• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 035: Tự chán ghét mình

1 Bình luận - Độ dài: 1,643 từ - Cập nhật:

Chuyện Isshiki bị gài bẫy, ép phải tranh cử chủ tịch hội học sinh, nói lớn thì cũng rất lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng sai.

Nhìn thoáng qua, đó chỉ là một trò đùa dai.

Nghiêm trọng hơn, thì đó chính là bắt nạt.

Suy cho cùng, bắt nạt đâu nhất thiết phải gây tổn thương thể xác mới tính, hơn bốn mươi người cùng ức hiếp một người, nhìn kiểu gì cũng là bắt nạt rồi.

Việc tố cáo dạo ấy thành công, kể ra cũng chủ yếu là nhờ gặp thời.

Đợt đó, có vài học sinh vì bị bắt nạt mà tìm đến cái chết, khiến dư luận xã hội xôn xao, trên mạng cũng rầm rộ lên án nhà trường.

Hội đồng Giáo dục vì việc này mà đau đầu nhức óc, nhưng vấn đề kiểu này đâu phải một sớm một chiều là giải quyết được. Hay nói đúng hơn, chỉ dựa vào giáo dục thôi thì căn bản không xuể, nó đã thuộc về những vấn đề mang tính cấu trúc xã hội ở tầng sâu hơn rồi.

Ấy thế mà, họ lại chẳng muốn bị nghĩ là không làm gì, nên mới muốn tìm một “tấm gương xấu” đủ sức nặng.

Đúng lúc này, Hikigaya lại “dâng” trường Soubu đến tận miệng, quả thật như hạn gặp mưa rào.

Sau khi xác minh sơ bộ, họ lập tức thành lập đội điều tra, còn mời vô số đài truyền hình và phóng viên, khiến toàn bộ sự việc ầm ĩ hết cỡ.

Điều Hikigaya không hay biết là trường Koudo Ikusei tuyển sinh theo hình thức tiến cử, tự đăng ký chẳng có tác dụng. Chỉ có thể để các trường cấp hai tiến cử trước, sau đó trường mới sàng lọc học sinh phù hợp. Mà trường Soubu tiến cử cậu, chính là muốn tống khứ tên ôn thần này đi, chỉ sợ cậu ta chọn học thẳng lên khối cấp ba của trường.

“Kể cả tớ có tố cáo trường học thì đã sao nào?” Hikigaya khó hiểu đáp. “Chuyện này với việc tớ có trả thù Karuizawa hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Huống hồ tớ chưa từng nghĩ vậy, là cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Không, dù sao thì hồi đó cũng có hơn bốn mươi bạn nữ bị kỷ luật nặng, Hiratsuka-sensei còn bị điều chuyển công tác… A, xin lỗi cậu.”

Nói đến nửa chừng, Matsushita bỗng nhớ ra Hiratsuka-sensei là cố vấn Câu lạc bộ Tình nguyện, hình như cũng rất thân với Hikigaya, thậm chí còn có lời đồn hai người từng đi ăn ramen cùng nhau.

“…Không sao đâu, chuyện qua cả rồi.”

Hikigaya khẽ cúi đầu. Cậu không hối hận chuyện tố cáo nhà trường, Isshiki vốn là đàn em quan trọng của cậu, vả lại, vấn đề bắt nạt thì có coi trọng đến mấy cũng không thừa.

Thứ gọi là bắt nạt, tự bản thân nó đã là một quá trình leo thang dần.

Ban đầu chỉ là những chuyện vặt vãnh như nói xấu, giấu sách vở, nhưng một khi nạn nhân không chống cự, những kẻ bắt nạt sẽ ngày một quá đáng. Số người tham gia càng đông, cảm giác tội lỗi của họ càng vơi đi, thậm chí họ bắt đầu tự cho mình là phe chính nghĩa.

Isshiki khi ấy cũng vậy, nếu thực sự để đám con gái đó đạt được mục đích, một khi đã nếm trải “vị ngọt”, khó mà đảm bảo bọn họ sẽ không bắt đầu một vụ bắt nạt mới.

Thế nhưng nhà trường chẳng những không xem trọng vấn đề, không trừng phạt đám nữ sinh trêu chọc Isshiki, mà ngược lại còn ép Isshiki phải chấp nhận sự đối xử bất công này.

Phía nhà trường cứ như đà điểu, cho rằng không nhìn thấy thì sẽ không có chuyện gì. Đến khi sự việc thực sự vỡ lở, họ chắc chắn là những người đầu tiên tìm cách phủi sạch trách nhiệm.

Vì vậy, nếu nhà trường không muốn gánh vác trách nhiệm, Hikigaya sẽ tìm người “giúp” họ gánh vác.

Mọi hậu quả này đều là do họ tự chuốc lấy.

Và trong chuyện này, điều duy nhất Hikigaya hối hận là đã làm liên lụy đến Hiratsuka-sensei.

Bởi chỉ có Hiratsuka-sensei bằng lòng giúp đỡ Isshiki, nhà trường vin vào cớ đó yêu cầu cô gánh một phần trách nhiệm, cuối cùng cô bị điều chuyển sang trường khác.

Hikigaya đến giờ vẫn nhớ như in, trước lúc rời đi, Hiratsuka-sensei đã cười khen cậu làm rất tốt. Rồi với vẻ chân thành hết mực, cô xin lỗi cậu, nói rằng bản thân với tư cách một nhà giáo đã có thiếu sót, đôi khi đã bỏ qua cảm xúc của học trò. Cô rất cảm ơn Hikigaya đã luôn không để bụng, nhờ cậu mà cô mới cảm thấy việc trở thành giáo viên thật sự rất tuyệt vời.

Cũng chính sau chuyện đó, Hikigaya không còn đến Câu lạc bộ Tình nguyện nữa.

Cậu không biết phải đối mặt với hai người họ ra sao.

“Tóm lại, tớ sẽ không làm gì Karuizawa đâu, cậu cứ yên tâm.”

Dứt lời, tiếng chuông vào lớp vừa hay vang lên, câu chuyện giữa hai người cũng tạm thời khép lại.

Dù Matsushita vẫn còn chút không yên lòng, nhưng Hikigaya không hề nói dối. So với một Karuizawa chẳng mấy quan trọng, cậu càng để tâm hơn đến việc Haruno ra sao rồi.

Tiếc là trước giờ học chính thức còn có buổi sinh hoạt lớp. Chẳng hiểu một cái lớp bé tẹo mà lấy đâu ra lắm chuyện để bàn đến thế, không chỉ sáng trước giờ học có sinh hoạt, mà chiều trước lúc tan học cũng có, lại còn ngày nào cũng như ngày nào, phiền chết đi được.

“Sau đây sẽ bắt đầu buổi sinh hoạt lớp, nhưng trước đó cô sẽ thông báo một tin tốt, liên quan đến kỳ thi giữa kỳ lần này.”

Câu nói đầu tiên của Chabashira-sensei khi vừa bước vào cửa đã thu hút mọi ánh nhìn của học sinh, nhất là khi nghe thấy cụm từ “kỳ thi giữa kỳ”.

Rất nhiều người đang đau đầu vì kỳ thi này, sợ không qua nổi rồi bị đuổi học, thế nên vô cùng mong ngóng ít nhất sẽ có một cơ hội thi lại.

Thế nhưng, niềm mong mỏi của họ xem ra đã được định sẵn là sẽ tan thành mây khói.

“Từ nay về sau, mỗi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, chỉ cần có một môn đạt thành tích trong top ba của khối, cô sẽ cộng điểm thưởng. Ngoài ra, tổng điểm nằm trong top ba mươi của khối cũng sẽ có thưởng… À mà nhân tiện, đây là đề xuất của Hikigaya.”

——Cái vế “nhân tiện” đó thừa quá rồi!

Hikigaya thầm mắng Chabashira-sensei lắm lời, còn đa số học sinh thì ngay lập tức mất hết cả hứng.

Bởi lẽ với họ mà nói, mấy thứ như học bổng vốn là điều xa xỉ.

“Cô ơi, thế này bất công quá! Chỉ lợi cho mấy đứa học giỏi thôi chứ!”

“Đúng đấy ạ, ít nhất cũng phải chia đều tiền thưởng cho cả lớp chứ, chúng mình là một tập thể cơ mà!”

Ike và Yamauchi lại nhao nhao mấy câu ngớ ngẩn, kết quả đương nhiên là bị Chabashira-sensei cho ăn bơ.

Mãi mới hết buổi sinh hoạt lớp, đúng lúc Hikigaya đang thấp thỏm mong ngóng Haruno tới, thì chẳng ngờ người bước vào lại là một thầy giáo lạ hoắc.

“Chào cả lớp, trước khi bắt đầu tiết học, thầy có chuyện muốn thông báo. Yukinoshita-sensei vì nhà có chút việc nên tạm thời xin nghỉ một tuần. Trong thời gian này, thầy sẽ dạy thay, mong các em giúp đỡ.”

Thầy vừa dứt lời, cả lớp đã ồ lên một tràng ai oán, chủ yếu là từ phía các nam sinh.

“Hả! Sao lại thế được!”

“Em muốn gặp Haruno-sensei của em cơ〜”

“Đó là lý do duy nhất để em đến lớp mà…”

Trước những cậu con trai mê mẩn Haruno đến mức ấy, các bạn nữ chẳng hề nể nang mà ném cho họ những ánh nhìn khinh miệt, chỉ thiếu điều chưa khắc ba chữ “Đồ bệnh hoạn” lên mặt họ.

Hikigaya cũng sững sờ, chẳng thể ngờ Haruno lại đột ngột xin nghỉ phép.

Bảo sao không thấy tin nhắn, lẽ nào cô ấy đi từ hôm qua rồi ư?

Nhưng sao trước khi đi lại không báo cho cậu một tiếng? Là vội quá hay là…

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, một cảm giác tự chán ghét mình đến tột cùng dâng trào trong lòng Hikigaya. Cậu và Haruno có mối quan hệ đặc biệt gì đâu mà người ta phải báo cho cậu biết chứ?

Ảo tưởng cũng phải có chừng có mực thôi chứ.

Ngay lúc Hikigaya đang chìm trong sự tự chán ghét, bỗng có gì đó chạm nhẹ vào cánh tay cậu.

Quay đầu nhìn sang, thì ra là Matsushita đang dùng chiếc bút chì kim khẽ chọc vào người cậu, vẻ mặt trông có phần khó chịu.

Cậu ta định làm gì thế?

“Này, cậu…”

Hikigaya vừa định lên tiếng, Matsushita đã cắt ngang: “Hikigaya-kun, vào lớp rồi đấy, cậu còn ngơ ngác nữa là cả lớp bị trừ điểm bây giờ.”

Lớp mình bây giờ làm gì còn điểm mà trừ nữa cơ chứ?

Dù vậy, câu cà khịa đó Hikigaya cuối cùng vẫn không thốt ra, cũng như Matsushita nói, giờ đã vào tiết rồi.

Tuyệt nhiên không phải vì vẻ mặt của Matsushita trông có hơi đáng sợ đâu nhé?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

8manz ngầu điên
Xem thêm