• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 136: Horikita tự đưa tới cửa

0 Bình luận - Độ dài: 2,345 từ - Cập nhật:

Tiếng thét của Yukimura khiến đám con trai xôn xao.

Vẫn có người chẳng dám tin, vội giật lấy cuốn sổ lật xem, mãi đến khi tận mắt xác nhận mới chết lặng.

Giờ đây, một áng mây u ám dường như đang bao trùm lên bầu trời lớp D.

Không khí tĩnh lặng đến rợn người.

Hikigaya dĩ nhiên lựa chọn công thành thân thoái, lặng lẽ lấy một phần cơm trưa rồi tìm một tảng đá lớn cách đó không xa ngồi xuống.

Cậu đã giúp phe con trai thổi lên hồi kèn phản công, chuyện kế tiếp không còn liên quan đến cậu nữa.

——Nào anh em, xông lên cho tôi!

“Đùa kiểu quái gì vậy!”

Như hưởng ứng tiếng lòng của Hikigaya, Yukimura là người đầu tiên gây hấn với phe con gái.

“Nhà vệ sinh tạm thời thì cũng thôi đi, nhưng gối với quạt điện là thế nào! Lũ con gái các người dựa vào đâu mà tự tiện sử dụng điểm số vốn cũng thuộc về phe con trai, lại còn dùng vào mấy thứ vớ vẩn này!”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì!” Shinohara vẫn còn già mồm, “Với lại, cậu có bằng chứng nào chứng minh mấy thứ đó là do phe con gái mua không! Biết đâu lại do đám con trai các cậu làm thì sao!”

“Ngoài bọn cậu ra thì còn ai vào đây nữa!”

Yukimura tức đến độ dậm chân bình bịch, đoạn như nhớ ra điều gì, cậu cúi đầu xông thẳng về phía lều của phe con gái.

“Khoan đã! Không được lại gần đó!”

Shinohara và mấy cô gái khác lập tức biến sắc, định lao lên ngăn cản Yukimura, nhưng những tên con trai khác cũng phản ứng rất nhanh, lập tức chặn họ lại.

“Mọi người mau nhìn này! Tất cả đều là do tôi tìm thấy trong lều đấy!”

Nghe tiếng Yukimura gọi, đám con trai đồng loạt hướng mắt nhìn sang.

Chỉ thấy trong tay cậu là mấy chiếc gối hơi nhỏ, cùng hai cái quạt để bàn không dây, tất cả chỉ mới lục từ một chiếc lều ra.

Tiếp đó, cậu lại vén tấm vải của một chiếc lều khác, bên trong quả nhiên cũng có những thứ y hệt.

Yukimura tức giận ném đống đồ ra trước mặt Shinohara, lớn tiếng chất vấn: “Thấy chưa! Giờ cậu còn gì để chối cãi nữa không!”

“Bọn tôi đang phải cố sống cố chết chịu đựng, mà lũ này lại dám hưởng thụ!”

“Đúng thế! Rõ ràng đã nói là phải có ít nhất hơn một nửa đồng ý cơ mà!”

“Lũ con gái này đúng là quá đáng thật.”

Đám con trai mỗi người một câu, ngay cả những người thường ngày tính tình khá hiền lành, lần này cũng không nhịn được mà nổi nóng.

Suy cho cùng, lần này phe con gái làm thực sự quá quắt, hoàn toàn không có chút tín nghĩa nào.

Thế nhưng, họ vẫn đánh giá thấp mức độ trơ tráo của một vài cô gái.

“C-cái gì chứ! Bọn tôi là con gái mà, con gái không chịu được nóng, mấy ngày nay bọn tôi đã tủi thân lắm rồi!”

“Tạm không bàn đến sự thật, chẳng lẽ đám con trai các cậu không có lỗi gì hết à?”

“Đúng đó! Bọn họ còn ăn trộm đồ lót của Karuizawa-san nữa!”

Phe con gái cũng dần triển khai phản công, tuy những lời họ nói hoàn toàn là gây sự vô cớ, nhưng vì là con gái, nên họ có thể nói ra những lời như vậy mà chẳng hề đỏ mặt.

Shinohara nhân cơ hội cầm một cành cây, vạch một đường trên mặt đất.

“Đúng vậy! Tên trộm đồ lót chắc chắn ở trong đám con trai các cậu, bọn tôi không thể chịu nổi việc sống cùng một nơi với loại người đó! Bắt đầu từ bây giờ, các cậu tuyệt đối không được bước vào khu vực của bọn tôi!”

Nói rồi, cô ta lại nhìn sang Karuizawa.

“Đúng không, Karuizawa-san, cậu là người bị hại mà!”

“…Ừm, đám con trai hoàn toàn không thể tin được.”

Karuizawa cũng không thể tiếp tục giả ngốc được nữa, vào lúc này nếu cô không đứng ra, rất có thể sẽ đánh mất vị thế trong nhóm con gái.

“Phải sống cùng không gian với đám con trai này, tôi tuyệt đối không làm được!”

“Đầu óc các người có vấn đề à! Bây giờ ai nói chuyện đó với các người!” Yukimura tức đến chết đi được, trán nổi đầy gân xanh, “Tôi đang hỏi các người dựa vào đâu mà tự tiện dùng điểm số! Dựa vào đâu mà lật lọng!”

“Đó là hai chuyện khác nhau! Tóm lại bọn tôi cho rằng thủ phạm là phe con trai, nên từ hôm nay sẽ sống tách riêng!” Shinohara chen vào.

Cô ta tuyệt nhiên không nhắc đến mình đã làm sai điều gì, chỉ chăm chăm bới móc chuyện đồ lót hòng giành lấy thế thượng phong về mặt đạo đức.

Trớ trêu thay, chiêu này lại thật sự có tác dụng, ít nhất là với một tên mọt sách như Yukimura thì hoàn toàn không tranh cãi lại được, hay đúng hơn là cậu không biết phải tranh cãi thế nào.

Nói sao nhỉ… cảm giác cũng khá thú vị đây.

Ở phía không xa, Hikigaya vừa dùng thìa chọc chọc vào cơm, vừa xem đám người này cãi vã.

Bữa trưa vốn giản dị vô vị dường như cũng vì màn kịch vui này mà trở nên ngon miệng lạ thường.

Điều có chút kỳ lạ là, Hirata, người vốn nên đứng ra hòa giải, từ đầu đến cuối chỉ ngây người đứng bên cạnh, chẳng nói một lời nào như thể người ngoài cuộc.

Ủa… tên này không phải là bị sốc rồi đấy chứ?

Này này, có cần phải khoa trương đến thế không.

Ngay lúc Hikigaya cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên một người không ngờ tới đã tìm đến cậu.

“Lại lấy bạn học ra làm món ăn phụ[note75731], sở thích của cậu cũng hay thật đấy nhỉ, Hikigaya-kun.”

“…Đừng có nói người ta như thể biến thái thế chứ.”

Người đến là Horikita Suzune, xem ra cô nàng này không hề tham gia vào cuộc cãi vã.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, với tính cách của Horikita thì không thể nào làm chuyện vô nghĩa như vậy, huống hồ cô cũng chẳng có người bạn nào cần mình lên tiếng giúp.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Horikita khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất mãn nói: “Cậu châm một mồi lửa rồi tự mình trốn đi xem kịch vui, tính cách đúng là tệ thật đấy.”

“Ôi chà? Đến cả cậu cũng nhìn ra được cơ à?”

Hikigaya không phủ nhận, chỉ giả vờ kinh ngạc mà châm chọc Horikita một câu.

Biết làm sao được, lần này cậu làm thực sự quá lộ liễu, đừng nói là một Horikita cũng coi như thông minh, chỉ cần là người tinh ý một chút đều sẽ để ý thấy thôi.

Cơ mà, đối với Hikigaya thì cũng chẳng sao cả.

Dù sao thì dưới góc nhìn của Hirata, Horikita hay thậm chí là Ayanokouji, cậu làm vậy là vì Shinohara ngang ngược nên mới phản công.

Dẫu cho có biết cậu cố ý thì đã sao?

Bởi lẽ chuyện này vốn là phe con gái vô lý, chẳng thể trách người khác được.

Thế nên Hikigaya lười che đậy, trả đũa ngay tại trận, vả lại cậu cũng thật sự thấy ngứa mắt đám Shinohara.

“Đây không giống cách làm của cậu.”

Horikita không bị lời khiêu khích của Hikigaya làm ảnh hưởng, điềm nhiên nói: “Dựa theo biểu hiện thường ngày của cậu, cậu hẳn sẽ không so đo chuyện này, nhất là vừa rồi… cậu nổi giận như thế là vì Matsushita-san sao?”

“Dĩ nhiên không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Hikigaya phủ nhận ngay tắp lự.

“Tôi không hiểu tại sao cậu phải phủ nhận, đây đâu phải lần đầu cậu ra mặt giúp Matsushita-san.”

“…Cậu phiền quá đấy.”

Chẳng biết có phải ảo giác không, mà vẻ mặt Horikita trông như có phần đắc ý, khiến người ta cảm thấy hơi bực mình.

Nhỏ này quả nhiên chẳng đáng yêu chút nào!

Đến Hội trưởng còn dễ gần hơn cô ta nhiều!

Hikigaya bực bội nói: “Mà cậu tìm tôi làm gì? Nếu muốn tán gẫu thì đi tìm Ayanokouji đi, trông cậu ta rảnh rỗi lắm đấy.”

“Cậu không thấy rằng chính mình đã châm lửa, thì cũng có trách nhiệm đi dập tắt nó sao?”

“Hoàn toàn không.”

Lời của Horikita đúng là khó hiểu một cách kỳ lạ, dù sao thì Hikigaya cũng chẳng giống Ayanokouji mà nghe lời cô.

“Cậu chắc là không chứ?” Horikita đột nhiên chỉ về phía Hirata, “Cậu xem, tình hình này đã khiến Hirata-kun trông có vẻ bất thường rồi kìa.”

“…Đó là do cậu ta tự chuốc lấy.” Hikigaya im lặng một lúc mới trả lời.

“Quả thực là vậy.”

Horikita trước tiên gật đầu đồng tình với lời của Hikigaya, nhưng rồi lại nói tiếp: “Sau khi Karuizawa-san và họ đăng ký vật tư, hẳn là có nói với Hirata-kun rồi nhỉ, mà cậu ấy hình như đã chọn cách giấu nhẹm đi. Theo lý mà nói thì đây tuyệt đối là thông tin phải được chia sẻ.”

“Hứ, cậu chẳng phải cũng thế à.” Hikigaya lườm cô một cái.

“Hết cách rồi, đợi đến lúc tôi nhận ra thì họ đã đặt xong đồ cả rồi.” Horikita khẽ thở dài, “Bất kể ai đăng ký cũng đều có thể sử dụng điểm, đây đúng là một vấn đề về mặt quy tắc.”

“Thế nên mới nói cậu còn kém xa Hội trưởng, chủ đề lần này vốn là ‘tự do’, cậu đổ lỗi cho quy tắc thì thà đổ lỗi cho chính mình không có bản lĩnh quản được đám người Shinohara còn hơn.” Hikigaya không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.

“Ư…!”

Nhắc tới anh trai, Horikita lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt không cam tâm.

Có điều, lần này cô lại rất nhanh chóng đè nén được cảm xúc, xem ra bài học lần trước của Ryuuen không phải là vô ích.

“Tóm lại, trạng thái hiện giờ của Hirata-kun rất đáng lo ngại, tôi chỉ muốn cho cậu biết chuyện này thôi.”

“Nói thì hay lắm, thật ra cậu có quan tâm gì đến Hirata đâu.”

Hikigaya hừ lạnh một tiếng, cậu sớm đã nhìn ra cô nàng Horikita này muốn lấy cậu làm cu li nên sẽ không mắc bẫy đâu.

Thế nhưng… phía Hirata đúng là một vấn đề.

Nếu Hirata vì ác ý mà giấu diếm chuyện này, thiên vị bạn gái mình, thì chỉ có thể nói là đáng đời.

Nhưng nếu cậu ta thật sự là loại người đó, thì đã chẳng vì lớp học chia rẽ mà rơi vào sụp đổ tinh thần.

…Haizz, phiền phức thật.

Hikigaya thầm thở dài, đoạn nhìn sang Horikita: “Này, Horikita, trong kỳ thi lần này, sao tôi cứ cảm thấy cậu chẳng có chút tác dụng nào thế nhỉ?”

“T-tôi chỉ là không tìm thấy chỗ để phát huy thôi!”

Bị người ta chê thẳng thừng như vậy, một Horikita kiêu ngạo tự nhiên không chịu nổi, nhưng cô lại chẳng nghĩ ra được lời nào để phản bác.

Dù sao thì ngay ngày đầu tiên Hikigaya đã tìm ra đội trưởng lớp A, có thể nói là công lao lớn hơn bất cứ ai.

“Đừng ngốc nữa, chẳng phải ở ngay trước mắt đây sao?”

Thấy cô ngốc Horikita này lập tức cắn câu, Hikigaya thầm cười trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.

“…Rất tiếc, đây không phải lĩnh vực tôi giỏi.” Giọng Horikita có chút không cam lòng, nhưng cô vẫn thừa nhận sự yếu kém của mình, “Huống hồ ngay cả Hirata-kun cũng không giải quyết được, tôi đến đó thì có ai nghe lời tôi chứ.”

“Không, cái này thì cậu sai rồi, tác dụng của cậu biết đâu còn lớn hơn cả Hirata.”

Theo như Hikigaya thấy, người có thể giải quyết màn kịch vui này chỉ có hai người.

Một là Horikita, người còn lại là Kushida.

Đầu tiên, cả hai đều là con gái, sẽ không bị các cô gái khác bài xích về mặt giới tính, thứ hai là một người có liên hệ với tất cả các nhóm trong lớp, người còn lại thì hoàn toàn không có liên hệ, thế nên phe con trai sẽ theo bản năng cho rằng hai người này sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.

Điều này đã đặt nền tảng cho cuộc nói chuyện.

Theo tính cách của Kushida thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ rước phiền phức vào người.

Vậy thì, nếu Horikita đã lo lắng lớp học sẽ hoàn toàn tan rã, từ đó mất đi khả năng thăng lên lớp A, thì cứ để cô ta trở thành người vá víu đi.

Chỉ tiếc là lần này sự đối đầu giữa nam và nữ đã hoàn toàn bùng nổ, dẫu cho có thể miễn cưỡng đè nén xuống, thì sau này trong lớp học này cũng sẽ không tồn tại thứ gọi là đoàn kết. Muốn dùng trạng thái này để đánh bại các lớp khác hoàn toàn là chuyện viển vông.

Tuy nhiên, Hikigaya chỉ cần Hirata có thể ổn định lại là được.

Bởi nếu Hirata nghĩ quẩn mà tự sát… thì cả đời này cậu đừng hòng ngủ yên.

Mặc dù khả năng này là vô cùng nhỏ, nhưng Hikigaya không muốn đánh cược.

Biết sao được, ai bảo cậu là người rất coi trọng chất lượng giấc ngủ cơ chứ.

Ghi chú

[Lên trên]
tiếng lóng để chỉ fap material
tiếng lóng để chỉ fap material
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận