Năm nhất học kỳ 1
Chương 049: Ai bảo cứ phải văn võ song toàn!
0 Bình luận - Độ dài: 1,757 từ - Cập nhật:
“Khoan đã Hội trưởng, tôi không biết đánh nhau đâu!”
Hikigaya muốn khóc không ra nước mắt, cảm giác như Horikita Manabu muốn nhân cơ hội này choảng cho cậu một trận.
“Đừng lo, không phải như cậu nghĩ đâu.”
“...Vậy thì ngài phải nương tay đấy nhé.”
Thấy Horikita Manabu tỏ vẻ nghiêm túc, Hikigaya biết là không trốn được rồi.
Cậu liền im bặt, dồn hết tâm trí quan sát từng cử động của đối phương.
“Vậy thì, tôi lên đây.”
Horikita Manabu ra vẻ chu đáo chào hỏi, nhưng ra tay thì chẳng chút nương tình, một bước lao tới, đấm thẳng vào vai phải của Hikigaya.
Vậy mà nắm đấm còn đang lơ lửng giữa không trung thì Hikigaya đã nghiêng người tránh được.
“Ồ? Lại tránh được rồi sao.” Horikita Manabu có vẻ hứng thú, “Nữa nào! Tiếp theo thử phản công tôi xem.”
“Sao mà làm được cơ chứ!”
Tuy nói vậy, hai người một đuổi một chạy, Horikita Manabu tung liên tiếp hơn chục cú đấm mà lạ thay, đến gấu áo Hikigaya cũng chẳng chạm tới.
“Hội trưởng, tạm dừng! Tôi sắp không thở nổi rồi!”
Hikigaya vừa né vừa kêu ca, nhưng Horikita Manabu dường như không nghe thấy lời cậu.
“Tập trung tinh thần, tôi dùng sức thật đây.”
“Này?!”
Chỉ thấy Horikita Manabu hạ thấp trọng tâm, đột ngột tung một cú đấm thẳng tới, tốc độ cực nhanh.
Chẳng hiểu sao, Hikigaya gần như cảm nhận theo bản năng rằng cú đấm này không tránh được, dù mắt cậu theo kịp động tác của đối phương nhưng cơ thể lại không phản ứng kịp, hệt như chậm mất nửa nhịp.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, cố hết sức nghiêng người sang phải, đồng thời vô thức giơ tay lên đỡ.
Xoẹt—!
Lần này Hikigaya tuy đỡ được phần lớn lực của cú đấm, nhưng má vẫn bị sượt qua, đau rát.
Chưa kịp để cậu định thần lại, Horikita Manabu lại tung một cú đấm thẳng nữa, lần này là vào vai trái.
Hikigaya một lần nữa gắng gượng né được. Thực ra cậu cũng muốn chủ động lao lên nghênh chiến, nhưng lúc này chỉ riêng việc né tránh đã vô cùng chật vật, cả người đều luống cuống tay chân.
May mà lúc này, Horikita Manabu cuối cùng cũng dừng lại.
“Được rồi, tôi hiểu kha khá rồi. Quả nhiên, cũng gần như tôi nghĩ.”
“Hả? Hiểu gì cơ?”
Hikigaya hoàn toàn không hiểu Horikita Manabu đang nói gì sất, lẽ nào muốn nói rõ cậu cùi bắp đến mức nào ư?
Nếu chỉ muốn nói điều này, thì cậu đã nhấn mạnh ngay từ đầu rồi mà!
Horikita Manabu thản nhiên nói: “Thứ nhất, cậu chưa bao giờ đánh nhau.”
“...Cái này tôi nói từ lâu rồi.” Hikigaya mặt đầy vẻ cạn lời.
“Thứ hai, cậu chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp.”
“Cái này tôi cũng nói từ lâu rồi!”
“Cuối cùng, đôi mắt của cậu quả nhiên đúng như tôi nghĩ từ lần đầu gặp mặt, rất lợi hại.”
“Cái này tôi vẫn... Hả?”
Hikigaya nhận ra mình quả thực không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Horikita Manabu.
Tại sao lúc này lại đột nhiên xoáy vào chuyện cậu có đôi mắt cá chết chứ?
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Horikita Manabu khiến cậu kinh ngạc tột độ.
“Nói đơn giản, cậu sở hữu thị lực động cực cao, đó chính là nguồn gốc cho khả năng quan sát tựa quái vật của cậu.”
“...Hả?”
Hikigaya ngẩn cả người, chuyện này sao cậu lại không biết chứ?
“Với lại, khả năng kiểm soát cơ thể của cậu cũng rất tốt.” Horikita Manabu đẩy gọng kính, “Tuy chỉ là hành động theo bản năng, nhưng cậu có thể điều khiển nhịp thở và những cử động cơ bắp nhỏ một cách rất tự nhiên, thảo nào hôm qua tôi không phát hiện ra cậu.”
“Không không không, tôi làm gì được như Hội trưởng nói quá đâu, vừa rồi có mấy lần suýt nữa là không tránh kịp.” Hikigaya vội vàng phủ nhận.
“Theo dự tính của tôi, cậu không tránh được mới là bình thường.”
“...À, vậy à.”
Hikigaya chẳng biết phải nói gì cho phải nữa.
Cậu lại chẳng phải hoàng đế Kazuya, đây cũng đâu phải thế giới của Kengan Ashura chứ!
Tiếc là, dù có khịa với Horikita Manabu thì anh ta cũng chẳng hiểu đâu nhỉ, gã này cũng y như em gái anh ta, tuyệt đối thuộc dạng không quan tâm đến anime.
Nói mới nhớ, trong số mấy người Hikigaya quen, chẳng có lấy một otaku nào cùng chung chí hướng, khiến cậu có chút nhớ Zaimoku...
Không, thôi bỏ đi, tên đó không được.
“Hikigaya, cậu có biết không, muốn đứng trên đỉnh của ngôi trường này, văn võ song toàn chỉ là nền tảng.” Horikita Manabu đột nhiên nói một câu khó hiểu.
...Văn võ song toàn?
Ai bảo cứ phải văn võ song toàn!
Huống hồ Hikigaya trước giờ chưa từng nghĩ đến việc đứng ở đỉnh cao nào cả, thật nể Hội trưởng có thể mặt không biến sắc nói ra câu thoại của kẻ mạnh như vậy!
Dù sao thì cậu tuyệt đối không làm được!
“Hội trưởng, tôi nói thật đấy, ngài có thời gian rảnh lo cho tôi, chi bằng quan tâm nhiều hơn đến em gái ngài...”
Nghe đến đây, Horikita Manabu lập tức ngắt lời Hikigaya: “Cứ coi như đây là phần thưởng cho sự cần mẫn của cậu ở Hội học sinh đi. Sau này, cứ mỗi ngày lẻ cậu đến phòng gym vào buổi tối, tôi sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn cậu ba tiếng.”
“Ấy không, tôi đâu có nghĩ...”
“Tôi cũng đâu có nghĩ sẽ rèn cậu thành cao thủ.” Horikita Manabu nói với vẻ mặt vô cảm, “Chủ yếu là tăng cường thể lực cho cậu, tiện thể dạy thêm vài chiêu. Tôi đảm bảo cậu chắc chắn sẽ dùng đến trong đời sống học đường sau này, dù gì thì khối năm nhất của cậu cũng có không ít thành phần khó ưa.”
“...Tôi thì chỉ mong không bao giờ phải dùng đến.”
Hikigaya thở dài, giọng điệu cũng bất giác dịu xuống.
Xét đến việc cậu sắp làm, đám người lớp C có lẽ sẽ hận cậu đến tận xương tủy mất.
Tuy Hikigaya chẳng sợ gì trò đâm lén sau lưng, nhưng nếu đối phương bất chấp tất cả mà xông vào đánh, thì phiền phức to.
...Thôi kệ, cứ coi như rèn luyện sức khỏe, ít nhất đến lúc đó còn chạy nhanh hơn được chút.
“Tôi hiểu rồi.”
Hikigaya khẽ cúi người, nhìn thẳng Horikita Manabu: “Trông cậy cả vào Hội trưởng, xin hãy chỉ dạy cho tôi.”
Haiz, mong là ngày mai cơ bắp không đau nhức ê ẩm.
...
Kể từ khi chấp nhận sự huấn luyện của Horikita Manabu đã được một tuần, cảm nhận của Hikigaya về chuyện này chỉ có hai chữ.
“Chết mất...”
Lúc này, Hikigaya đang trên đường đến trường, chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều nặng trĩu, trong lòng càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hội trưởng đúng là tên bốn mắt siscon tsundere bệnh hoạn!
Nếu không phải sức chịu đựng đau đớn của Hikigaya hơn hẳn người thường, thì kiểu huấn luyện ma quỷ đó cậu tuyệt đối không trụ nổi.
Chuyện này thậm chí còn khiến cậu nhớ lại hồi cấp hai, lúc Yukinoshita bàn về cách nâng cao trình độ tennis của Totsuka, đã nói ra câu thoại kinh điển:
—Tất cả mọi người chạy đến chết, rồi vung vợt đến chết, luyện tập đến chết.
Thế nhưng, Yukinoshita là miệng dao găm lòng đậu hũ, còn Horikita Manabu, con quỷ này, là làm thật đấy!
“Hikigaya-kun, chào buổi sáng!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, quay đầu lại thì ra là Matsushita.
“Chào buổi sáng, hôm nay cậu có vẻ hơi muộn.” Hikigaya đáp lời.
Mỗi lần cậu đến lớp, Matsushita thường đã có mặt từ lâu, rất hiếm khi gặp phải tình huống này giữa đường.
“Đâu có, tớ vẫn như mọi khi mà... Ủa?”
Đang nói chuyện, Matsushita đột nhiên ngạc nhiên nhìn sang.
“Hikigaya-kun, gần đây cậu có tập luyện gì không?”
“...Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Ừm, nói sao nhỉ, tớ có cảm giác dáng đi của cậu hơi khác trước.”
Matsushita nhìn cũng kỹ thật đấy, nhưng mới một tuần thì làm gì nhìn ra được gì chứ.
Cô nàng này chắc chỉ đang không có chuyện gì để nói nên kiếm cớ bắt chuyện thôi.
“Ồ, thực ra cũng không có gì.” Hikigaya đáp bừa, “Chỉ là chú ý một chút, bình thường đừng có còng lưng thôi.”
Đi được một đoạn, cảm thấy sắp đến lớp, Hikigaya đột nhiên nói: “Đúng rồi, tớ phải vào nhà vệ sinh một lát, cậu đi trước đi.”
“Ừm, vậy gặp lại ở lớp nhé.”
Matsushita không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Thực ra, Hikigaya không muốn vào lớp cùng Matsushita, như vậy dễ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Nếu có thể, cậu thậm chí không muốn nói chuyện với Matsushita trong lớp, tiếc là cô nàng hình như không mấy chịu hợp tác với cậu.
Ngay lúc Hikigaya đang phiền não, một người không ngờ tới lại đi tới từ phía đối diện.
Là Shiina Hiyori.
Càng khó xử hơn là, Shiina hình như cũng thấy cậu, sau đó cúi đầu xuống với vẻ mặt vừa cô đơn vừa bất đắc dĩ.
...Làm sao đây, có nên chào hỏi không?
Không, vẫn là thôi đi.
Ngay lúc Hikigaya định giả vờ không thấy, hai người lướt qua nhau, Shiina khẽ nói: “Chà-chào buổi sáng.”
Nói xong, liền vội vàng chạy đi mất.
“A...”
Hikigaya hé miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Nói đi cũng phải nói lại, đã một tuần trôi qua rồi mà tên Ryuen kia vẫn chưa chính thức hành động, chỉ cử mấy con chó dưới trướng đến theo dõi cậu.
Lẽ nào vẫn đang điều tra?
Thật tình, nhỏ mọn hơn cả tưởng tượng.
Hikigaya không nhịn được cười, chỉ với chút bản lĩnh đó mà cũng dám tự xưng là vua lớp C, vua Cao Ly chắc?
—Hết cách rồi, đành để mình đẩy một tay vậy.


0 Bình luận