• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 003: Cuộc sống bình yên ngày một xa dần

0 Bình luận - Độ dài: 2,015 từ - Cập nhật:

Chương 3: Cuộc sống bình yên ngày một xa dần

Ngay khi phương thức liên lạc với người nhà và việc mua sắm trên Amazon đều bị vô hiệu hóa, chiếc điện thoại vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ đổ chuông, bỗng dưng lại rung lên!

Rốt cuộc đây chỉ là một sự cố đơn thuần, hay là lời hiệu triệu từ một thế giới khác?

Đáng tiếc, đáp án lại là vế sau.

Yukinoshita Haruno – với Hikigaya, đây là nhân vật nguy hiểm cấp Dragon số một, đồng thời cũng là người chễm chệ chiếm giữ một vị trí trong top ba “danh sách những kẻ tuyệt đối không thể tha thứ” suốt bao năm qua.

Nhân tiện nhắc tới, người đứng đầu danh sách đó chính là em gái ruột của cô nàng này.

Nghiệt duyên của Hikigaya với hai chị em nhà này bắt đầu từ hồi cấp hai, kéo dài mãi cho đến khi tốt nghiệp. Đặc biệt là Haruno, đến cả kỳ nghỉ hè vỏn vẹn một tháng sau khi tốt nghiệp cấp hai mà cô ta cũng không chịu buông tha cậu.

Cậu cứ ngỡ vào được ngôi trường này là có thể cắt đứt hoàn toàn với hai người họ, hoặc ít nhất cũng phải đợi thêm ba năm nữa.

Nào ngờ đâu mới ngày đầu tiên nhập học đã sắp phải gặp lại rồi!

“Chuyện quái quỷ gì thế này?”

Hikigaya có nghĩ thế nào cũng không tài nào hiểu nổi. Theo lẽ thường thì Haruno đáng lẽ giờ này phải đang học đại học, không thể nào xuất hiện ở đây được.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù đối phương có ở ngôi trường này thật, thì tại sao lại biết số điện thoại của cậu?

A! Lẽ nào vì là Ma Vương, nên tự khắc có cách biết được ư?

Tuy lý do này chẳng hề logic chút nào, nhưng Hikigaya lại thấy thuyết phục một cách khó hiểu.

Suy cho cùng, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai về sự đáng sợ của Ma Vương đó.

---------

“Các bạn ơi, có thể lắng nghe mình nói một chút được không? Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ học chung một lớp, vì vậy mình muốn mời các bạn cùng giới thiệu về bản thân. Nếu mọi người có thể nhanh chóng trở thành bạn bè thì tốt biết mấy nhỉ.”

Ngay lúc Hikigaya đang than thân trách phận cho cái số khổ của mình, thì trong lớp hình như đã bước vào tiết mục giới thiệu bản thân. Người chủ động đứng ra đề xuất là một anh chàng đẹp trai, trông có vẻ là một thanh niên sáng sủa, có triển vọng.

“Tớ tên là Hirata Yousuke, hồi cấp hai mọi người thường gọi tớ là Yousuke, nên tớ mong các cậu cứ gọi thẳng tên tớ là được. Tớ thích mọi loại hình vận động, nhưng đặc biệt yêu thích bóng đá. Ở ngôi trường này tớ cũng dự định sẽ chơi bóng, sau này mong được các cậu giúp đỡ nhiều.”

Màn giới thiệu bản thân này không chỉ mạch lạc trôi chảy, mà bản thân Hirata cũng có thái độ tự nhiên, cử chỉ phóng khoáng, nhìn thế nào cũng thấy hoàn hảo không chê vào đâu được.

Thực tế, những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ nhiệt liệt của mọi người trong lớp đã chứng minh điều đó.

Duy chỉ có Hikigaya là mặt mày khó chịu.

Cái gã tên Hirata này mang lại cho cậu một cảm giác quen thuộc cực kỳ, cực kỳ mãnh liệt.

Đẹp trai lại dịu dàng, cởi mở lại tỏa nắng, còn có khí chất lãnh đạo.

Nếu chỉ có bấy nhiêu thì cũng đành thôi, đằng này lại còn thích đá bóng nữa chứ!

Hồi cấp hai, kẻ mà Hikigaya ghét nhất chính là một tên trong câu lạc bộ bóng đá, hơn nữa suốt ba năm đều học cùng lớp với cậu, bị cậu âm thầm gọi là Vua Riajuu – Hayama Hayato.

Hai người nom y như kiểu hoàng tử dịu dàng với tất cả mọi người vậy đó~ (cười)

Được rồi, sau này sẽ gọi cậu là Hayama Đệ Nhị nhé!

Cứ thế vì tư thù cá nhân, Hikigaya đã bất lịch sự đặt cho người bạn học mới gặp lần đầu một biệt danh khó nghe.

Có điều, ngoài lý do này ra, đối phương còn là kẻ đầu têu màn giới thiệu bản thân trong lớp, đúng là cái đồ rỗi việc.

Hikigaya ghét cay ghét đắng kiểu tương tác nhạt nhẽo này, nó khiến cậu nhớ lại ba lần tự giới thiệu suốt ba năm cấp hai mà chẳng lần nào ra hồn.

Lúc mới nhập học, do gặp tai nạn giao thông trên đường, đợi đến khi cậu dưỡng thương xong thì đã là một tháng sau.

Đến năm hai cấp hai, Hikigaya ngồi ở dãy cuối cùng, vị trí cuối cùng. Ngay lúc sắp đến lượt cậu tự giới thiệu thì loa phát thanh đột nhiên truyền đến thông báo của nhà trường, rồi cứ thế bị gián đoạn, mà mãi cho đến khi tan học cũng không bắt đầu lại.

Cuối cùng là năm ba cấp hai, lần này thì Hikigaya coi như đã khôn hơn, đã trực tiếp tìm cơ hội chuồn mất.

Lần này cậu quyết định sẽ tái diễn trò cũ.

Dù sao thì cũng phải chung đụng với đám người này ba năm nữa, nhưng Hikigaya vốn chẳng có ý định kết bạn với ai, nên cũng chẳng sao hết.

Hơn nữa, lát nữa còn phải đi gặp Haruno, nếu đến muộn khiến cô ta nổi giận thì phiền phức lắm.

Cậu chẳng muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của Ma Vương đâu.

Nhờ vào kỹ năng tàng hình rèn giũa qua bao năm lủi thủi một mình, cộng thêm lợi thế địa hình, Hikigaya canh đúng lúc sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía khác, khom người, nín thở, trong chớp mắt đã chuồn ra ngoài bằng cửa sau.

“Rồi, hoàn hảo.”

Hikigaya thầm giơ tay chữ V một cách kín đáo biểu thị chiến thắng, chỉ tiếc là sự hoàn hảo ấy vẫn có chút thiếu sót: ấy là lúc chuồn đi, cậu cảm giác như có một ánh mắt nào đó từ phía sau đang dõi theo mình.

Bị phát hiện rồi sao?

Mà thôi, nghĩ lại cũng chẳng có gì to tát, dù gì cũng đâu có quy định nào bắt buộc phải tự giới thiệu.

-------------

Ra khỏi dãy phòng học, dựa theo bản đồ trên sổ tay hướng dẫn nhập học, Hikigaya đến trước một tòa nhà nằm ở vị trí hẻo lánh. Không khí ở đây rõ ràng không giống những nơi khác trong khuôn viên trường.

Những nơi khác đâu đâu cũng lắp camera giám sát dày đặc, gần như chĩa thẳng vào mặt học sinh; duy chỉ có tòa nhà này và khu vực lân cận là rất ít, còn một vài góc chết thì hoàn toàn không bị soi tới.

“Đây là… cố ý sao?”

Hikigaya không khỏi suy đoán về dụng ý của nhà trường. Toàn bộ khuôn viên trường đều lắp đặt nhiều camera như vậy, không ngờ lại cố tình chừa lại vài chỗ không lắp… lẽ nào là để mô phỏng môi trường xã hội thực tế?

Xã hội bây giờ đâu đâu cũng là camera giám sát, chỉ cần dám phạm pháp thì gần như chắc chắn sẽ bị bắt, nhưng cũng có rất nhiều nơi không thể giám sát hết được.

Nói cách khác, nhà trường cố tình tạo ra vài vùng xám để một số học sinh có thể lợi dụng làm những chuyện không mấy tốt đẹp.

Điều này rõ ràng đang ngầm ám chỉ: những quy tắc bề nổi thì ai cũng phải tuân theo, còn sau lưng, chỉ cần không bị phát hiện, thì muốn làm gì cũng được.

Thảo nào sáng nay lại thấy cả tên du côn tóc đỏ kia cũng được nhận vào trường.

Có lẽ nhà trường đang cần những học sinh kiểu vừa nhìn đã biết là sẽ gây chuyện này.

“Haizz, ngôi trường này quả nhiên đủ kinh tởm.”

Hikigaya không kìm được tiếng thở dài, cảm thấy cuộc sống học đường bình yên đang ngày càng rời xa cậu.

----------

Theo tin nhắn của Haruno, Hikigaya đến phòng học ở phía đông nhất tầng hai, hít một hơi thật sâu rồi kéo cửa bước vào.

“Xin thất lễ.”

“Hikigaya-kun, cuối cùng em cũng đến rồi, gặp được chị có phải rất vui không nè?”

Người đang vẫy tay chào Hikigaya là Yukinoshita Haruno, mặc một bộ vest đen, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Dù cô ấy ăn mặc như giáo viên, nhưng xét về tuổi tác thì trông vẫn giống một nữ sinh viên đại học hơn.

Không đúng, cô nàng này vốn dĩ là sinh viên đại học mà!

Hikigaya cố nén sự bồn chồn trong lòng, hỏi: “Chị Haruno, sao chị lại ở đây, trường đại học của chị vẫn chưa khai giảng à? Hay là chị vào đây bằng cách nào, nếu là xâm nhập trái phép thì tốt nhất chị nên mau đi tự thú thì hơn?”

“Ủa, chị chưa nói à?” Haruno cố tình nghiêng đầu làm vẻ dễ thương, “Chị cũng sắp tích lũy đủ tín chỉ rồi, nhưng mà Hikigaya-kun không có ở đây, một mình chị thấy buồn chán lắm, nên quyết định đến đây làm giáo viên thực tập luôn.”

“Đừng có vì cái lý do đó mà đi làm giáo viên chứ!”

Nếu sớm biết sẽ như thế này, Hikigaya thà trở mặt với bố, cũng nhất quyết không đến ngôi trường này.

“Hi hi hi, nếu nói trước, chắc chắn Hikigaya-kun sẽ không đến đây học đâu nhỉ?”

“Này, đừng có tự tiện đọc suy nghĩ của người khác.”

Nói thì nói vậy, chứ Hikigaya cũng không hẳn ghét Haruno. Hay nói đúng hơn, việc gặp được người quen ở một nơi xa lạ thế này vẫn khiến cậu có chút vui mừng nho nhỏ, chỉ có điều mỗi lần gặp Haruno đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Không phải bị cô ấy hành hạ, thì cũng là đang trên đường bị cô ấy hành hạ.

Trong mắt người phụ nữ này, phần lớn những người xung quanh chỉ là đồ chơi để cô ta tiêu khiển, tính cách quả thực xấu xa đến vậy.

Gọi cô là Ma Vương quả không sai chút nào.

“Hikigaya-kun, có phải em đang nghĩ chuyện gì thất lễ không đó?”

“…Không có đâu ạ.”

—Cho nên đã bảo rồi, đừng có tự tiện đọc suy nghĩ của người khác mà.

Haruno ngờ vực nhìn Hikigaya một hồi, làm trái tim cậu đập thình thịch, may mà cuối cùng cô cũng chịu bỏ qua.

“Thôi được rồi, nói chuyện nghiêm túc trước đã.”

Haruno, người trước giờ luôn cười nói vui vẻ, lúc này vẻ mặt lại hiếm khi nghiêm túc.

Bị cô ảnh hưởng, Hikigaya cũng bất giác căng thẳng theo.

Thế nhưng, chủ đề nghiêm túc được dự đoán đã không xuất hiện, gương mặt Haruno đột nhiên lại giãn ra tươi cười.

“Đừng căng thẳng vậy chứ, chị bỗng dưng thấy trước khi nói chuyện nghiêm túc, nên chơi một trò chơi với Hikigaya-kun trước thì hơn.”

“Hả?”

Không cho Hikigaya cơ hội thắc mắc, Haruno nói tiếp: “Trong số tân sinh viên năm nay, có một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, là kiểu người mà từ trước đến giờ em chưa từng gặp đâu.”

“…Linh ta linh tinh gì thế.” Hikigaya có một dự cảm chẳng lành.

“Cho nên là, Hikigaya-kun,” Haruno phớt lờ lời lẩm bẩm của cậu, mỉm cười nói, “Thử dùng năng lực quan sát sắc bén như quái vật của em, tìm cho ra người đó xem nào?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận