• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 021: Nữ hoàng và vệ sĩ của cô

0 Bình luận - Độ dài: 1,656 từ - Cập nhật:

Hai tuần tiếp theo, Hikigaya cứ lân la qua các câu lạc bộ. Nhờ từng giúp Hội học sinh soạn thảo bảng dự trù kinh phí của các câu lạc bộ, cậu có thể xác định chính xác những nơi đáng để đặt cược. Số điểm trong tay cậu vẫn đang tăng lên đều đặn.

Nhân tiện cũng phải nói, các loại câu lạc bộ ở trường này thật sự vừa nhiều vừa tạp nham. Không chỉ có những câu lạc bộ thể thao, game và văn hóa thông thường, mà còn được chia nhỏ thành nào là câu lạc bộ board game, câu lạc bộ game, câu lạc bộ bài poker, v.v... Thậm chí còn có cả câu lạc bộ nghiên cứu tâm linh, câu lạc bộ nghiên cứu truyện ma và câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa dân gian – những câu lạc bộ mà đáng lẽ nên gộp lại làm một.

Hikigaya thậm chí còn nghi ngờ liệu bọn họ có đang tìm cách bòn rút kinh phí hoạt động hay không.

Câu lạc bộ nào cũng rất chào đón học sinh mới (những con cừu béo) đến cá cược, có vẻ như ai cũng khát điểm cả. Nhưng ngoài những câu lạc bộ đông thành viên, các câu lạc bộ nhỏ thường chỉ cược rất ít điểm, hơn nữa nội dung cá cược thường rất kỳ quái.

Ví như câu lạc bộ nghiên cứu truyện ma, họ lại bày ra trò cá cược kể chuyện ma, ai bỏ cuộc trước thì thua.

Đối với trò này, Hikigaya xin kiếu, cậu chưa bao giờ có sở thích tự tìm đường chết cả.

Ngoài ra, còn một điểm nữa khiến cậu thấy hơi kỳ lạ: ngoài việc câu lạc bộ cờ vua bị Sakayanagi vắt kiệt điểm, các câu lạc bộ khác dường như không hề bị “tiểu ma vương” này càn quét.

Mặc dù câu lạc bộ cờ vua khá nổi tiếng, có hơn hai mươi thành viên, nhưng như Hikigaya đã nghĩ, không thể nào tất cả mọi người đều bị Sakayanagi moi sạch điểm được.

Luôn có những người không cá cược, và những người không dám cá cược.

Theo suy đoán của Hikigaya, thông thường, moi được khoảng sáu bảy trăm nghìn điểm từ một câu lạc bộ đã là giới hạn rồi.

Nếu Sakayanagi cho rằng chỉ cần làm đến mức đó là có thể thắng cậu, thì đúng là coi thường cậu quá rồi.

Tuy nhiên, chẳng biết là trùng hợp hay bị nguyền rủa, ngay lúc Hikigaya đang nghĩ xem còn câu lạc bộ nào có thể moi thêm điểm, thì một người mà cậu tuyệt đối không muốn gặp lại đi tới từ phía đối diện.

Hết cách rồi, đành phải xóa nhòa sự hiện diện của mình, đồng thời bật chế độ tàng hình…

“Ể? Thật là trùng hợp quá nhỉ, Hikigaya-kun.”

Tiếc là chế độ tàng hình dường như đã hỏng, Hikigaya đành phải mặt đối mặt với người vừa tới.

“Hihihi, cậu để lộ vẻ chán ghét ra mặt như thế, dù là tôi thì cũng ít nhiều sẽ bị tổn thương đấy.”

Giống như lần gặp trước, Sakayanagi Arisu vẫn tao nhã như vậy. Cô đặt một tay lên miệng, khẽ cười với giọng nói trong trẻo. Quá đáng hơn là phía sau cô còn có ba tùy tùng, trông hệt như vệ sĩ của nữ hoàng vậy.

…Ể, lại tăng thêm rồi sao?

Một dự cảm chẳng lành thoáng qua trong đầu Hikigaya, cậu buột miệng: “Nói dối, rõ ràng trông cậu rất vui. Với lại, trùng hợp cái gì chứ, ngày nào cậu chẳng cho Kamuro theo dõi tôi, sớm đã nắm rõ lịch trình của tôi rồi còn gì.”

“Hả?!”

Chưa đợi Sakayanagi lên tiếng, Kamuro đã hét lên trước.

“Khoan đã, Hikigaya! Cậu phát hiện ra tôi từ khi nào!”

“Ờm, ngay ngày thứ hai sau khi chúng ta cá cược, trên đường tôi đến câu lạc bộ cờ tướng thì phải?”

“Vậy không phải là ngay từ đầu rồi sao!”

Giọng Kamuro nghe như sắp suy sụp, mà thực tế đúng là như vậy.

“Cậu có biết hai tuần nay tôi đã phải trải qua những gì không!” Kamuro ôm đầu hét lớn. “Mỗi ngày tan học, tôi đều phải chạy bán sống bán chết đến lớp D, rồi mấy tiếng đồng hồ sau đó phải như khúc gỗ đứng canh trong gió lạnh. Cậu có biết cảm giác đó nhàm chán đến mức nào không… Cậu dù chỉ chào tôi một tiếng cũng được mà!”

“Cái đó… xin, xin lỗi?”

Đến nước này, Hikigaya cũng chẳng biết nói gì hơn, thôi thì cứ xin lỗi trước đã.

“Nếu cậu nói sớm hơn, tôi đã báo cáo với Sakayanagi rồi, tôi cũng được giải thoát rồi! Rốt cuộc tại sao cậu lại phớt lờ tôi chứ!”

“Không phải đâu, cậu không thấy cách nói của mình càng ngày càng kỳ lạ à? Hay là cậu bình tĩnh lại một chút, được không?”

Hikigaya cố gắng xoa dịu Kamuro, tâm trạng của cô nàng này có vẻ không ổn định lắm, hơi đáng sợ.

“Hihihi, quả không hổ là Hikigaya-kun, lần nào cậu cũng có thể khiến tôi vui vẻ.”

Tính cách của Sakayanagi vẫn tệ hại như vậy, thấy rõ Kamuro bị đả kích lớn đến thế mà không hề có ý định an ủi cô bạn của mình một chút nào.

Đúng là danh nghĩa bạn bè, thực chất là nô lệ thì phải?

“Tóm lại, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

Hikigaya vừa định chuồn đi, nhưng một trong những tùy tùng của Sakayanagi, một nam sinh tóc dài trông khá đáng sợ, đã chặn đường cậu.

“Thiệt tình, xin đừng vội vàng như vậy, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà phải không?” Sakayanagi mỉm cười nói.

“…Vụ cá cược còn một tuần nữa cơ mà? Hay là cậu thấy mình không có cơ hội thắng, nên định dùng đám tay chân này gây khó dễ cho tôi?” Hikigaya cố ý chọc tức cô.

Với tính cách không chịu thua của Sakayanagi, chắc chắn cô ta sẽ không nhịn được chuyện này.

Tiếc là, lần này Hikigaya dường như đã tính sai.

“Đừng nói vậy chứ, thỉnh thoảng trò chuyện một chút không phải rất tốt sao? Cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu?”

“Không, thời gian nghỉ ngơi quý báu của tôi…”

“Đúng rồi, có hai người lần đầu gặp mặt nhỉ, vẫn chưa giới thiệu với Hikigaya-kun.”

Phiền phức thật, Sakayanagi hoàn toàn không nghe người khác nói, lại còn cứ thao thao bất tuyệt.

Trớ trêu thay, Hikigaya lại bất lực nhất với kiểu người này, muốn chuồn cũng không xong.

“Yo, tôi tên là Hashimoto Masayoshi, xin được chiếu cố nhé Hikigaya~ Công chúa thường xuyên nhắc đến cậu đấy, tôi đã muốn chào hỏi từ lâu rồi.”

Người đầu tiên tự giới thiệu là một nam sinh tóc vàng với thái độ có phần tùy tiện, tạo cảm giác hơi phù phiếm, giống như mấy gã trai lơ hay bắt chuyện dạo trên phố.

Mặc dù nhìn qua chỉ là một gã có vẻ hời hợt, nhưng lúc nãy khi Hikigaya và Sakayanagi nói chuyện, hắn ta vẫn luôn hứng thú lắng nghe và quan sát từ bên cạnh.

Chẳng lẽ, sở thích của gã này cũng là quan sát con người?

Theo Hikigaya thấy, so với gã tóc dài còn lại trông không giống học sinh cấp ba kia, loại người như Hashimoto này càng đáng để cảnh giác hơn.

“Nhắc đến tôi? Là nói xấu tôi sao?”

“Nói là lớp D có một người rất thú vị.”

“Ừm, quả nhiên là nói xấu mà.”

Hikigaya gật đầu với vẻ mặt chắc chắn, dù sao thì “thú vị” trong miệng Sakayanagi, tuyệt đối không thể hiểu theo nghĩa tốt được.

“Hahaha, quả thực là một gã thú vị.” Hashimoto cười mà không hề để tâm, “Nhưng mà thôi, tóm lại sau này xin hãy chiếu cố cho.”

…Thì ra là vậy.

Khác với ấn tượng ban đầu, Hashimoto dường như rất biết cách giữ chừng mực, ngay cả Hikigaya cũng không cảm thấy khó chịu với lời nói của hắn, chứng tỏ kỹ năng giao tiếp điêu luyện của gã.

Chẳng trách Sakayanagi lại chọn hắn làm cận thần, mắt nhìn người thật tốt.

Còn về người kia—

“Kitou Hayato.”

“…Chào cậu.”

Gã mặt mày dữ tợn còn lại thì dễ đoán hơn nhiều, rõ ràng là đảm nhiệm vai trò cơ bắp.

Chỉ có điều, tại sao lại phải cố ý đeo găng tay?

Là tay phải đang chứa đựng [Kẻ Diệt Ảo Tưởng] hay đang phong ấn [Hắc Viêm Long]?

Tiếc là, cho dù Hikigaya có nói ra, bốn người còn lại cũng chẳng hiểu được đâu.

Dù sao thì trên người mấy người này không có một chút “mùi” otaku nào cả.

“…”

“…Sao vậy?”

Chẳng hiểu sao, từ nãy đến giờ Kitou Hayato cứ nhìn Hikigaya chằm chằm, lẽ nào là đang để ý đến đôi mắt cá chết giàu DHA của cậu sao?

“Giống như đã nghe… là một gã thú vị.”

“…Ồ… Vậy à.”

Dừng lại ngay! Hoàn toàn không hiểu thú vị ở chỗ nào cả!

Hikigaya điên cuồng gào thét trong lòng, cuộc đối thoại dở hơi này rốt cuộc phải kéo dài đến bao giờ mới kết thúc đây!

“Sakayanagi, phần tự giới thiệu cũng xong rồi, cậu muốn làm gì thì nói thẳng ra đi?”

Dù rất không tình nguyện, nhưng để câu chuyện có thể tiếp tục, Hikigaya đành phải hướng về phía Sakayanagi.

Nhưng Sakayanagi dường như muốn tiếp tục trêu ngươi cậu, lại nói ra một câu không ngờ tới.

“Hikigaya-kun, hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ, hay là chúng ta đi ăn thịt nướng đi?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận