị ta còn chưa thay đồ bơi, cứ thế cầm chiếc xe điều khiển, nghênh ngang đi về phía cổng ra vào khu tiện ích. Xem ra chị ta không định nhờ đến Hikigaya mà định nộp thẳng bằng chứng cho nhà trường.

… Chẳng lẽ chị ta định mặc nguyên đồ bơi đi trong sân trường?

Tuy không phải là không được, nhưng muốn làm được chuyện này, nếu không có một trái tim sắt đá thì không thể nào.

Điều này khiến Ayanokouji nhận ra vị senpai tên Kiryuin này có lẽ cùng loại người với Kouenji. Thảo nào vừa gặp đã có cảm giác quen thuộc.

Muốn dùng lời nói để thuyết phục chị ta… chắc chắn là không thể rồi.

Vẫn chỉ có thể dùng chiêu đó thôi.

Hôm qua, lúc lẻn vào vặn ốc vít, Ayanokouji đã phát hiện camera giám sát được lắp đặt trong khu hồ bơi cỡ lớn này rất ít. Cụ thể là chỉ có vài cái ở hành lang trước phòng thay đồ nữ, và chỉ cần tận dụng tốt điểm mù thì muốn né tránh cũng không khó.

Dù sao thì nơi này bình thường chỉ có câu lạc bộ bơi lội sử dụng, cũng giống như tòa nhà dạy học đặc biệt, nhà trường không thể nào giám sát hết mọi ngóc ngách.

Ayanokouji nhanh chân đi về phía phòng thay đồ nam khối năm ba. May mắn là hiện tại bên trong không một bóng người.

Điều này cũng không lạ. Theo quan sát của cậu, nhân viên ở các quầy hàng dường như đều là học sinh khối trên, thêm nữa là sắp tốt nghiệp nên tự nhiên chẳng mấy ai có tâm tư đến đây chơi.

Ngước nhìn lên trần nhà, Ayanokouji lập tức tìm thấy đầu phun chữa cháy được lắp đặt ở phía trên.

Vậy thì, bắt đầu thôi…

Cậu giẫm lên băng ghế dài trong phòng thay đồ, dùng chiếc bật lửa tiện tay “mượn” được ở quầy thực phẩm lúc nãy, giơ cao nguồn lửa lại gần đầu phun.

Reng reng reng…!

Chẳng mấy chốc, chỉ nghe một tiếng “bốp”, quả cầu thủy tinh trên đầu phun vỡ tung do nhiệt, nước lập tức phun xối xả, đồng thời tiếng chuông báo động chói tai cũng vang lên.

Ayanokouji lập tức nhảy xuống, lao ra khỏi phòng thay đồ, vừa đeo kính râm vừa lấy khăn che mũi miệng.

Dù việc này trông có vẻ hơi khoa trương, nhưng vì có chuông báo cháy, những người khác cùng lắm cũng chỉ nghĩ cậu làm vậy để tránh hít phải khói độc, huống hồ chưa chắc họ đã có tâm trí để ý đến những điều này.

Dưới tác động của tiếng chuông báo, phần lớn học sinh đều hoảng hốt chạy về phía cổng chính.

Chỉ riêng Kiryuin là ngoại lệ. Chị ta ngược lại, dừng bước quan sát xung quanh một lúc rồi quay ngược vào trong.

… Đây là?

Không kịp nghĩ nhiều, Ayanokouji vội vàng lặng lẽ bám theo, phát hiện đối phương đã đi vào phòng thay đồ.

Chẳng lẽ Kiryuin nhận ra đây chỉ là báo động giả, lại không muốn chen chúc với đám đông ở cổng chính, nên dứt khoát quay về thay đồ trước?

Tuy chỉ là suy đoán, nhưng Ayanokouji cảm thấy chắc là như vậy.

Thế này thì thật là… giúp mình một việc lớn.

Ngoại trừ khu vực trước phòng thay đồ nữ, những nơi khác trong nhà gần như không có camera, hơn nữa tất cả mọi người đều đã chạy ra ngoài.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Ayanokouji dùng khăn quấn kín đầu, sau đó nín thở ẩn mình ở góc rẽ, kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Cậu đã dò xét trước, đây là một điểm mù tuyệt đối an toàn.

Không lâu sau, Kiryuin đã thay xong quần áo, thong thả bước ra khỏi phòng thay đồ, có vẻ hoàn toàn không để tâm đến tiếng chuông báo động.

Dựa vào sải chân quan sát được trước đó, Ayanokouji thầm tính toán thời gian đối phương đi đến đây.

Bốn… ba… hai… một!

Vào giây cuối cùng, Ayanokouji đột ngột lao ra, tung một cú đấm thẳng vào ngực Kiryuin mà không hề báo trước.

Tuy nhiên, đối mặt với đòn “ám sát góc cua” gần như chắc trúng này, phản ứng của Kiryuin lại nằm ngoài dự đoán.

Chị ta dường như đã lường trước, nhanh chóng và chuẩn xác giơ tay lên, đỡ gọn cú đấm này.

“Ồ… Tên tội phạm quay lén bây giờ thật ngang ngược.” Kiryuin nở một nụ cười không hề sợ hãi, “Không chỉ quay lén con gái thay đồ, mà ngay cả một thiếu nữ yếu đuối như tôi cũng dám tấn công.”

Tiếc là, một người có thể không biến sắc đỡ đòn này thì không thể gọi là thiếu nữ yếu đuối, mà phải là khỉ đột mới đúng.

Ayanokouji cũng không ngờ đòn tấn công của mình lại bị chặn lại, cảm thấy sự việc ngày càng phiền phức.

Nhưng Kiryuin trông lại có vẻ rất vui. Chị ta lùi lại vài bước rồi ném chiếc xe điều khiển trên tay sang một bên.

“Ban đầu tôi chỉ thấy chuông báo cháy đột ngột vang lên khá kỳ lạ, đoán là có liên quan đến mình.” Kiryuin đầy hứng thú thủ thế, “Không ngờ lại đoán trúng thật. Còn gặp được một đối thủ đáng gờm nữa chứ. Tôi quyết định rồi, sẽ gọi cậu là Quái Nhân Khăn Tắm.”

Nói cách khác, chị ta rõ ràng đã nhận ra sự bất thường nhưng vẫn cố tình bước vào.

Người bình thường sẽ không làm thế… chỉ là người bình thường thôi.

Ayanokouji lờ đi những lời nói nhảm của Kiryuin, lại tung một cú đấm nữa.

“Hì hì, lợi hại hơn tôi tưởng đấy.”

“…”

Chênh lệch thực lực là điều hiển nhiên. Ayanokouji dùng nhịp điệu đặc trưng lặp đi lặp lại những cú đấm thẳng, nhanh chóng áp chế được Kiryuin.

Dù trên mặt đối phương vẫn treo nụ cười, nhưng điều đó không có nghĩa là chị ta đang thong dong, mà chỉ đơn thuần là đang tận hưởng quá trình chiến đấu.

Thực ra, cú đấm đầu tiên hẳn đã khiến Kiryuin hiểu rõ.

Dù đã chặn được một cách chắc chắn, nhưng uy lực đó không thể triệt tiêu hoàn toàn. Cánh tay của chị ta chắc chắn đã bị tổn thương không nhỏ, lúc giao đấu có thể cảm nhận được nó đang khẽ run.

Theo lý mà nói, lúc này cách làm đúng đắn nhất là co giò bỏ chạy, chỉ cần chạy đến nơi đông người là được.

Dĩ nhiên, có bị Ayanokouji đuổi kịp hay không lại là chuyện khác, nhưng ít nhất vẫn có một tia hy vọng.

Nhưng dù biết rõ không địch lại, Kiryuin vẫn chọn chiến đấu.

Vậy thì, kết cục cũng đã được định đoạt.

“Hộc… hộc… đúng là không đánh lại mà.” Kiryuin vừa bị động phòng thủ, vừa nhếch mép, “Không ngờ trong trường này lại ẩn giấu một kẻ như cậu, thật quá thú vị.”

“…”

Ayanokouji chẳng thấy thú vị chút nào. Nếu có thể, cậu chẳng muốn mạo hiểm làm chuyện này.

Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

Giây phút này, cậu dồn hết sát ý nhìn thẳng vào mắt Kiryuin.

“?!”

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Kiryuin không nghi ngờ gì đã bị chấn nhiếp.

Chớp lấy thời cơ, Ayanokouji dồn toàn lực vào nắm đấm phải, không chút do dự tung một cú vào vùng chấn thủy của chị ta.

“Vẫn… thua rồi à…”

Kiryuin mở to mắt, cứ thế ngã xuống đất, bất tỉnh.

Nhưng với thể chất của chị ta, nhiều nhất mười phút sau sẽ tỉnh lại.

Ayanokouji không nán lại lâu. Cậu đỡ Kiryuin ngồi lên chiếc ghế gần đó, tạo tư thế như đang nghỉ ngơi, rồi lập tức cầm chiếc xe điều khiển rời đi.

Trên đường, cậu tháo kính râm và khăn mặt, dùng khăn bọc chiếc xe lại, sau đó lại cởi áo khoác, lộn về mặt phải rồi mặc vào.

“Phù… may thật.”

Làm xong tất cả, Ayanokouji cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Hành động lần này thực sự quá mạo hiểm, nhưng nếu không đoạt lại chiếc xe điều khiển, cậu sẽ không có tương lai ở ngôi trường này.

Dù không phải là hoàn toàn không có cách khác, nhưng tỉ lệ thành công của phương án đó quá thấp, chỉ có thể dùng đến trong trường hợp lần này thất bại.

Việc còn lại là xử lý thẻ nhớ. Còn chiếc xe điều khiển thì khá cồng kềnh, tạm thời chưa có cách nào xử lý gọn gàng, nếu bị phát hiện sẽ chỉ làm dấy lên nghi ngờ không cần thiết. Tốt hơn hết là cứ để nguyên trong túi rồi tìm cách mang ra ngoài sau.

Dù có phải chấp nhận rủi ro, nhưng chỉ cần không còn bằng chứng quay lén, lỡ như thiết bị bị phát hiện thì nhà trường cũng không thể định tội, nhiều nhất là cảnh cáo vài câu chứ không đến mức đuổi học.

Trở lại phòng thay đồ nam khối năm nhất, Ayanokouji lấy thẻ nhớ từ trong xe điều khiển ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Tiếng nhựa vỡ “rắc” một tiếng, rồi cậu vứt nó vào thùng rác gần đó.

Sau đó, cậu mở tủ đồ, cất chiếc xe điều khiển vào trong túi của mình và giấu kỹ.

“Như vậy là gần như đã giải quyết xong.”

Ayanokouji bước ra khỏi phòng thay đồ, chuẩn bị đi tập hợp với những người khác.

Tiếp theo là tìm Ike và Yamauchi, lựa chọn một vài chi tiết để giải thích cho họ.

Dù sao hai gã đó cũng là đồ ngốc, đến lúc đó tùy tiện bịa lý do lấp liếm là được. Hơn nữa, cậu còn có thể nhân cơ hội này cảnh cáo họ sau này nên an phận một chút.

Lúc này, sự náo loạn bên ngoài cũng đã dần lắng xuống. Có lẽ nhà trường đã xác nhận đây chỉ là báo động giả.

Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, hy vọng hoạt động lần này vẫn có thể tiếp tục.

Tuy nhiên, hy vọng của Ayanokouji chưa kéo dài được bao lâu thì đã nghe thấy một thông báo vang lên.

[Mời bạn Hikigaya Hachiman tới quầy lễ tân. Bạn có đồ để quên.]

… Hikigaya?

Không hiểu sao, trong lòng Ayanokouji dâng lên một cảm giác chẳng lành.

Rõ ràng không có lý do gì, nhưng cậu chỉ cảm thấy có điều gì đó rất không ổn. Có lẽ là vì cứ dính dáng đến Hikigaya là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, hoặc có lẽ là vì…

Tóm lại… vẫn nên đi xem sao.

Ayanokouji không do dự nhiều, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận