• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 102: Tôi chỉ biết đúng một cách đó

0 Bình luận - Độ dài: 1,491 từ - Cập nhật:

Ichinose đượm buồn nhìn theo bóng lưng cô gái đang rời đi.

Rõ ràng là cô ấy thật lòng muốn giữ gìn tình bạn với Shiranami, chỉ tiếc rằng chuyện tình cảm thì không thể gượng ép.

“Hikigaya-kun, xin cậu đừng trách Chihiro-chan, có lẽ lại là lỗi của tớ rồi.” Ichinose cười khổ nói, “Thật ra, trước khi được Chihiro-chan tỏ tình, tớ đã định tìm ai đó giả làm bạn trai để từ chối cậu ấy. May mà nhờ lời khuyên của Ayanokouji-kun, tớ mới nhận ra sai lầm của mình và cuối cùng đã từ chối một cách đàng hoàng.”

“……Thì ra là vậy.”

Hikigaya có chút bất ngờ, không nghĩ tới sẽ nghe thấy tên của Ayanokouji ở đây.

Xét đến tính cách của gã đó, chắc hẳn lời khuyên cậu ta đưa ra là kiểu chuẩn mực như sách giáo khoa.

“Nhưng xem ra tớ đã không giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”

Nói rồi, Ichinose cúi đầu, thở dài một hơi thật sâu.

“Lúc đó tớ lo sẽ làm rạn nứt mối quan hệ với Chihiro-chan, nhưng ngày hôm sau thấy thái độ của cậu ấy vẫn như bình thường, tớ liền yên tâm ngay… Bây giờ nghĩ lại, đây chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người thôi nhỉ? Chihiro-chan sao có thể không bị tổn thương được chứ, chỉ là tớ đã cố tình lờ đi mà thôi… Tệ thật.”

Thì ra là vậy, thảo nào phản ứng của Shiranami lại dữ dội đến thế.

Hikigaya chỉ cần thử đặt mình vào hoàn cảnh đó là đã thấy cô nàng kia khá đáng thương: cô gái mình thích vừa từ chối lời tỏ tình, lại còn bảo muốn tiếp tục làm bạn, thế mà quay đi một cái đã bí mật hẹn hò với một gã trai khác vào giờ nghỉ trưa (một hiểu lầm tai hại)…

Thôi, không thể đặt mình vào hoàn cảnh đó nữa.

Thế này thì ai mà chịu nổi!

Tuy đây chỉ là hiểu lầm, nhưng đứng từ góc độ của Shiranami thì rõ ràng không phải vậy.

Học sinh cấp ba vốn rất nhạy cảm, một nam một nữ đi chơi riêng vào cuối tuần đã có thể bị cho là đang hẹn hò, huống chi hai người còn lén lút trò chuyện ở một góc hẻo lánh thế này.

…Hử? Nghĩ lại thì, có vẻ Shiranami thật sự hiểu lầm là họ đang hẹn hò.

Vậy mà không chê đôi mắt cá chết của mình sao?

Thôi, tốt nhất là không nên nghĩ đến mấy chuyện này nữa, kẻo chính mình cũng hiểu lầm theo mất.

Mà nói đi cũng phải nói lại, số người biết đến địa điểm tuyệt vời này hình như ngày càng nhiều rồi… Thế này thì còn gì là “tuyệt vời” nữa.

Ngay lúc Hikigaya đang thở than vì thánh địa của mình bị vấy bẩn, Ichinose đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.

“Ừm, Hikigaya-kun, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như… nếu là cậu.” Ichinose ngập ngừng, “Nếu cậu được một người mình không thích tỏ tình, nhưng lại muốn tiếp tục làm bạn tốt với người đó, cậu sẽ làm thế nào?”

Hikigaya im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không biết, tôi cũng chưa từng được ai tỏ tình.”

“Phải nhỉ, thật khó trả lời mà.” Ichinose bật ra một tiếng cười khổ tự giễu, “Xin lỗi nhé, đã hỏi cậu một câu kỳ quặc…”

“Nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, tôi lại có một cách.” Hikigaya đột nhiên ngắt lời cô.

“Ể? A, là gì vậy?”

Chẳng hiểu vì sao, Ichinose cảm thấy giọng điệu của Hikigaya trở nên có chút kỳ lạ, nhưng cô lại vô cùng muốn biết đối phương sẽ làm thế nào.

“Tôi sẽ tỏ tình với cậu ngay trước mặt Shiranami.”

“Vậy sao… Ể?!”

Ichinose sững sờ trong giây lát, rồi mặt liền đỏ bừng.

“Chờ, chờ, chờ một chút! Hikigaya-kun, cậu có biết mình đang nói gì không vậy!”

“…Nghe tôi nói hết đã.”

Hikigaya có phần cạn lời nhìn Ichinose, cô nàng này có cần phải căng thẳng đến thế không?

Một cô gái xinh đẹp như cậu, đáng lẽ từ nhỏ đến lớn đã được vô số người tỏ tình, phải quen với chuyện này rồi chứ.

Chỉ là trường hợp của Shiranami tương đối đặc biệt, nếu không thì đã chẳng có gì phải phiền não.

“Tôi sẽ tỏ tình với cậu trước mặt Shiranami, sau đó cậu từ chối tôi.” Hikigaya nói tiếp, “Lý do thì cứ nói là hiện tại cậu không muốn yêu đương với bất kỳ ai, chỉ muốn tập trung dẫn dắt lớp giành chiến thắng. Như vậy thì Shiranami cũng sẽ biết khó mà lui thôi.”

Đúng vậy, vẫn giống hệt như lần đi dã ngoại hồi trước.

Nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì hãy xóa bỏ vấn đề đó đi.

Đôi lúc Hikigaya cũng nghĩ đến vài chuyện vẩn vơ, ví dụ như nếu Thần Linh cho cậu thêm một cơ hội nữa, để cậu quay lại ngày đi dã ngoại năm đó, quay lại con đường nhỏ trong rừng trúc kia.

Cậu sẽ làm gì?

Cậu có còn đi ngược lại suy nghĩ của Yukinoshita để giữ gìn mối quan hệ của nhóm Hayama không?

Câu trả lời là có.

Bởi lẽ Hikigaya Hachiman chỉ biết dùng cái phương pháp tệ hại nhất nà—

“Tu-tuyệt vời!”

“…Ể?”

Nhìn Ichinose với đôi mắt sáng lấp lánh, Hikigaya bất giác sững người.

Tuyệt? Ai cơ?

“Cái đó?”

“Hikigaya-kun tuyệt thật đó!” Ichinose có phần phấn khích nói, “Vậy mà có thể dễ dàng nghĩ ra một cách mà người khác không tài nào nghĩ tới! Đúng thật, làm như vậy thì Chihiro-chan sẽ không bị tổn thương nữa! Chỉ có điều…”

Nói đến đây, giọng cô bỗng trầm xuống, rồi ngước mắt nhìn Hikigaya.

“Chỉ có điều, làm vậy sẽ rất tệ cho Hikigaya-kun đúng không? Chẳng có lý do gì để cậu phải nhận vai diễn đó cả.”

“…”

Hikigaya lập tức im bặt, như thể bị đứng hình, một lúc lâu sau mới khởi động lại được.

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đưa ra gợi ý, chứ có nói là sẽ đích thân giúp cậu đâu.”

“Ể? Thì ra là vậy sao!” Ichinose giả vờ kinh ngạc kêu lên.

Cô nàng này quả nhiên có thiên phú tấu hài.

Ting ting—

Đúng lúc này, điện thoại của Hikigaya vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Mở ra xem thì thấy là Sakayanagi gửi tới. Cảm giác phần lớn là không có… không, phải là chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Hikigaya thở dài, nói với Ichinose: “Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi, đừng quên chuyện ở hòn đảo hoang nhé.”

“Ừm! Lần này thật sự cảm ơn Hikigaya-kun rất nhiều!”

Ichinose cũng nhận ra Hikigaya có việc khác, bèn dứt khoát cúi chào một cái rồi rời đi.

Còn Hikigaya thì nhấn mở tin nhắn, rồi lại buông một tiếng thở dài.

Thứ được gửi tới chỉ có một tấm ảnh. Trong ảnh là một người con trai có dáng vẻ vừa quen vừa lạ, còn người con gái tuy không bị chụp chính diện, nhưng Hikigaya chỉ cần liếc qua là nhận ra đó là Haruno.

Cô nàng Sakayanagi này… quả nhiên là không đợi được nữa rồi.

Dù đã sớm đoán được tiểu ma vương này sẽ gây chuyện, nhưng Hikigaya vẫn xa xỉ hy vọng rằng cô ta có thể biết điểm dừng.

Hết cách rồi, trước tiên cứ thương lượng đã.

Hikigaya: [Cô muốn làm gì?]

Rất nhanh, bên Sakayanagi đã có tin nhắn trả lời.

Sakayanagi: [Hi hi, cậu cứ thế thừa nhận sao?]

Sakayanagi: [Tôi còn tưởng Hikigaya-kun sẽ liều mạng chối bay chối biến chứ.]

Hikigaya: […Chối thì có tác dụng gì không?]

Sakayanagi: [Không có, nhưng làm vậy sẽ khiến tôi thấy vui.]

—Đồ ngốc! tôi biết ngay mày sẽ thấy vui mà, nên mới cố tình không phủ nhận đấy!

Hikigaya mắng thầm Sakayanagi trong lòng, tuy đây chỉ là tự an ủi, nhưng quả thật có thể khiến tâm trạng cậu khá hơn một chút.

Sakayanagi: [Nhân tiện, dạo này Hikigaya-kun chẳng đến tìm tôi chơi gì cả.]

Sakayanagi: [Để bù đắp, sau giờ học hôm nay tôi sẽ đợi cậu ở thư viện nhé, cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ?]

Bù đắp cái gì chứ, cô ta đang nói nhảm cái quái gì vậy?

Đây rõ ràng là uy hiếp mà!

Hikigaya tức không để đâu cho hết, lập tức gõ một tràng dài vào khung chat để “hỏi thăm” Sakayanagi cho tử tế.

Sau đó, cậu đặt ngón tay lên nút gửi… rồi lại di xuống nút xóa ở bên dưới.

Hikigaya: [Tôi hiểu rồi.]

…Haizz, lại sắp bị hành hạ nữa rồi sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận