• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 031: Cậu quả nhiên là đồ zâm ngầm đó mà

0 Bình luận - Độ dài: 2,066 từ - Cập nhật:

Thoáng nhìn Horikita, Hikigaya cảm thấy cô nàng này có nét gì đó giống Yukinoshita.

Trong lớp, cô gần như chẳng chuyện trò với ai. Dẫu cho những nhân vật nổi bật của lớp như Hirata hay Kushida có chủ động bắt chuyện, cô cũng lạnh lùng khước từ. Ngay cả khi thi thoảng đáp lời Ayanokouji thì cũng toàn lời châm chích.

“Tôi xin mạn phép hỏi thẳng, tại sao tôi lại bị xếp vào lớp D ạ?” Giọng Horikita chất chứa vẻ bất bình. “Hôm nay cô có nói người xuất sắc sẽ được xếp vào lớp A, còn lớp D là nơi tập trung những kẻ đội sổ của trường, nhưng tôi không nghĩ mình thuộc nhóm kém cỏi nhất khối.”

Thôi được rồi, xin rút lại lời vừa rồi.

Hikigaya âm thầm gửi lời xin lỗi đến Yukinoshita trong đầu, hai người họ thực chất chẳng hề tương đồng.

Dù Yukinoshita cũng tự cho mình là ưu tú, nhưng cô ý thức được khuyết điểm của bản thân. Quan trọng nhất là cô sẽ không than oán rằng mình bị đối xử bất công, cũng không tùy tiện nói xấu sau lưng người khác.

Ngoài mái tóc đen dài thẳng, thì xét về bản chất, họ là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất thì một người như Horikita sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc thành lập một Câu lạc bộ Tình nguyện, giúp đỡ người khác mà không cầu báo đáp đâu.

“Sao nào, không phục à? Xem ra cô tự cho mình là xuất sắc lắm nhỉ.”

“Tất nhiên.”

Horikita đáp không chút do dự. Hikigaya nghe vậy chỉ biết lắc đầu.

Nếu trong lớp D chỉ có mỗi cô ta nổi trội về năng lực như hạc giữa bầy gà, thì may ra còn có khả năng nhầm lẫn.

Thế nhưng trong lớp không chỉ có Yukimura với học lực không hề thua kém cô ta, mà còn có Hirata, Kushida và những tài năng xuất sắc khác với các chỉ số đều thuộc hàng đầu, thậm chí còn có cả Kouenji, kẻ vượt trội hơn cô ta về mọi mặt.

Hikigaya không hiểu, tại sao trước khi chất vấn, Horikita lại không chịu khó quan sát và suy nghĩ thêm một chút?

Chắc là vì trong mắt chỉ thấy mỗi bản thân mình, nên tầm nhìn mới trở nên hạn hẹp đến thế chăng?

Cô ta đã lầm tưởng sự cô độc là khí chất cao ngạo.

“Đề thi đầu vào, tôi tự tin mình đã làm được gần hết. Tôi cũng không nhớ mình có mắc lỗi nghiêm trọng nào trong buổi phỏng vấn. Ít nhất thì tôi không thể tưởng tượng được mình lại bị xếp vào lớp D.” Horikita tiếp tục gặng hỏi.

“Làm được gần hết các câu hỏi sao… Vốn dĩ kết quả thi đầu vào không được công khai cho cá nhân, nhưng tôi sẽ đặc cách cho cô xem thử. Thật trùng hợp là ở đây lại có sẵn bài thi của em.”

Chabashira-sensei nói dối mà mặt không biến sắc. Chuyện này sao có thể là trùng hợp được, tuyệt đối là đã có chủ đích từ trước.

“Chuẩn bị thật chu đáo, cứ như đã biết trước tôi sẽ đến phản đối vậy.” Horikita cũng không ngốc, hiển nhiên là nhìn ra ngay.

“Dù gì tôi cũng là giáo viên, tự nhận mình cũng phần nào hiểu được tính cách của học sinh.”

Hikigaya nghe đến đây suýt nữa thì bật cười. Chabashira-sensei làm gì có mắt nhìn tinh tường đến thế, rõ ràng là cô ấy nhìn thấy chính mình trong bóng hình Horikita thì đúng hơn.

Thực ra cả hai người đều cảm thấy bất bình khi bị xếp vào lớp D. Chỉ có điều Chabashira-sensei dù sao cũng đã trải sự đời, nên có phần chín chắn hơn Horikita một chút, hiểu rằng những lời tranh cãi suông thế này hoàn toàn vô nghĩa.

“Horikita Suzune, thành tích thi đầu vào của em, đúng như em tự đánh giá: bài thi viết đứng đồng hạng ba, điểm số cũng không chênh lệch nhiều so với hạng nhất và hạng nhì. Trong buổi phỏng vấn cũng quả thực không phát hiện vấn đề gì đặc biệt, có thể nói là đánh giá khá tốt.”

Dù Chabashira-sensei nói một tràng những lời khen ngợi, nhưng bất cứ ai cũng biết, vế sau mới thực sự là trọng điểm.

“Cảm ơn, vậy thì tại sao ạ?”

“Trước đó, tại sao em lại không phục khi mình bị xếp vào lớp D?”

“Không ai vui vẻ khi không được đánh giá đúng năng lực. Hơn nữa, việc phân lớp ở ngôi trường này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tương lai, nên có thắc mắc cũng là điều hiển nhiên.”

“Đánh giá đúng năng lực? Ha ha ha, em tự đánh giá mình cao thật đấy.”

Chabashira-sensei bật ra một tràng cười nghe như chế nhạo, nhưng Hikigaya cảm thấy, so với chế nhạo, thì phần nhiều lại là tự giễu.

Không biết quá khứ của cô giáo này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi công nhận năng lực học tập của em rất xuất sắc, thế nhưng làm gì có quy định nào nói rằng ‘người có học lực giỏi thì sẽ vào lớp giỏi’ đâu? Chuyện đó chúng tôi chưa từng nói một lần nào.”

“Đây… đây là thường thức xã hội mà.”

“Thường thức? Cái gọi là thường thức đó của em vốn đã sai lầm rồi. Tôi thừa nhận học hành quả thực cũng là một loại năng lực, nhưng mục đích của ngôi trường này là đào tạo ra những nhân tài ưu tú thực sự. Nếu em cho rằng chỉ dựa vào học giỏi là có thể được phân vào lớp cao hơn, thì em đã nhầm to rồi.”

Chabashira-sensei phản bác Horikita không chút kiêng nể, cuối cùng còn bồi thêm một câu.

“Hơn nữa cô hãy nghĩ kỹ lại xem, nếu trường chỉ dựa vào năng lực học tập để quyết định ưu kém, vậy em nghĩ mấy đứa như Sudou có vào được đây không?”

“Ư…”

“Tóm lại, dù rất đáng tiếc, nhưng chúng tôi không hề có sai sót nào. Năng lực của em chỉ ở mức độ đó mà thôi, do đó tất nhiên sẽ bị xếp vào lớp D.”

“…Vậy sao, tôi sẽ hỏi lại phía nhà trường.”

Hikigaya lại một lần nữa cảm thấy Horikita đúng là đồ ngốc. Việc phân lớp vốn dĩ dựa trên sự điều tra và phán đoán của nhà trường, giáo viên chủ nhiệm cùng lắm cũng chỉ có thể đưa ra vài ý kiến, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay nhà trường.

Kết quả cuối cùng chắc chắn là hỏi cũng như không, chẳng ai thèm để ý đến cô ta đâu.

“Dù em có nói với cấp trên bao nhiêu lần đi nữa, câu trả lời vẫn sẽ như vậy thôi. Vả lại em cũng không cần phải bi quan đến thế, buổi sáng tôi cũng đã nói thứ hạng lớp sẽ thay đổi dựa vào biểu hiện, chỉ cần trước khi tốt nghiệp thì vẫn có cơ hội thăng lên lớp A.” Chabashira-sensei cuối cùng cũng để lộ mục đích thực sự.

Tuy nhiên, Horikita cũng không ngây thơ đến vậy, lập tức bác bỏ đề xuất này.

“Tôi không cho rằng đây là con đường dễ dàng. Lớp D toàn những gánh nặng thế này, làm sao có thể giành được nhiều điểm hơn cả lớp A chứ… Thôi được rồi, hôm nay tôi xin phép về trước, nhưng xin cô hãy nhớ cho, tôi chưa hề chấp nhận chuyện này.”

“Biết rồi, vậy tôi sẽ nhớ kỹ… À phải rồi, tôi còn gọi người khác đến phòng tư vấn nữa, là người có liên quan đến em đấy.”

“Người có liên quan…? Chẳng lẽ là–”

“Ayanokouji, Hikigaya, ra đây mau.”

Hikigaya nhất thời không hiểu nổi, Chabashira-sensei đang nói nhăng nói cuội gì nữa.

Nói Ayanokouji và Horikita có liên quan thì còn tạm chấp nhận được, ít nhất hai người đó cũng thường xuyên nói chuyện. Chứ cậu với Horikita thì có cái quái gì liên quan cơ chứ, đến một câu cũng chưa từng nói.

Cậu thậm chí còn nghi ngờ Horikita không hề quen biết mình, không biết trong lớp có một người như cậu tồn tại hay không.

Nhìn sang Ayanokouji, tên này cũng tỏ vẻ chẳng muốn dính dáng gì, hoàn toàn không nhúc nhích.

Tốt, vậy mình cũng không động đậy!

“Nếu không ra, tôi sẽ cho các cậu nghỉ học đấy.” Chabashira-sensei đe dọa.

Nhưng trong mắt Hikigaya, kiểu đe dọa này căn bản chỉ là trò trẻ con, chỉ có đồ ngốc mới… Hửm, sao Ayanokouji lại đứng dậy rồi?

…Tên này cũng nhát gan quá rồi đấy.

Đành chịu, Hikigaya chỉ còn biết thở dài, theo chân Ayanokouji bước ra khỏi phòng nghỉ của giáo viên.

“Những lời vừa rồi, các cậu đều nghe thấy cả rồi chứ?”

“Lời gì cơ ạ, Chabashira-sensei?” Ayanokouji vội đáp, “Em có nghe thấy hình như cô đang nói gì đó, nhưng nghe không được rõ lắm, bức tường này quả thực dày hơn em tưởng đấy ạ.”

Chậc chậc, tên này như mọi khi, đến nói dối cũng chẳng thèm dụng công.

Hikigaya trong lòng khinh bỉ, bề ngoài thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Horikita đang chau mày khó hiểu.

Để cậu thấy kỹ thuật thực sự đây!

“Ủa, Horikita đến từ lúc nào thế? Hình như tớ vừa ngủ gật, chẳng để ý gì cả.”

“Được rồi, hai cậu làm trò đủ chưa, cũng đến lúc vào chuyện chính rồi đấy.”

Tiếc thật, Chabashira-sensei vậy mà lại không tin vào màn diễn xuất và lý do tài tình đến thế của cậu. Xem ra cái tính đa nghi của cô ấy đã được đóng dấu chứng nhận rồi.

“Trước đó, không nói đến Ayanokouji, thì em với Horikita hoàn toàn chẳng có quan hệ gì phải không ạ?” Hikigaya bất mãn hỏi.

“Không, khi các cậu là bạn cùng lớp thì đã có quan hệ rồi chứ.” Chabashira-sensei đáp tỉnh bơ, “Ngoài ra, theo một nghĩa nào đó, mối quan hệ của cậu và Horikita còn sâu sắc hơn nữa… nhưng là với một Horikita khác.”

Vừa nghe những lời này, Horikita vốn đã sắp nổi cáu lập tức biến sắc.

“Thưa cô, ý cô là gì ạ? Xin cô giải thích rõ hơn.”

“Đừng vội, hai người này chính là mấu chốt cho việc thăng hạng của lớp sau này đấy, nghe kỹ sẽ không có hại cho em đâu.”

“…Em hiểu rồi.” Horikita không chất vấn nữa, mà chuyển sang tư thế lắng nghe.

“Vậy thì, trước tiên là Ayanokouji, cậu đúng là một học sinh thú vị đấy.”

“Em không nghĩ mình thú vị hơn một giáo viên mang họ ‘Chabashira’ đâu ạ.”

“Cậu muốn cúi đầu xin lỗi tất cả những người mang họ Chabashira trên toàn quốc phải không? Hửm? Còn nữa, Hikigaya cậu đừng có cười, họ của cậu cũng chẳng khá hơn đâu.”

Hikigaya không ngờ mình lại đột nhiên bị Chabashira-sensei trêu chọc, nhưng nghĩ kỹ lại… hình như đúng là vậy thật?

Chẳng lẽ việc mọi người cứ hay gọi nhầm tên mình cũng là vì cái này?

Chứ không phải vì mình không có cảm giác tồn tại!

…Thôi bỏ đi, đừng tự an ủi mình nữa, như thế chỉ càng thêm thảm hại mà thôi.

“Bỏ qua chuyện đó đi. Trước đây tôi có xem kết quả kỳ thi đầu vào, để chuẩn bị phương pháp hướng dẫn riêng cho từng người, không ngờ lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị, lúc đầu tôi còn giật cả mình đấy.”

Nói rồi, Chabashira-sensei đặt một tờ giấy thi lên bàn.

“Quốc ngữ năm mươi điểm, Toán năm mươi điểm, Tiếng Anh năm mươi điểm, Xã hội năm mươi điểm, Tự nhiên năm mươi điểm… Nhân tiện, bài kiểm tra nhỏ lần này cũng là năm mươi điểm, các em hiểu điều này có nghĩa là gì không?”

“…Ra là vậy.” Hikigaya tỏ vẻ đã hiểu, rồi quay sang nhìn Ayanokouji.

“Cậu đúng là đồ zâm ngầm đó mà.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận