• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 038: Động thái của lớp C

0 Bình luận - Độ dài: 1,609 từ - Cập nhật:

“Cậu đúng là nhạy bén đến phát ghét.”

Kamuro bực bội thở hắt ra, tay cầm bút chì chọc tới chọc lui trên sách giáo khoa, chẳng biết là đang trút giận lên Sakayanagi hay Katsuragi… mà có lẽ là Sakayanagi nha.

“Vậy sao rồi, có nghe được chuyện gì thú vị không?” Hikigaya hỏi.

“Cũng không có gì, chủ yếu là đang thảo luận cách đối phó với lớp C… Ủa, cậu đang dò la tình hình lớp tôi hả?” Kamuro chợt nhận ra.

“Không, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

Hikigaya hơi bực bội, cậu thật sự không có ý đó, chỉ là thấy tâm trạng Kamuro không tốt nên muốn lựa lời bắt chuyện để cô ấy phân tâm.

Xem ra mình quả nhiên không hợp với mấy chuyện cần năng khiếu giao tiếp này.

“Đùa thôi, cậu muốn biết gì thì cứ nói thẳng, tôi sẽ cố gắng nói cho cậu biết.”

Kamuro dường như vẫn rất để tâm chuyện cậu giúp cô hồi khai giảng, cho dù lời này có ý bán đứng lớp học cũng không sao.

Tuy nhiên, xét đến việc cô ghét Sakayanagi và không ưa gì Katsuragi, thì điều này cũng không quá bất ngờ.

“Tớ thật sự chỉ nói chuyện phiếm thôi, với lại nếu nói đến lớp C, có lẽ tớ còn biết nhiều hơn các cậu ấy chứ.”

Suốt một tuần nay, Hikigaya vì mấy chuyện vớ vẩn của lớp C mà muốn đau đầu chết đi được.

Lẽ thường mà nói, từ sau khi Hệ thống S được công bố chính thức, các lớp muốn không bị trừ điểm thì đáng lẽ phải càng coi trọng kỷ luật thường ngày hơn mới phải.

Thực tế đúng là như vậy, dù là lớp D vốn như một mớ cát rời rạc, phần lớn mọi người cũng bắt đầu tự giác hơn, có thể nói những yếu tố có thể dẫn đến trừ điểm đều đã được loại bỏ cũng không ngoa.

Chỉ riêng đám người lớp C, vốn dĩ hồi tháng Tư đã không mấy yên phận, vậy mà sang tháng Năm lại càng quá đáng hơn, hễ rảnh là lại kiếm chuyện với lớp A, B. Chỉ có lớp D là không bị quấy rầy, đây cũng là lý do trong lớp không có phản ứng gì với tình hình này.

Hơn nữa, thủ đoạn gây sự của lớp C cũng khá tinh vi, được khống chế ở mức có thể bị trừ điểm nhưng không đến nỗi bị giáo viên gọi lên nhắc nhở.

Ví dụ như tranh giành chỗ ngồi trong thư viện, hoặc ở nhà ăn giả vờ lỡ tay làm đổ suất rau củ miễn phí lên người khác, những chuyện khó chịu tương tự nhiều không kể xiết.

Những chuyện thế này căn bản không thể xác định người trong cuộc có cố ý hay không.

Đáng ghét nhất là, người của lớp C hoàn toàn không lo đối phương sẽ đánh trả, thậm chí họ còn mong lớp A, B sẽ không nhịn được mà phản kháng.

Mọi người đều là học sinh năm nhất, đang ở cái tuổi dậy thì khí huyết bừng bừng, lòng tự tôn cao ngút, có mấy ai nuốt trôi được cục tức này chứ?

Đặc biệt là đám con trai, thấy lớp C vốn ở chiếu dưới mà còn dám ngang ngược như vậy, nhịn được mới là lạ.

Nhưng chỉ cần dám đánh trả thì sẽ thành ẩu đả, hai bên chắc chắn đều bị trừ điểm.

Trớ trêu là các học sinh khác đều bó tay với lớp C, mách giáo viên cũng vô dụng. Theo quy định của trường, giáo viên khác căn bản không có tư cách quản lý chuyện của lớp C, nhiều nhất chỉ cảnh cáo miệng vài câu.

Mà giáo viên chủ nhiệm lớp C, Sakagami-sensei, lại là một người cực kỳ bênh vực học trò mình, hoàn toàn trái ngược với Chabashira-sensei.

Nói thật thì, xét về mặt chiến thuật, cách làm của lớp C cũng không phải là quá vô lý.

Ít nhất thì Hikigaya sớm đã nghĩ đến, nếu lớp D của cậu dùng chiến thuật này, thì thật sự là trăm lợi không một hại, có thể rút ngắn đáng kể khoảng cách điểm số với các lớp khác.

Chabashira-sensei từng nói, lớp D đã là không điểm, có trừ thế nào cũng không sao, thậm chí còn đặc biệt nhắc nhở họ phải ghi nhớ kỹ điều này.

Các học sinh khác có lẽ sẽ hiểu lầm đây là đang mỉa mai họ, nhưng Hikigaya biết Chabashira-sensei tuy thích “thả trôi”, sẽ cố ý bỏ qua một vài giải thích không cần thiết, cũng sẽ cố ý kích động học sinh trong phạm vi cho phép, nhưng tuyệt đối không nói dối.

Làm như vậy sẽ vi phạm nội quy của trường.

Nhưng Hikigaya không muốn làm chuyện thất đức này lắm, nên cũng không nói gì cả.

“Ể, đúng vậy, hội học sinh thật sự rất vất vả nhỉ.” Giọng Kamuro có chút hả hê. “Đúng là người đã đánh bại Katsuragi và Ichinose, khi nào cậu hạ gục được cả Sakayanagi thì tốt quá, tôi nhất định sẽ vỗ tay cho cậu.”

Hikigaya mặt mày ủ rũ nói: “Cậu đừng mỉa mai tớ nữa, tớ làm sao có thể là đối thủ của Sakayanagi được chứ.”

Mà nói mới nhớ, ngay cả Kamuro, người trông có vẻ chẳng có mấy bạn bè, mà cũng biết chuyện này rồi sao?

…Ủa, vậy tại sao chỉ có mình đến tận hôm nay mới biết?

Ngay lúc Hikigaya đang hoài nghi nhân sinh, Horikita và Ayanokouji bước vào thư viện, theo sau còn có bộ ba ngốc của lớp.

Không ngờ chỉ dựa vào hai người này mà có thể thuyết phục được ba tên ngốc kia, thật đúng là bất ngờ.

Hikigaya thì biết Ayanokouji và ba người này có chút giao tình, thỉnh thoảng có thể thấy họ cùng đi ăn trưa, sau giờ học cũng hay nói chuyện.

Nhưng nếu nói họ có phải là bạn bè không, thì phải đặt một dấu chấm hỏi to đùng.

Nếu phải miêu tả thì bộ ba ngốc ít nhiều đều có chút coi thường Ayanokouji, chỉ xem cậu ta như một đàn em hạng bét, tức là dạng chân sai vặt.

Thật không biết tại sao Ayanokouji có thể nhịn được… không, nếu là cậu ta, thì ngay từ đầu đã chẳng hề để tâm đến cách nhìn của mấy người này rồi.

Đây không phải là không tính toán, mà là xem người khác như những sự tồn tại không quan trọng.

Hikigaya đôi khi cũng có suy nghĩ này, nên ít nhiều cũng có thể hiểu được lối tư duy của Ayanokouji.

“Xin lỗi~ bọn tớ đến muộn.”

Ngay khi nhóm Horikita vừa chiếm được một cái bàn, Kushida đột nhiên xuất hiện cùng một bạn nam trông khá dễ thương, hình như tên là Okitani.

Hikigaya không có ấn tượng gì với Okitani, bởi vì trong lòng cậu, cậu bé dễ thương nhất trên đời này mãi mãi chỉ có người đó!

Không đúng! Là đại thiên sứ!

“Cậu đang nghĩ gì vậy, ghê quá.”

Chẳng hiểu sao, đột nhiên bị Kamuro mắng…

Bên kia, Horikita dường như không hài lòng lắm với sự xuất hiện của Kushida, xem ra kế hoạch ban đầu là không rủ Kushida tham gia buổi học nhóm.

Nhưng thủ đoạn giao tiếp của Kushida cao siêu đến vậy, Horikita sao có thể là đối thủ của cô ấy, vài ba câu đã bị lý lẽ của cô ấy áp đảo rồi.

Nhìn đám người này cuối cùng cũng bắt đầu học, Hikigaya cảm thấy mình cũng không thể lãng phí thời gian nữa, liền lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra.

“À phải rồi Kamuro, thành tích của cậu thế nào, ngoài Toán ra có môn nào không biết thì có thể hỏi tớ nhé.”

“Nói ngớ ngẩn gì vậy.” Kamuro không phục nói. “Tôi thừa nhận đầu óc cậu cũng khá lanh lợi, nhưng dù sao tôi cũng là người của lớp A, phải là cậu hỏi tôi mới đúng chứ.”

Hikigaya cũng không để tâm: “Được thôi, vậy đến lúc đó tớ sẽ thỉnh giáo cậu.”

Mười lăm phút sau——

“Cho nên nói, khi làm bài tập Ngữ văn, cậu phải suy nghĩ xem đề hỏi gì trước, ví dụ như câu hỏi kiểu ‘Ai đó đã nghĩ gì về cảnh này?’, chứ không phải đọc đi đọc lại cả bài văn, như vậy sẽ không đủ thời gian… Này, Kamuro, cậu có đang nghe không đấy?”

“Khoan đã, cậu để tôi từ từ đã.”

Kamuro một tay ôm đầu, tay kia thì uể oải phe phẩy.

“Cậu nói nhiều quá một lúc, nghe mà đau cả đầu.”

“…Ồ.”

Điều bất ngờ là Kamuro trông có vẻ khá thông minh, nhưng thành tích xem ra không tốt lắm, nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung bình của khối.

Đậu thì đương nhiên không vấn đề gì, nhưng ở lớp A có lẽ là đội sổ.

“Hay là bình thường cậu để Sakayanagi dạy cậu học đi? Coi như là thù lao cậu làm việc cho cậu ấy.” Hikigaya đề nghị.

Lập tức, Kamuro lộ vẻ chán ghét.

“Tôi chết cũng không chịu, dù sao qua môn là được rồi.”

“Đâu đến mức đó chứ?”

Ngay lúc Hikigaya định nói gì đó, gần đó vang lên một trận ồn ào.

Nhóm học tập của Horikita dường như xảy ra mâu thuẫn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận