• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 105: Sáng sớm tinh mơ đã phải tăng xông

0 Bình luận - Độ dài: 2,252 từ - Cập nhật:

“Tới nơi rồi, tất cả dậy đi.”

Nghe giọng Chabashira-sensei, đám học sinh lớp D đang ngủ gà ngủ gật trên xe lần lượt vươn vai, ngáp dài bước xuống.

Hiện tại đã là tháng Tám. Sau khi kỳ thi cuối học kỳ một kết thúc thuận lợi, toàn bộ khối năm nhất sắp được tận hưởng một kỳ nghỉ kéo dài hai tuần.

Từ năm giờ sáng, cả bọn đã phải bắt xe khách từ trường tới cảng Vịnh Tokyo nên không ít người thiếu ngủ, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng than vãn.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc bước xuống xe, tất cả đều sững sờ mở to mắt.

“Đỉnh thật sự!”

Cũng phải thôi, vì thứ hiện ra trước mắt họ là một chiếc du thuyền hạng sang không tưởng.

Ngay cả Hikigaya cũng không khỏi giật mình, loại du thuyền xa hoa đến mức phô trương này cậu mới chỉ thấy trên phim ảnh, chứ đời thường tuyệt đối chẳng dính dáng gì tới một học sinh cao trung tầm thường như cậu.

…Haizz, giá mà Komachi cũng ở đây thì tốt.

Tuy phần lớn học sinh đều rất vui mừng, nhưng Hikigaya lại chẳng có hứng thú gì. Với cậu, đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.

Càng quen nhiều người ở ngôi trường này, cậu lại càng thấy nhớ cô em gái của mình hơn.

Huống hồ, đây thực chất chỉ là một kỳ thi đặc biệt dưới lốt một chuyến nghỉ dưỡng. Theo kế hoạch, tuần đầu tiên sẽ là những ngày "tận hưởng" tại một khu nhà nghỉ trên đảo hoang, tuần tiếp theo mới là trải nghiệm trên chiếc du thuyền sang trọng này.

Điều tệ nhất là, Hikigaya luôn cảm thấy sau khi kết thúc một tuần sinh tồn trên đảo hoang, liệu nhà trường có thật sự để họ yên tâm vui chơi trong tuần còn lại không?

Biết đâu đến lúc đó lại thành ra hai kỳ thi liên tiếp… Thôi, tạm thời không nghĩ đến chuyện khó chịu đó nữa.

Mà nói đi cũng phải nói lại, trường Koudo Ikusei này cũng lắm tiền thật, sẵn sàng bao trọn cả một chiếc du thuyền chỉ vì một đám học sinh năm nhất.

Bên cục thuế không sờ gáy họ sao?

Hikigaya vừa nghĩ vẩn vơ về những chuyện chẳng liên quan, vừa theo dòng người lên tàu.

Tuuuu—!

Không lâu sau, cùng với tiếng còi tàu ngân dài, chiếc du thuyền sang trọng rời bến cảng.

“Đẹp quá đi!”

“U ô ô! Tuyệt cú mèo!”

“Chết mất, mình cảm động quá!”

“Cứ như mơ vậy…”

Một đám nam sinh cao trung tụ tập trên boong tàu, giơ cao hai tay, hò reo phấn khích.

Các bạn nữ tuy có phần nhã nhặn hơn, nhưng cũng khó giấu được vẻ phấn khích, rôm rả trò chuyện và cười đùa với bạn bè.

Đặc biệt là ba tên ngốc Ike, Yamauchi và Sudou, còn lôi cả Ayanokouji vào hò hét ầm ĩ. Nếu là ngày thường, hành động này chắc chắn sẽ bị người khác lườm cho cháy mặt, nhưng lần này thì mọi người cũng kẻ tám lạng người nửa cân cả.

Nhân tiện, ba tên ngốc này vậy mà cũng qua được kỳ thi cuối kỳ.

Trong đó điểm của Sudou thậm chí còn vượt qua cả Yamauchi, đúng là có chút tiến bộ gọi là biết nhục mà phấn đấu.

Không chỉ họ, những học sinh lớp D khác cũng là những người phấn khích nhất trong khối năm nhất.

Sau mấy tháng trời ròng rã không một đồng điểm, kỳ nghỉ miễn phí này chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào.

Trên chiếc du thuyền này, không chỉ mọi cơ sở vật chất và dịch vụ đều miễn phí, mà ngay cả các món mỹ vị cũng được tùy ý thưởng thức.

Đối với lớp D, những kẻ có điểm cá nhân thiếu thốn trầm trọng, gần như bữa nào cũng phải gặm rau dại, lần này nhất định phải ăn cho đã, ăn đến phát ngấy mới thôi.

Tuy nhiên, điều này đối với Hikigaya lại chẳng là gì cả.

Điểm của tháng Bảy và tháng Tám đều đã được gửi về, số điểm cá nhân của cậu bây giờ đã gần hai triệu bốn, cộng thêm một triệu cho Ichinose vay…

Tính kỹ lại mới thấy, tiền này tới cũng nhanh quá rồi!

Phải biết rằng kể cả khi không bị trừ một điểm nào từ tháng Tư, mỗi tháng đều nhận được một trăm nghìn, thì cho đến lúc tốt nghiệp một học sinh cũng chỉ có thể tích lũy được ba triệu sáu.

Đó là còn trong trường hợp hoàn toàn không tiêu một điểm nào.

Chẳng trách đến giờ vẫn chưa có học sinh nào dùng hai mươi triệu để chuyển lớp thành công, gần như không thể hoàn thành được nếu chỉ dựa vào sức của một người.

Tranh thủ lúc phần lớn mọi người đều đang ở trên boong tàu, Hikigaya quyết định đi ăn sáng trước, để khỏi phải chen chúc lúc đông người.

Cậu thong thả dạo một vòng, cuối cùng chọn một nhà hàng trông có vẻ cao cấp.

Nhưng vừa bước vào trong, Hikigaya liền hối hận ngay lập tức.

—Không phải tất cả đã ra boong tàu ngắm biển rồi sao!

Trong nhà hàng cao cấp có rất nhiều học sinh, và gần như đều là những người Hikigaya không quen. Người duy nhất xem như thân quen cũng chỉ có Kamuro, người vừa chạm mắt với cậu đã quay đầu đi chỗ khác…

Hử? Lẽ nào ở đây toàn là lớp A?

Xem ra đám học sinh lớp A vì muốn giữ gìn thân phận, hay nói đúng hơn là không muốn trà trộn với các lớp khác, nên mới không chen chúc ngoài boong tàu.

“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?”

“…Một mình tôi.”

Ngay lúc Hikigaya định rời đi, một nhân viên phục vụ lại chạy tới tiếp đón, khiến cậu muốn đi cũng không được.

“Vâng ạ, mời đi theo tôi.”

Bất đắc dĩ, Hikigaya đành phải cứng đờ cả người, phớt lờ ánh mắt của các học sinh lớp A, bị nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi ngay bàn bên cạnh Kamuro.

Mà tại sao lại cứ phải là ngồi cạnh Kamuro cơ chứ!

Hikigaya lúng túng ra mặt. Hết cách, đành giả vờ…

“Này, sao cậu lại giả vờ không thấy tôi?”

“…Đâu có.”

—Không phải cậu là người bơ tôi trước sao!

Đối mặt với Kamuro đang tỏ vẻ khó chịu, Hikigaya một lần nữa nhận ra con gái đúng là một sinh vật không nói lý lẽ.

“Này, đó chính là người đi cùng Sakayanagi-san đó…”

“À à, chắc là cậu ta rồi.”

“Chậc, chỉ là một đứa lớp D thôi mà.”

Bỗng nhiên, xung quanh vang lên vài lời xì xào bàn tán kỳ lạ. Đối với những thứ này, dĩ nhiên Hikigaya sẽ chọn cách phớt… Khoan đã.

Sao lại lôi cả tên Sakayanagi vào đây?!

Hikigaya chợt có một dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi Kamuro: “Này, người của lớp cậu đang nói gì về tôi thế? Là nói xấu à? Chỉ là nói xấu thôi đúng không!”

“Không có gì.” Vẻ mặt Kamuro trông không có vẻ gì là hứng thú. “Chỉ là đang đồn cậu với Sakayanagi đang cặp kè thôi, chẳng có gì to tát cả.”

“Sao lại không có gì to tát!”

Hikigaya kinh ngạc tột độ. Loại tin đồn ong ve này không thể nói bừa được đâu, bạn học Kamuro.

Đối với cậu mà nói, đây là vấn đề trọng đại liên quan đến cuộc sống học đường sau này.

“Là ai!” Hikigaya cố gắng hạ giọng, “Rốt cuộc là ai nói xấu sau lưng người khác, dựa vào đâu mà bôi nhọ thanh danh của tôi!”

Kamuro bực mình liếc cậu một cái: “Chẳng lẽ không đúng à? Chẳng phải cậu cùng Sakayanagi đi học buổi sáng, buổi trưa còn cùng nhau ăn cơm nữa sao? Không ai oan cho cậu đâu nhỉ?”

“Không phải… Chuyện đó là của hơn một tháng trước rồi!” Hikigaya có chút dở khóc dở cười nói.

“Đúng vậy, cho nên hơn một tháng trước đã bắt đầu có tin đồn rồi.”

“…Thật hay đùa vậy.”

Hikigaya không khỏi ngẩn người. Lẽ nào đây chính là cái hại của việc không có bạn bè?

Chuyện mà ai cũng biết, chỉ có mỗi mình cậu là kẻ ngoài cuộc!

“Vậy-vậy còn Sakayanagi! Cậu ấy hẳn là sẽ ngăn chặn tin đồn chứ?”

Mang theo tia hy vọng cuối cùng, Hikigaya dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Kamuro. Đáng tiếc, cô chỉ tặng lại cho cậu một nụ cười đầy chế nhạo.

“Hừ, cậu nghĩ con người đó sẽ để tâm đến chuyện này sao? Mỗi lần có ai hỏi, cậu ta đều vui vẻ thừa nhận hết đấy.”

“…Tôi muốn chết.”

Hikigaya gục đầu xuống bàn, trong lòng không kìm được mà gào thét.

Á á á á á! Cái con tiểu quỷ chết tiệt đó!

Thông thường con gái mà bị đồn thổi thế này, không phải nên tức giận phủ nhận hay sao!

Sakayanagi quả nhiên chỉ là một con bé tiểu học chưa lớn hết!

Không đúng! Kể cả nữ sinh tiểu học cũng có lòng tự trọng, cái kẻ đó chỉ có thể xem là một đứa bé mẫu giáo thôi!

Ngang hàng với Keika, em gái của Kawa-gì-đó, đứa bé lần nào gặp cũng ôm đùi cậu đòi cưới!

Haizz… Sáng sớm tinh mơ đã phải tăng xông.

“Đừng vội chết, hiếm khi có bữa sáng ngon như vậy, ăn xong rồi hẵng lên đường.”

Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Hikigaya, Kamuro thấy hơi buồn cười, phải cố gắng lắm mới nén được ý muốn nhếch môi.

Thế nhưng, các học sinh lớp A khác trông thấy vậy, vẻ khinh miệt trên mặt lại càng hiện rõ hơn.

Chắc là đang nghĩ cái tên mắt cá chết này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một gã lừa gạt con gái mà thôi.

Kamuro đối với chuyện này chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Qua hai tuần theo dõi hồi tháng Tư, cô đã tận mắt chứng kiến Hikigaya làm thế nào để bòn rút điểm từ tay các thành viên câu lạc bộ, tận dụng triệt để lợi thế là người của lớp D để đoạt lấy lợi ích lớn nhất.

Và trước khi đối phương kịp trở tay, Hikigaya luôn rút lui kịp thời, không cho họ một cơ hội phản công nào.

Đối với con người Hikigaya, đánh giá của Kamuro là ‘một người tài năng nhưng thiếu động lực’.

Chỉ cần cho cậu ta một lý do để nghiêm túc, e rằng không ai dám xem nhẹ.

Lớp A tuy có địa vị siêu việt, nhưng theo cách nhìn của Kamuro, e rằng ngoài Sakayanagi ra, không một ai có thể theo kịp suy nghĩ của Hikigaya.

Trong trường hợp không có Sakayanagi, kết cục của lớp A chắc chắn sẽ giống như những câu lạc bộ kia.

Đặc biệt là những người thuộc phe Katsuragi, trong số họ có rất nhiều người tự cho mình là thành phần tinh anh, có xu hướng coi thường các lớp khác, nhất là lớp D.

“Phải rồi, hôm cậu và Sakayanagi chơi cờ, có xảy ra chuyện gì không?” Kamuro đột nhiên nói, “Từ hôm đó trở đi tâm trạng của Sakayanagi tốt đến mức bất thường, thỉnh thoảng còn tự dưng cười một mình, đáng sợ lắm.”

“…Không có chuyện gì đặc biệt cả.”

Thấy Hikigaya không muốn nói, Kamuro cũng không hỏi thêm, chỉ là trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng khi nhắc tới ngày hôm đó, bầu không khí quanh người Hikigaya dường như đã thay đổi, ánh mắt cũng không còn lười biếng nữa.

Ánh mắt cậu nhìn đám người lớp A, giống hệt… giống hệt ánh mắt của Sakayanagi khi tìm thấy một món đồ chơi thú vị.

…Không, chắc chỉ là ảo giác thôi?

Kamuro tự lừa mình dối người mà nghĩ vậy. Quá khứ thường xuyên trộm vặt để tìm kiếm sự kích thích đã rèn cho cô một trực giác nhạy bén hơn người, giúp cô cảm nhận được cả những thay đổi nhỏ nhất.

Lúc này, Hikigaya rõ ràng đã xảy ra một sự thay đổi không ai hay biết.

Điều đó có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả lớp A.

Tuy Kamuro không muốn tham gia vào cuộc nội chiến trong lớp, cũng không ưa gì phe Katsuragi, nhưng vẫn không hy vọng lớp A phải chịu thiệt thòi quá lớn. Nếu có thể kết thúc nội chiến với một cái giá nhỏ thì tốt biết mấy.

Nhưng với lập trường của mình, cô cảm thấy bản thân không có tư cách để nhiều lời, vẫn là nên giữ im lặng thì hơn.

Mặt khác, gạt bỏ tư tâm sang một bên, bản thân Kamuro cũng có chút hứng thú với hành động mà Hikigaya sẽ thực hiện trong kỳ thi, biết đâu thật sự có thể khiến Sakayanagi phải kinh ngạc như cậu đã nói.

Nhưng nếu không làm được thì… cảm giác cũng không tệ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận