• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 091: Kinh nghiệm của mình không còn tác dụng nữa?

0 Bình luận - Độ dài: 2,517 từ - Cập nhật:

Hirata cúi đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ đầy hoang mang. Những người khác cũng nhìn Hikigaya với ánh mắt phức tạp.

Những ánh mắt này khiến Hikigaya thấy hơi khó chịu.

Đành chịu thôi, dù sao mình cũng vừa nói những lời không hề giống với phong cách của bản thân.

Thế nhưng, nếu không làm rõ mọi chuyện ngay tại đây, kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại.

Dù trong lòng luôn gọi Hirata là Hayama Đệ Nhị, Hikigaya thừa hiểu rằng ngoài điểm chung là những anh chàng đẹp trai hướng ngoại, bản chất của cả hai lại hoàn toàn khác biệt.

Điểm quan trọng nhất, Hayama là người có thể chấp nhận hiện thực “vì số đông mà hy sinh số ít”.

Vì thế, dù là ở lễ hội văn hóa tại trường Soubu hay trong chuyến dã ngoại, Hikigaya về cơ bản không cần nhiều lời. Cậu chỉ cần hành động, Hayama chắc chắn sẽ hiểu và miễn cưỡng phối hợp. 

Thế nhưng, Hirata dù có thể hiểu được, cũng tuyệt đối sẽ không phối hợp.

Nếu không thuyết phục được Hirata từ trước, Hikigaya có thể mường tượng ra cảnh tượng trong buổi sinh hoạt lớp thứ Hai: dù cậu có đứng ra phản đối việc ký kết, cậu ta cũng chỉ cười khổ khuyên giải vài câu, rồi đành cho qua nếu không thành.

Và cậu ta cũng sẽ làm điều tương tự với Kouenji.

Khi ấy, những người vốn đã không muốn ký trong lớp D, thấy hành động của Hikigaya và Kouenji, không những không phản đối mà có khi còn hùa theo.

Vậy thì, đến lúc đó Hirata sẽ làm gì?

Hikigaya dám chắc, cậu ta sẽ nói: “Nếu mọi người đã quyết vậy thì đành chịu thôi. Chúng ta hãy tôn trọng ý kiến của mọi người và ký kết nhé, mình sẽ không ép buộc đâu.”

Thuyết phục riêng cũng vô ích, cậu ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Cứ nhìn cách hành xử trước đây của Hirata là rõ: bất kể là một Sudou nóng nảy, một Horikita lạnh lùng hay một Kouenji cao ngạo, cậu ta đều không ngại phiền phức mà tiếp xúc, thật tâm mong muốn họ hòa nhập với tập thể lớp.

Sau này nếu có một kỳ thi đặc biệt yêu cầu mỗi lớp phải đuổi học một người, e rằng Hirata thà tự mình nghỉ học chứ nhất quyết không hy sinh bất kỳ bạn học nào.

Vì vậy, Hikigaya chỉ có thể ở đây, ngay trước mặt mọi người, dùng sự đoàn kết của cả lớp để gây áp lực, buộc Hirata phải thực hiện trách nhiệm của một người lãnh đạo.

Tuy Hirata trông có vẻ đau khổ, nhưng Hikigaya chẳng thèm bận tâm——

“Không được, tôi vẫn không đồng ý!”

“…Hả?”

Ngay khi Hikigaya tưởng rằng mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, Hirata đột nhiên ngẩng đầu, dõng dạc cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Khoan đã.” Hikigaya chợt nhận ra tình hình dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát. “Này Hirata, cậu có thật sự hiểu tình hình hiện tại không đấy? Hay để tôi giải thích lại…”

Hirata lại ngắt lời: “Không cần nói thêm nữa, Hikigaya-kun. Tôi hiểu ý cậu. Nhưng tiền đề cho kế hoạch của cậu là tôi không thể thuyết phục mọi người ký hợp đồng, đúng chứ? Vậy thì ngược lại, chỉ cần tôi làm được, sẽ không cần đến lượt cậu phải ra mặt.”

“…Cậu làm được chắc?”

“Đương nhiên rồi!”

Giây phút này, Hirata bùng lên một sự tự tin không gì sánh bằng.

Dù cho Hikigaya hoàn toàn không biết cậu ta lấy sự tự tin đó từ đâu ra…

“Trước hết, tôi và Kushida-san sẽ kêu gọi mọi người đồng ý.” Hirata nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Dù có vài trường hợp không chịu, tôi sẽ đích thân đến cầu xin từng người. Nếu vẫn không được... nếu vẫn không được, tôi sẽ quỳ xuống! Tôi sẽ cầu xin cho đến khi họ đồng ý mới thôi!”

“…”

Hikigaya không khỏi ngây người.

“Đúng vậy đó, Hikigaya-kun, cậu không cần lo lắng đâu, đến lúc đó tớ và Hirata-kun nhất định sẽ cố gắng thuyết phục mọi người.” Kushida cũng nhanh chóng vào vai người tốt.

Ngay lúc này, Ichinose vốn đang im lặng lắng nghe ở bên cạnh đột nhiên bước ra.

“Hikigaya-kun, ngay từ lần đầu nói chuyện tớ đã nghĩ vậy rồi.” Ichinose mỉm cười dịu dàng. “Cậu quả nhiên là một người tốt bụng nhỉ. Tuy miệng thì nói không quan tâm chuyện bị cô lập, nhưng thật ra là vì không muốn làm khó người khác nên mới cố tình nói thế, phải không?”

“…Không, tôi thật sự không quan tâm mà.”

Hikigaya có chút cạn lời. Mới nói với nhau vài câu, làm ơn đừng tỏ vẻ thấu hiểu tôi như vậy được không.

Ichinose lắc đầu: “Cậu cứ như vậy cũng không sao... Nhưng mà, đôi khi cũng nên tin tưởng vào sức mạnh của đồng đội chứ? Dù tớ là người lớp khác, có lẽ không có tư cách nói những lời này, nhưng tớ tin Hirata-kun và Kushida-san nhất định sẽ thuyết phục được mọi người lớp D, và các bạn khác cũng chắc chắn sẽ thấu hiểu!”

Hả... Ai là đồng đội với mấy người đó chứ?

Mà cái diễn biến đậm tình người này là sao đây? Nhất là khi Ryuuen còn đang đứng cười nham hiểm ở bên cạnh, đúng là buồn nôn chết đi được!

——Tại sao lại thành ra thế này?

Hikigaya không tài nào hiểu nổi. Cứ làm theo cách cậu vẫn thường làm, kết quả chắc chắn sẽ thành công, cớ gì lại phải vẽ rắn thêm chân?

Đây là lần đầu tiên tình huống này xảy ra, khiến cả cơ thể cậu dấy lên một cảm giác chối bỏ mãnh liệt.

“…Mấy người muốn làm gì thì làm.”

Sự việc đã đến nước này, Hikigaya cũng không biết nên nói gì nữa, hay nói đúng hơn là nói gì cũng vô dụng.

Cậu hiểu rằng bản thân mình hiện tại chắc chắn không thể thuyết phục được Hirata.

“Ừ, cứ để bọn này lo liệu.”

Hirata gật đầu, lần đầu tiên nở nụ cười.

…Gã này đúng là có vấn đề thật.

Hikigaya thầm lẩm bẩm trong lòng. Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến trước cửa phòng hội học sinh.

“Này, sao mấy người tới trễ thế!”

Vừa vào trong, tên ngốc Yamauchi là người đầu tiên kêu lên bất mãn.

Hikigaya lười bận tâm, đi thẳng đến trước mặt Horikita Manabu để trình bày câu chuyện đã bịa sẵn.

Tuy câu chuyện bịa đặt tạm thời này e là không lừa được Horikita Manabu, nhưng sau khi thấy tình trạng của tớ gái mình, gã siscon chết tiệt này hẳn đã đoán được sơ qua tình hình.

“Thì ra là vậy, nói cách khác là lớp C và lớp D đã chọn hòa giải, lớp B cũng sẽ trả hai triệu điểm cá nhân như một phần phí hòa giải, đúng không?”

Quả nhiên, Horikita Manabu căn bản không hỏi lớp C đã lấy được bằng chứng mới gì, cũng không hỏi tại sao Ichinose lại dính vào chuyện này.

Dù sao cũng là người dám giao đấu với Ayanokouji ở nơi không có camera giám sát, đương nhiên không thể cứng nhắc như vậy được.

Hơn nữa, đứng trên lập trường của nhà trường, họ chỉ mong sự việc nhanh chóng kết thúc. Sự thật ra sao vốn không quan trọng.

Chỉ cần hai bên đương sự không có ý kiến, thì các người có ký hợp đồng vô lý đến đâu cũng chẳng sao.

“Đợi đã! Sao lại thành ra thế này!” Yamauchi gào lên, “Vốn dĩ không phải chỉ cần bị đình chỉ hai tuần thôi sao! Đều tại con nhỏ Horikita đó lo chuyện bao đồng, mới hại… Á! Đau quá!”

Nhưng lời của cậu ta mới nói được nửa chừng đã bị Sudou ngắt lời theo đúng nghĩa đen: một cú đấm giáng mạnh vào đầu.

“Mày nói bậy bạ gì đó! Horikita vì bọn này mới phải chạy đôn chạy đáo, dù có thất bại cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn hết!” Sudou gầm lên với Yamauchi.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!”

Sudou cứng rắn ngắt lời, rồi quay sang Ike: “Này, Ike, mày cũng không có ý kiến gì, phải không?”

“A, à, tao không có ý kiến.”

Không biết là do sợ uy hiếp của Sudou, hay cảm thấy sự việc đã không còn đường cứu vãn, Ike cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ có Yamauchi vẫn còn lải nhải không ngừng, nhưng sau khi được Kushida an ủi vài câu, cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.

Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của Horikita Manabu, Ichinose đã trả ngay tại chỗ hai triệu điểm cá nhân cho Ryuuen, điều này khiến tất cả mọi người lớp D đều cảm thấy bất ngờ.

Hikigaya cũng bị hành động của Ichinose làm cho kinh ngạc.

Có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ? Dù là diễn kịch cũng nên giả vờ quyên góp từ cả lớp một chút đi chứ! Cô nàng ngốc này chắc cũng là kiểu người có thể tùy tiện cho người lạ xem số dư tài khoản của mình, thật quá thiếu cảnh giác.

Về phần lớp D, Hirata và Kushida – hai người lãnh đạo trên danh nghĩa – sẽ ký tên trước, sau đó thông báo cho cả lớp trong buổi sinh hoạt và thu thập các chữ ký còn lại.

Giải quyết xong tất cả, đã gần một giờ chiều.

Hikigaya vốn còn định tìm Ayanokouji tính sổ, ít nhất cũng phải chọc tức gã đó vài câu.

Tuy nhiên, chuyện của Hirata khiến Hikigaya chẳng còn tâm trạng nào nữa. Cậu nghĩ một lúc rồi quyết định tìm một nơi vắng người để một mình suy ngẫm.

…Hay là về ký túc xá nhỉ?

“Đợi đã, Hikigaya!”

Nhưng đi chưa được mấy bước, đột nhiên một người không ngờ tới đã đuổi theo và gọi cậu lại.

“…Sudou?”

“Cái đó, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Nhìn Sudou ấp úng, Hikigaya thấy rất lạ. Gã này không phải nên đi cùng Ike và những người khác sao? Cùng lắm là đi theo Horikita chứ? Sao lại đến tìm mình?

“Thật ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn cậu.” Sudou nói, vẻ hơi ngượng ngùng. “Nhưng cậu biết đấy, tôi với cậu chẳng thân thiết gì, nên không biết mở lời thế nào… Haiz, tôi cũng biết mình như vậy thật hèn nhát.”

Nói xong, Sudou hít một hơi thật sâu, rồi cúi gập người: “Lúc thi giữa kỳ, là cậu đã giúp tôi đúng không! Cảm ơn!”

“…Không có, môn tiếng Anh là do chính tôi thi không tốt thôi.”

Hikigaya theo phản xạ nghĩ ngay đến chuyện đó. Dù sao lần ấy Horikita cũng cố tình hạ điểm của mình, có lẽ Sudou đã từ đó mà liên tưởng ra. Việc gã này lại có thể nghĩ được đến thế đúng là bất ngờ thật.

Nào ngờ Sudou lại lắc đầu: “Không phải, không chỉ chuyện đó đâu. Cả bài thi lại sau này nữa, là cậu…” Cậu ta như chợt nhận ra điều gì, vội hạ thấp giọng.

“Hôm kia không phải cậu đã mắng tôi sao? Sau đó Horikita nói với tôi, năm trăm nghìn điểm cho bài thi lại là do cậu giúp trả… Nhưng cậu yên tâm, Horikita đã dặn tôi phải tuyệt đối giữ bí mật, tôi chắc chắn sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“…Không có gì, cậu thi trượt đúng là có một phần trách nhiệm của tôi.”

Hikigaya thầm mắng trong lòng, Horikita đúng là đồ nhiều chuyện. Năm trăm nghìn điểm này mà lộ ra, nhất là để Ike và Yamauchi biết được, thì chẳng khác nào cả lớp D đều biết, rồi cả khối cũng sẽ biết. Đến lúc đó, giải thích nguồn gốc của số điểm cũng là cả một vấn đề.

Chính vì đối phương là Ayanokouji và Horikita, những người vốn không nhiều lời, nên hôm đó Hikigaya mới không đặc biệt dặn họ phải giữ bí mật. Cậu tin rằng hai kẻ thông minh đó hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề và sẽ không thể nào nói ra.

Thật không ngờ Horikita lại đi nói cho Sudou, đúng là chỉ giỏi thêm phiền phức cho người khác.

“Gì chứ, cậu này.” Sudou vỗ mạnh vào vai Hikigaya một cái, “Sao cậu cũng giống Horikita vậy, lời cảm ơn của người khác thì cứ thẳng thắn nhận đi chứ, có gì mà phải ngại.”

“…Ai mà giống cô ta chứ?”

“Haha, cô ta đúng là một người phụ nữ chẳng đáng yêu chút nào… nhưng thỉnh thoảng cũng có chỗ dễ mến đấy!”

Xem ra Sudou si mê Horikita thật rồi, thế mà lại có thể nói ra lời nói dối trắng trợn như vậy.

Tình yêu quả nhiên là một dạng bệnh tâm thần.

Cho nên, FA vẫn là chân lý!

Ngay khi Hikigaya đang âm thầm châm biếm, Sudou vẫy tay chào.

“Thôi, tôi đi tập đây! Lần này nợ một khoản lớn, phải cố gắng ở câu lạc bộ để gỡ gạc lại mới được!”

Sudou trông không hề hoang mang hay chán nản, đôi mắt tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.

“Tóm lại, cảm ơn cậu vì đủ mọi chuyện, lần sau cùng đi chơi bóng rổ nhé!”

“…Tôi có biết chơi đâu.”

“Không sao, đến lúc đó tôi dạy cậu! Vậy tôi đi trước nhé!”

Nhìn bóng lưng Sudou khuất dần, Hikigaya không cử động, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác thật lạ.

——Tại sao mình lại đi giúp Sudou nhỉ?

Hikigaya trước đây chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chỉ là theo bản năng mà làm vậy, cũng không cảm thấy có gì lạ.

Dù sao cũng chỉ là tiện tay thôi.

Nhưng nếu ngẫm kỹ lại, quả nhiên vẫn có lý do của nó. Gã Sudou này vừa không có não, tính tình lại nóng nảy, hành động đánh nhau vì bạn bè cũng chẳng đáng cổ vũ. Ngoài hai từ “ngu ngốc” ra, chẳng có từ nào khác để miêu tả về cậu ta.

Tuy nhiên, Hikigaya vẫn cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Mình… cũng có thể có những người bạn như vậy sao?

Đáng tiếc là, đối với một kẻ độc hành chuyên nghiệp mà nói, suy nghĩ này có phần quá yếu đuối, nên tuyệt đối không thể thừa nhận.

Dù sao đi nữa, mình chính là Hikigaya Hachiman vừa cô độc lại vừa ngầu lòi cơ mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận