Tan học, Hikigaya đúng hẹn tới thư viện, vừa đến đã thấy Kamuro đang đợi sẵn ở cửa.
“……Thật ngại quá.”
“Không sao, dù gì tôi cũng lường trước rồi.”
Dù Kamuro tỏ vẻ áy náy, Hikigaya lại thấy cô không cần phải bận tâm. Bởi dù cô có từ chối, Sakayanagi thừa sức ra lệnh cho người khác.
Xét cho cùng, kết quả cũng chẳng khác gì.
Mà cái nhỏ Sakayanagi kia cũng thật biết cách bóc lột người khác… sau này nhất định sẽ thành một nhà tư bản chính hiệu.
Hikigaya vừa nghĩ vẩn vơ, vừa theo chân Kamuro tiến vào một phòng đọc riêng trong thư viện.
“Chào buổi chiều, Hikigaya-kun, tôi đã chờ cậu từ lâu.”
Tới nơi, Sakayanagi đã ngồi đợi sẵn trên ghế sofa, trên chiếc bàn tròn trước mặt đã bày sẵn một bàn cờ.
“……Cờ vua?”
Hikigaya có chút ngơ ngác, không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên muốn chơi cờ.
“Đúng vậy, muốn đấu một ván không?” Sakayanagi mỉm cười nhìn cậu. “Cậu biết chơi mà, đúng không?”
“Biết thì biết, nhưng trình của tôi cùi lắm, cậu đừng mong chờ gì nhiều.”
“Hi hi, không sao đâu, tôi tin rằng Hikigaya-kun ít nhất cũng sẽ mang lại cho tôi chút thú vị, hơn hẳn những học sinh bình thường khác.”
Dù được Sakayanagi khen ngợi như vậy, Hikigaya chẳng vui lên nổi, cứ cảm thấy lời này ẩn chứa đầy ác ý.
Vả lại, trình độ của cậu đúng là chỉ tàm tạm, phần lớn cũng chỉ là chơi với người khác trên mạng.
Ngoài đời thực, trước đây cậu cũng hay chơi cùng Haruno, nhưng lần nào cũng thua thảm hại, chẳng có lấy một ký ức vui vẻ nào.
“Nói trước nhé, chỉ là chơi thôi đúng không? Không có cá cược gì đâu đấy.”
Hikigaya quyết định xác nhận trước, để khỏi bị cô nàng này gài bẫy.
“Đương nhiên, lần này tôi chỉ đơn thuần muốn chơi cùng Hikigaya-kun. Cậu có thể nể ‘mặt’ đến đây là tôi vui lắm rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Sakayanagi dường như có ẩn ý, còn cố tình nhấn mạnh một chữ.
Quả nhiên, cô lại cười tủm tỉm nói tiếp: “Nhưng mà, nếu Hikigaya-kun có thể sửa soạn tươm tất một chút rồi mới tới, thì tôi sẽ còn vui hơn nữa đó.”
“……Tha cho tôi đi.”
Điều may mắn duy nhất là Sakayanagi không nhắc tới Haruno. Có lẽ cô ta cho rằng, vì không chụp được chính diện nên tấm ảnh chẳng còn giá trị gì để đem ra uy hiếp nữa.
Haiz, tiểu ma vương này phiền phức chết đi được!
Dù ngoài mặt nói chỉ chơi cờ, nhưng Hikigaya không dám lơ là cảnh giác, đã bật sẵn bút ghi âm từ trước khi bước vào.
“Không nên chậm trễ nữa, đi trước hay đi sau, mời Hikigaya-kun chọn.”
Sakayanagi vươn tay, làm một động tác mời.
“Vậy tôi đi trước.”
Hikigaya cũng không khách sáo, chọn ngay bên có lợi thế.
Cờ vua là trò chơi mà bên đi trước có lợi, nếu là ván đấu giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp, bên đi sau thường sẽ nhắm đến kết quả hòa.
Tuy nhiên, đó là trong trường hợp trình độ tương đương.
Nhìn bộ dạng của Sakayanagi là biết cô ta vô cùng tự tin, lại còn có chiến tích đáng sợ là quét sạch cả câu lạc bộ cờ vua.
Hikigaya không hề nghĩ mình là đối thủ của cô ta, chỉ mong lát nữa đừng thua quá thảm.
Thế nhưng, mười phút sau…
—Cô ta mạnh đến vô lý rồi thì phải?!
Dù đã sớm biết trình cờ của Sakayanagi rất cao, nhưng sau khi thực chiến, tình hình vẫn vượt xa dự đoán của Hikigaya.
E rằng đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp.
Khai cuộc cậu còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng vào trung cuộc thì dần bị áp đảo, hiện đang trong cơn nguy khốn tột cùng.
Dù nghĩ thế nào, Hikigaya cũng không nhìn ra cơ hội lật kèo. Bất kể di chuyển quân cờ nào, cậu cũng chỉ thấy một tương lai bị nghiền nát.
Điều này khiến cậu nhớ lại những lần đối đầu với Haruno.
Cả hai người đều thuộc tuýp siêu S, tóm lại là không ngừng tấn công, từng chút một dồn đối phương vào đường cùng, hoàn toàn không cho một cơ hội để thở.
Ghét thật… hay là nhận thua luôn cho rồi.
Ngay lúc Hikigaya định giơ tay đầu hàng, Sakayanagi bỗng mỉm cười, khẽ xua tay.
“Hikigaya-kun, có muốn tạm dừng một lát không? Chúng ta trò chuyện vài câu rồi hẵng tiếp tục nhé?”
“……Cũng được, chơi cờ với cậu làm tôi đau cả đầu.”
“Hi hi, vậy thì thật xin lỗi nhé.”
Mặc dù cứ thế nhận thua luôn cũng tốt, nhưng vẻ mặt chắc thắng của Sakayanagi khiến Hikigaya nhìn mà hơi bực mình.
—Thử vùng vẫy thêm chút nữa vậy.
Hikigaya vừa xoa xoa thái dương, vừa dán mắt vào bàn cờ.
Sakayanagi cũng không bận tâm, chỉ xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
“Mà nói đến, chúng ta nên nói gì đây nhỉ… à, đúng rồi.” Trông bộ dạng của cô ta rõ ràng là cố tình. “Hikigaya-kun, hình như cậu đã ký một bản hợp đồng rất thú vị với lớp C nhỉ.”
“Vậy sao?”
Hikigaya không hề nao núng, mắt vẫn dán chặt vào bàn cờ.
Lần trước Sakayanagi đã nhận ra sự khác thường của lớp C, việc cô ta biết được hợp đồng cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến bốn mươi người, không thể che giấu mãi được.
Cùng lắm thì lại bị uy hiếp thêm lần nữa thôi.
Lúc này, tâm trạng của Hikigaya có chút bất cần, dù sao một lần hay hai lần cũng không khác nhau là mấy.
Bất ngờ là, Sakayanagi dường như không định dùng chuyện này để uy hiếp, mà lại nhíu mày, trông có vẻ hơi bất mãn.
“Hikigaya-kun, việc cậu đánh bại lớp C không làm tôi ngạc nhiên, nhưng tại sao cậu lại nương tay? Cậu có mục đích gì khác sao?”
“Không có, tôi chỉ muốn họ ngoan ngoãn một chút thôi.”
Thái độ giả ngây của Hikigaya dường như càng khiến Sakayanagi bất mãn hơn.
Tuy nhiên, sự bất mãn này nhanh chóng biến mất khỏi gương mặt cô, thay vào đó là một nụ cười đầy ác ý.
“Vì Hikigaya-kun không muốn nói nhiều, vậy tôi cũng không ép nữa… Tiếp theo, chúng ta hãy nói về thời cấp hai của Hikigaya-kun nhé?”
“Cấp hai?”
Hikigaya sững người, sự tập trung cũng bị kéo ra khỏi ván cờ.
“Ừm, thời cấp hai của tôi rất nhàm chán, xung quanh toàn là những đứa trẻ bình thường.”
Sakayanagi nói câu này mà hoàn toàn không nhận ra chính mình cũng chẳng khác gì một đứa trẻ…
“Nhưng tôi nghĩ nếu là Hikigaya-kun, thời cấp hai chắc chắn sẽ rất thú vị. Tôi vẫn luôn tò mò về chuyện đó.”
“Hoàn toàn không.” Hikigaya lắc đầu. “Nói chung cũng giống bây giờ thôi, trong lớp lúc nào cũng lủi thủi một mình, tan học là về thẳng nhà, chẳng có gì đáng để kể cả.”
“Vậy sao? Nhưng chuyện này lại không giống lắm với những gì tôi điều tra được.”
“…”
Dù Hikigaya vốn không nghĩ lần này chỉ đơn thuần là chơi cờ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi bối rối trước chủ đề mà Sakayanagi ném ra.
Cô ta không lẽ là…?
“Hồi cấp hai, hình như cậu đã làm một chuyện rất ghê gớm đó.”
Sakayanagi không còn che giấu, xem ra định đi thẳng vào vấn đề.
“Khéo léo lợi dụng dư luận xã hội lúc bấy giờ, thành công khiến phía nhà trường vốn ở thế mạnh phải cúi đầu.” Cô khẽ vỗ tay, vẻ mặt đầy tán thưởng. “Quả là một mưu lược xuất sắc, thật khó tưởng tượng đó là do một học sinh cấp hai làm ra.”
“…Không, chỉ là tình cờ thôi.”
Vẻ mặt Hikigaya trông vẫn như thường, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra, cậu đang cố gắng kìm nén.
“Hi hi, cứ cho là vậy đi… Nhưng mà, tuy nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi thực hiện mới biết nó không đơn giản như vậy. Nên nói là quả không hổ danh Hikigaya-kun, hay nên gọi cậu là—”
Giọng Sakayanagi dần trầm xuống, nhưng đủ để lọt vào tai Hikigaya một cách rõ ràng.
“Ma vương trường Soubu?”
“……Ể?”
Nghe thấy cụm từ xa lạ này, Hikigaya bất giác ngẩn người.
Lẽ nào đang nói tiểu thư Haruno sao?
Thế nhưng, lời nói của Sakayanagi ngay lập tức phá tan sự tự lừa dối của cậu.
“Xem bộ dạng của Hikigaya-kun, là thật sự không biết à… nhưng cũng phải thôi. Dù sao cũng là đầu sỏ khiến hơn bốn mươi nữ sinh bị kỷ luật, chắc chẳng ai dám bàn tán trước mặt cậu đâu nhỉ.”
“……Thế thì sao? Cậu nhắc đến những chuyện này rốt cuộc là muốn gì?”
Từ lúc nãy đến giờ, trong lòng Hikigaya dâng lên một cảm giác lạ lẫm, bức bối đến khó thở.
Cậu không quan tâm Sakayanagi làm sao biết được, chỉ mong cô ta mau ngậm miệng lại.
Tiếc là, Sakayanagi đã phớt lờ mong muốn đó, nói tiếp: “Không chỉ hơn bốn mươi nữ sinh đó, mà thậm chí còn khiến một giáo viên bị thuyên chuyển công tác. Có thể nói hành động của cậu đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của rất nhiều người… Gọi cậu một tiếng ma vương cũng không quá đáng đâu nhỉ, phải không?”
Nói đến cuối cùng, trên mặt cô hiện lên nụ cười chế nhạo như mọi khi.
Hikigaya chưa bao giờ ghét nụ cười này như hôm nay.
“…Cậu nói nãy giờ, vẫn chưa nói ra mục đích, bớt nói nhảm được không?” Hikigaya lạnh lùng nói.
“Ôi chà, bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng nhỉ, quả không hổ là ma vương đại nhân.”
Sakayanagi giả vờ kinh ngạc che miệng, Hikigaya chỉ hừ một tiếng đáp lại.
“Đã hai năm trôi qua rồi, cậu nghĩ tôi còn để tâm sao? Với lại đừng gọi tôi bằng cái biệt danh sến súa đó nữa, cậu là học sinh tiểu học à? Tôi nghe mà còn thấy xấu hổ thay cho cậu đấy.”
“……Hi hi hi, thế này không phải là siêu để tâm sao.”
Bị Hikigaya mỉa mai một trận, Sakayanagi sững ra một lúc, rồi phá lên một tràng cười vui vẻ.
“Tuyệt vời, xem ra chuyến này tôi không đi toi công rồi.” Sakayanagi vui sướng như vừa có được món đồ chơi mới. “Thế này mới đúng chứ, Hikigaya-kun. Cái vẻ nửa vời trước đây của cậu thật sự quá nhàm chán. Trong kỳ thi tới, cậu nhất định phải thể hiện bản lĩnh thật sự của mình đấy nhé?”
“Nói nhảm xong chưa? Tiếp tục chơi cờ được rồi chứ?” Hikigaya mất kiên nhẫn giục.
“Hi hi, ván cờ ư? Nó vốn đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Nói rồi, Sakayanagi vươn tay, bắt đầu di chuyển quân cờ.
“Bây giờ tôi đang rất mong chờ xem Hikigaya-kun sẽ dùng cách gì để đánh sập phe Katsuragi, coi như một màn giải trí dạo đầu trước khi tôi chính thức đối đầu với Ayanokouji-kun cũng không tệ. Vả lại, bên tôi cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng mới được, nếu không thì thật thất lễ quá.”
“Hừ, cậu nói nghe thật buồn cười.”
Hikigaya thực sự phát ngán với cuộc tranh chấp vô vị giữa Sakayanagi và Ayanokouji, đặc biệt là lần này còn làm cậu thấy ghê tởm.
“Bảo là sẽ đánh bại Ayanokouji trong kỳ thi đối kháng giữa các lớp, cậu nói câu đó không thấy ngượng mồm à?” Hikigaya mỉa mai không chút nể nang. “Dù cậu có dẫn dắt lớp A đánh bại lớp D, thì có gì đáng tự hào chứ? Cậu có tin rằng nếu đổi Yamauchi lên dẫn dắt lớp cậu, cậu ta vẫn thừa sức thắng được lớp của Ayanokouji không?”
Không nói đâu xa, nếu so điểm trung bình của kỳ thi cuối kỳ lần này, dù cho gã Ayanokouji đó có đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, lớp D cũng không phải là đối thủ của lớp A.
Trước đây Hikigaya nể mặt Sakayanagi nên không hề nhắc đến chuyện này, nhưng lần này cậu không muốn nhịn nữa.


0 Bình luận