• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 124: Giới hạn trí tuệ của Ryuuen

0 Bình luận - Độ dài: 1,504 từ - Cập nhật:

Khi Hikigaya trở lại khu cắm trại của lớp D, cũng vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa.

Cậu đưa chiếc võng cho Hirata, mượn lại cuốn sổ tay hướng dẫn rồi tìm một góc vắng để xem qua.

Dù cuốn sổ tay khá dày, việc ghi nhớ toàn bộ nội dung cũng không phải chuyện khó với cậu.

Nhắc mới nhớ, hồi tiểu học, chỉ vì nhớ hết tên cả lớp ngay trong lần đầu gặp mặt mà Hikigaya đã bị gọi là “kinh tởm”... cũng vì thế mà về sau, cậu chẳng buồn bận tâm đến những kẻ không quan trọng nữa.

Sau bữa trưa, mọi người lại tiếp tục các hoạt động tự do.

Dựa vào thông tin Horikita cung cấp tối qua, Hikigaya đi về phía bãi biển.

Dù đã lờ mờ đoán được ý đồ của Ryuuen, cậu vẫn thấy nên tận mắt xác nhận thì hơn.

Bước ra khỏi khu rừng rậm rạp, một bãi biển hiện ra ngay trước mắt. Rất nhiều học sinh lớp C đang ở đó, la hét cười đùa và thỏa thích vẫy vùng trong làn nước.

Quang cảnh trước mắt hoàn toàn giống hệt những gì Horikita đã miêu tả.

Ngoại trừ nhà vệ sinh và phòng tắm tạm thời, mọi tiện nghi giải trí như khu nướng BBQ, đồ ăn vặt, nước giải khát, ghế xếp, dù che nắng đều có đủ, thậm chí trên mặt biển còn có cả mô tô nước đang lướt như bay.

Hikigaya nhẩm tính, chỉ riêng những thứ bày ra trước mắt đã ngốn hơn một trăm điểm. Vậy thì, số điểm còn lại đã đi đâu? Trên bãi biển này chẳng có chỗ nào để cất giấu vật tư cả.

Nếu không dùng hết, số điểm đó sẽ bị trừ đi do Ibuki và Kaneda đã bỏ thi. Chắc chắn gã Ryuuen kia sẽ không lãng phí như vậy.

Cộng thêm chuyện chiếc máy ảnh... Lẽ nào Ryuuen đã dùng số điểm còn lại để đổi lấy vật tư, sau đó đem chúng ra trao đổi với lớp A?

Nếu đúng là vậy thì phiền phức to.

Lớp A phải trả giá thế nào không quan trọng, mấu chốt là họ nhận lại được gì.

Kế hoạch tấn công lớp A của Hikigaya được xây dựng dựa trên giả định rằng họ sẽ tốn ít nhất một trăm điểm cho vật tư, như vậy khi kỳ thi kết thúc, họ sẽ chỉ còn lại hai mươi điểm.

Nhưng nếu họ cắt giảm được chi phí vật tư và giữ lại toàn bộ hai trăm bảy mươi điểm, thì dù có bị cả ba lớp còn lại đoán đúng đội trưởng, họ vẫn sẽ còn một trăm hai mươi điểm.

…Hửm?

Hikigaya chợt nhận ra có gì đó không ổn. Cứ đà này, chẳng lẽ mình sẽ thua Sakayanagi sao?

Rốt cuộc, kết quả chỉ là để lớp A còn lại một trăm hai mươi điểm thì chẳng đủ để khiến “tiểu ma vương” đó kinh ngạc được.

“Này, Hikigaya.”

Đúng lúc Hikigaya đang mải mê suy nghĩ thì có người gọi tên cậu. Cậu ngẩng đầu lên, là Ishizaki Daichi của lớp C.

“Ryuuen-san bảo mày qua đó một chuyến.”

“…Ishizaki.” Hikigaya nhìn cậu ta, mặt không đổi sắc. “Giọng điệu của cậu làm tôi khó chịu đấy. Tôi cảm thấy mình đang bị quấy rối.”

“C-Cái gì, lại giở cái trò đó à! Ai mà sợ mày! Giỏi thì đi mà méc đi!”

Miệng thì cứng vậy, nhưng Ishizaki chỉ dám buông lại vài lời hăm dọa rồi vội vã chạy biến.

Chắc là vẫn còn sợ vố lừa lần trước của Hikigaya.

Có điều, Hikigaya lại chẳng thấy mình lừa gạt gì Ishizaki, cậu còn chữa thương cho hắn tử tế là đằng khác.

Cậu bước trên cát tiến về phía trước. Ryuuen đang ngả ngớn trên ghế xếp, không mặc đồ thể thao mà là một bộ thường phục ngắn tay đổi bằng điểm, mặt đeo kính râm, ra dáng một kẻ đang đi nghỉ dưỡng thực thụ.

Trên chiếc bàn bên cạnh đặt một ly nước giải khát và một chiếc bộ đàm…

Hả? Bộ đàm?

“…Haiz.”

“Này này, Cá Mắt Thối, sao vừa thấy mặt tao đã thở dài thế hả.” Ryuuen giơ ly về phía Hikigaya, cười nhạo không kiêng dè: “Ghen tị vì bọn tao đang tận hưởng kỳ nghỉ, còn mày chỉ có thể cùng đám cặn bã gặm cỏ ăn côn trùng à? Nếu mày hạ mình cầu xin, tao cho mày nhập bọn cũng không phải là không được.”

Hikigaya chẳng buồn bận tâm đến lời khiêu khích của Ryuuen, chỉ thấy gã này đúng là một tên ngốc.

Bộ đàm to tướng thế kia mà cứ để chình ình trên bàn, không sợ người khác biết mình có âm mưu hay sao?

Trong hai người đến do thám hôm qua, Horikita thì không chắc, nhưng nếu là Ayanokouji để ý thấy, cậu ta chắc chắn sẽ sinh nghi.

Ryuuen có lẽ vẫn đang đắc ý với kế hoạch “không điểm” của mình, nhưng thực chất nó đã bị người khác nhìn thấu từ lâu.

Nghĩ vậy, Hikigaya nói với giọng đầy ẩn ý: “Này Ryuuen, sau này hành động thì nên bàn bạc với Shiina một chút. Nếu cậu chịu mở lời tử tế, cô ấy nhất định sẽ giúp, hiểu không?”

Cũng phải thôi. Dù lần trước đã khiến lớp B và lớp D tổn thất nặng nề, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng may mắn như vậy. Giới hạn trí tuệ của Ryuuen rành rành ra đó.

Nếu không nhận ra tầm quan trọng của đồng đội, cậu ta sẽ không bao giờ có thể dẫn dắt cả lớp đến chiến thắng.

“Hừ, thằng khốn nhà mày lảm nhảm cái gì vậy? Tao chẳng có hứng thú gì với kỳ thi nhàm chán này. Vả lại, nhẫn nhịn đâu phải phong cách của tao.”

Ryuuen khịt mũi coi thường, thái độ vẫn ngạo mạn như mọi khi.

Nói cho đúng thì đó cũng không hẳn là lời nói dối. Hắn quả thực không muốn tham gia kỳ thi này một cách nhẫn nhịn. Như vậy thì còn gì là thú vị.

“À phải rồi, nghe Suzune nói con Ibuki lớp tao đã chạy sang chỗ bọn mày.” Ryuuen cười khẩy. “Ha, đúng là một con đàn bà vô dụng. Bình thường thì mồm mép lắm, đến khi gặp chuyện cũng chỉ biết chạy sang lớp khác cầu xin che chở.”

“…Vậy à.” Hikigaya lười vạch trần lời khoác lác của Ryuuen, chỉ dán mắt vào chiếc bộ đàm.

Hết cách rồi, mình chỉ có thể gợi ý đến thế mà thôi.

“Lần này tôi đến tìm cậu, chủ yếu là để báo cho cậu biết đội trưởng của lớp A là Totsuka Yahiko.”

“Hả? Tao đã nói là không có hứng thú với kỳ thi này rồi mà.” Ryuuen xua tay, ra vẻ bất cần. “Lớp tao định chơi vài ngày rồi về tàu thôi. Bọn mày cứ ở lại cái đảo nát này mà chơi với bọ đi.”

“…Nếu bỏ cuộc, vẫn có thể điền tên đội trưởng của các lớp khác chứ?” Hikigaya quyết định thuận nước đẩy thuyền.

“Ai mà biết.”

“Nếu có thể, cậu cứ tiện tay điền vào.” Hikigaya thản nhiên nói. “Dù sao thì đến lúc đó lớp cậu cũng không còn điểm nào, đoán sai chẳng mất gì, đoán đúng lại vớ được năm mươi điểm. Với cậu mà nói, đó là một món hời, phải không?”

Nghe vậy, Ryuuen đột ngột ngồi bật dậy khỏi ghế, tháo kính râm ra và nhìn chằm chằm vào Hikigaya.

“Tao hỏi này, thằng khốn Cá Mắt Thối, tại sao mày lại tốt bụng nói cho tao biết?”

“Không có gì. Theo hợp đồng, lớp các cậu có thêm điểm thì tôi cũng được lợi.”

“Heh, đâu chỉ có thế.”

Ryuuen không nhịn được cười, rồi nói với vẻ mặt kỳ quái: “Một thằng lười chảy thây như mày mà cũng có lúc vì gái mà liều mạng thế này cơ à? Lại còn chủ động ra tay nữa chứ.”

“…Cậu đang ám chỉ điều gì?” Bề ngoài Hikigaya vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng chuông báo động đã vang lên inh ỏi.

Chẳng lẽ là Sakayanagi—

“Đương nhiên là tao đang nói về thằng hói lớp A và tên tay sai của nó. Hai thằng ngu đó thật đáng thương, không biết đã chọc phải một kẻ phiền phức và khó ưa đến mức nào... Nhưng tao cũng không ngờ mày lại vì Hiyori mà liều mạng đến vậy.”

Ryuuen nói câu cuối với giọng điệu đầy chế giễu.

À, ra là chuyện trên boong tàu… Hikigaya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là mình đã nghĩ nhiều rồi.

Chỉ là không ngờ lại bị Ryuuen nhìn thấy… và có vẻ như gã này đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận