• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 030: Hạ khắc thượng

1 Bình luận - Độ dài: 1,498 từ - Cập nhật:

“Hoshinomiya, cô đang làm gì vậy?”

Đúng lúc Hikigaya đang lúng túng, Chabasira-sensei đột ngột xuất hiện. Cô thẳng tay dùng bìa kẹp hồ sơ đang cầm giáng một cú vào đầu Hoshinomiya-sensei, một cú đánh mà nhìn thôi cũng thấy điếng người.

“Đau quá~ Cô làm gì vậy!”

“Còn không phải tại cô cứ lằng nhằng với học trò của tôi sao.”

Nhờ có Chabasira-sensei, Hikigaya cuối cùng cũng được giải vây. Kể từ khi nhập học tới nay, đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh lòng biết ơn với Chabasira-sensei... Khoan đã!

Nói cho cùng, vốn dĩ chính cô ta là người gọi cậu đến văn phòng, nhưng rồi lại chẳng thấy tăm hơi đâu.

Quả nhiên là một giáo viên không ra gì, thật đáng ghét!

“Nhưng hai đứa này bảo muốn đến gặp Sae-chan, tớ chỉ định bắt chuyện với chúng trong lúc đợi cậu về thôi mà.”

“Hoshinomiya, tôi đã bảo cô đừng xía vào chuyện học sinh lớp tôi nữa.” Giọng Chabasira-sensei thoảng chút bất lực. “Hikigaya, Ayanokouji, đứng ở hành lang bất tiện lắm, hai cậu theo tôi đến phòng tư vấn đi.”

Ayanokouji nhíu mày: “Khoan đã, Hikigaya thì em không nói, chứ ít nhất thì em đâu gây ra vấn đề gì đâu. Ở trường, em vẫn luôn sống một cuộc đời lặng lẽ mà.”

Nghe vậy, Hikigaya không nhịn được lườm cậu ta một cái.

Tên khốn này, vừa nãy còn giả ngu, giờ lại chỉ muốn một mình chuồn êm.

Cái gì mà ‘Hikigaya thì tôi không nói’ chứ! Tôi cũng có gây ra vấn đề gì đâu! Tôi cũng sống một cuộc đời lặng lẽ mà!

“Ít lời thôi, theo tôi là được.”

Chabasira-sensei thẳng thừng gạt đi thắc mắc của Ayanokouji. Cả hai đành lẳng lặng đi theo. Hoshinomiya-sensei đứng cạnh cũng định lẻn theo, nhưng Chabasira-sensei lập tức phát hiện.

Cô giáo lập tức quay đầu lại, mặt đằng đằng sát khí.

“Cô đừng có qua đây.”

“Đừng lạnh lùng thế chứ~ Cho tớ hóng chuyện một tí thì có sao nào?” Hoshinomiya-sensei cười tủm tỉm nói. “Vả lại, dạo này hành tung của Sae-chan có vẻ hơi bất thường đấy nhé, nên tớ mới đang nghĩ hay là Sae-chan... đang âm mưu ‘hạ khắc thượng’ chăng?”

...Hạ khắc thượng?

Hikigaya thấy hơi kỳ lạ, bây giờ có phải thời Chiến Quốc đâu... à, ra là vậy.

Giống như nhóm Yukimura không phục khi bị xếp vào lớp D, có lẽ Chabasira-sensei cũng không cam chịu việc mình là chủ nhiệm của lớp D đội sổ, nên muốn đưa lớp D lên lớp A để chứng tỏ bản thân.

Vì vậy mới gọi cậu và Ayanokouji đến, hẳn là muốn hai người góp sức cho lớp.

Tuy không biết Chabasira-sensei nghĩ gì, nhưng Hikigaya không cho rằng mình có thực lực đó, xem ra cô ta tìm nhầm người rồi.

Còn về Ayanokouji...

Thật lòng mà nói, Hikigaya không nhìn thấu được thực lực thật sự của cậu ta. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ: tên này chẳng có chút hứng thú nào với cả lớp... không, phải nói là với tất cả mọi người trong trường, cứ như một con robot vậy.

“Hoshinomiya, cô không cần phải suy diễn lung tung, chỉ là lớp D có vài vấn đề cần giải quyết thôi.”

“Ể, vậy à? Thế tớ đi cùng cũng được chứ! Này nhé, tớ cũng có thể cho lời khuyên mà~”

Hoshinomiya-sensei như đỉa đói, định bám riết không buông. Nhưng đúng lúc này, một nữ sinh đột ngột tiến lại gần. Cô gái có mái tóc dài màu vàng dâu tây, gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ... nhất là cặp ngực đầy đặn kia.

Hikigaya nhận ra người này. Đó là Ichinose Honami lớp B, người cùng với Katsuragi ứng cử vào hội học sinh lần này.

Chà chà, nghĩ đến việc sau này sẽ kề vai sát cánh cùng một mỹ thiếu nữ thế này, cũng thấy hơi hồi hộp một chút.

Cơ mà, dù có được chọn, Hikigaya cũng sẽ viện đủ lý do để trốn việc thôi, nên cũng chẳng sao cả.

“Hoshinomiya-sensei, em có thể xin cô chút thời gian được không ạ? Về chuyện hội học sinh, em có vài điều muốn thỉnh giáo.”

Trong thoáng chốc, Hikigaya cảm giác Ichinose đang nhìn mình, tim cậu khẽ rung rinh, nhưng cô nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thôi được rồi... thì ra là một trong ba ảo tưởng lớn của đời người. [note75344]

May mà chỉ nghĩ trong đầu, chứ chuyện này mà để người khác biết, Hikigaya dám chắc ngày mai cậu sẽ chẳng dám vác mặt đến trường nữa.

“A~ Ichinose-san, em đến đúng lúc lắm.”

Chẳng hiểu sao, Hoshinomiya-sensei đột nhiên chạy ra sau lưng Hikigaya, đặt tay lên vai cậu, cười tủm tỉm nói: “Đây là Hikigaya-kun, cậu ấy là người duy nhất trong khối năm nhất trúng tuyển vào hội học sinh đấy nhé. Em có vấn đề gì cứ hỏi cậu ấy... Á đau!”

“Im đi, Hoshinomiya.” Chabasira-sensei lại dùng bìa kẹp gõ vào đầu Hoshinomiya. “Không được tiết lộ thông tin cá nhân của học sinh tôi. Lần sau nếu cô còn tái phạm, tôi sẽ báo cáo lên nhà trường.”

“Gì chứ, chuyện này sao có thể coi là riêng tư được cơ chứ~ Mà thôi kệ, cứ đà này Sae-chan nổi giận thật mất. Vậy thì Hikigaya-kun, Ayanokouji-kun, hẹn gặp lại lần sau nhé.”

Nói rồi, Hoshinomiya-sensei gọi Ichinose vào văn phòng, rồi tung tăng rời đi.

Biết nói sao đây, xem ra mối quan hệ của cô ấy và Chabasira-sensei quả nhiên rất tốt. Hồi đi học chắc hai người họ cũng không ít lần ‘thân mật’ kiểu bách hợp... giống như Yuigahama và Yukinoshita vậy.

Hikigaya vừa miên man nghĩ ngợi, vừa theo Chabasira-sensei đến phòng tư vấn.

“Vậy... lý do cô gọi em ra đây là gì thế?” Ayanokouji hỏi.

“Chuyện này à.” Chabasira-sensei liếc nhìn đồng hồ treo tường vài lần. “Trước khi giải thích, hai cậu qua đây một chút.”

Nói rồi, cô mở một cánh cửa bên trong phòng tư vấn. Bên trong là một căn phòng trông như phòng trà, trên bếp có đặt một ấm đun nước.

Ể, sao lại là phòng trà?

“Pha trà là được rồi ạ? Trà rang được không ạ?” Ayanokouji cực kỳ tự nhiên cầm lấy bộ ấm trà.

Thấy cậu ta chủ động như vậy, Hikigaya nghĩ mình mà từ chối thì cũng không hay.

“À, cho em cà phê nhé, nhiều sữa nhiều đường, cảm ơn.”

“Ayanokouji, cậu tém lại cho tôi. Hikigaya cũng đừng có tự nhiên quá mức như thế. Tóm lại, trước khi tôi cho phép ra ngoài, hai cậu cứ yên lặng ở đây, không được gây ra bất kỳ tiếng động nào, hiểu chưa? Vi phạm thì đuổi học.”

...Bà cô tổng tài bá đạo này từ đâu chui ra vậy?

Hikigaya không hiểu tại sao Chabasira-sensei lại đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy. Hơn nữa, cô ta thật sự có quyền tùy tiện đuổi học học sinh hay sao?

“Hả? Ý cô là sao, em hoàn toàn...”

Chabasira-sensei lờ đi thắc mắc của Ayanokouji, thẳng tay đóng sầm cửa lại.

Hai người nhìn nhau ngơ ngác, rồi cũng đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên bàn.

Ngay sau đó, Ayanokouji đột nhiên lôi điện thoại di động ra, bắt đầu gõ gì đó.

Ayanokouji: [Cậu nghĩ Chabasira-sensei muốn làm gì?]

Hikigaya: [Không biết... Mà này, vừa nãy cậu định bỏ rơi tôi, một mình chuồn êm đúng không?]

Ayanokouji: [Chờ đã, cậu hiểu lầm rồi, tớ định đảm bảo an toàn cho bản thân trước, sau đó nhất định sẽ quay lại giúp cậu mà.]

Hikigaya: [Hehe.]

Ayanokouji: [Ờm, hay là đừng nhắc chuyện đó nữa... À phải rồi, cậu không thấy kiểu đối thoại này của chúng ta rất giống bạn bè sao?]

Hikigaya: [...Đã xem.]

Không, điều đó là không thể. Chính xác hơn, không phải là không có ý định kết bạn, mà là Hikigaya hoàn toàn không muốn kết bạn với một kẻ như Ayanokouji.

Tên này khác với những người khác, đã không còn là vấn đề đeo hay không đeo mặt nạ nữa rồi.

Ayanokouji: [Ể, đây chẳng phải là “đã xem không thèm đáp” trong truyền thuyết sao? Nhưng nếu không thân thiết đến một mức độ nhất định, thì làm sao có thể “đã xem không thèm đáp” được chứ. Vậy nói chúng ta là bạn bè cũng không sai nhỉ?]

Hikigaya: [...Chưa xem.]

Ayanokouji: [Rõ ràng là thấy rồi mà?!]

Lúc này, bên ngoài phòng tư vấn đột nhiên vọng vào tiếng mở cửa.

“Vậy thì, Horikita, em tìm tôi có chuyện gì muốn nói?”

Hikigaya hơi bất ngờ, không ngờ cả cô ta cũng đến.

Xem ra Chabasira-sensei quả nhiên là đã có tính toán từ trước.

Ghi chú

[Lên trên]
Meme của Trung Quốc, ở đây là ảo tưởng người ta thích mình
Meme của Trung Quốc, ở đây là ảo tưởng người ta thích mình
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hai thánh này hài ác:))
Xem thêm