• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 171: Thật ra các cậu không phải tinh anh

0 Bình luận - Độ dài: 2,515 từ - Cập nhật:

Chẳng biết có phải ảo giác không, nhưng Hikigaya cảm thấy dạo gần đây tần suất cậu chạm mặt Ryuuen có vẻ hơi nhiều.

…Tên khốn này không lẽ đang cho người theo dõi mình?

Cũng không phải là không có khả năng. Dù Hikigaya rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, nhưng trên một con tàu đông người qua lại, thật khó để phân biệt đối phương có đang nhìn mình hay không.

Huống hồ, với những chuyện cậu đã làm gần đây, việc cảm thấy bị theo dõi cũng chẳng có gì lạ…

“Ryuuen-kun, tôi đã cảnh cáo cậu đừng tự tiện gọi tên tôi rồi mà nhỉ? Cậu có thể đừng lúc nào cũng bám theo tôi được không? Sáng sớm tinh mơ đã gặp phải cậu, phiền phức từ tận đáy lòng.”

Có lẽ vì vừa nhắc tới Kushida mà Horikita dường như trở nên độc miệng hơn trước... Là ảo giác chăng?

Nhưng xem ra không chỉ Hikigaya mà cả cô cũng bị Ryuuen quấy rầy, mục đích chắc là để tìm ra kẻ chủ mưu đứng phía sau.

Gã này cố chấp với X một cách khó hiểu, chẳng biết là tốt hay xấu nữa.

Hikigaya chợt nghĩ, nếu lúc này cậu đột nhiên tiết lộ Ayanokouji chính là X, Ryuuen sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

…Không, chắc chắn là gã sẽ không tin.

Sự thật là vậy. Với tính cách của Ryuuen, khi đối mặt với thông tin có được quá dễ dàng, dù có đưa bằng chứng tận tay, gã sẽ lại càng thêm nghi ngờ.

Đa nghi không phải chuyện xấu, nhưng một khi tính cách này bị nắm thóp, việc phản đòn cũng rất đơn giản.

“Còn nữa, Ibuki.” Horikita tiếp tục công kích bằng lời lẽ sắc bén, “Bị người khác vạch trần hành vi của mình chẳng vẻ vang gì, nên cậu dứt khoát đi theo Ryuuen-kun luôn à? Cậu cũng lanh lợi ra phết nhỉ?”

“…”

Ibuki trông rất không phục, nhưng có vẻ cô không định phản bác.

Chỉ cần đi theo bên cạnh Ryuuen, những người khác tự nhiên không dám đến gây sự. Đối với một người có tính cách mạnh mẽ như Ibuki mà nói, chuyện này chắc khó mà chấp nhận được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiểu quấy rối tinh thần đó đúng là khó mà chịu đựng, hơn nữa còn không liên quan đến vũ lực.

Đây cũng là chuyện bất khả kháng, từ xưa đến nay gián điệp gần như chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Tuy đây chỉ là trường học, không đến mức tàn khốc như thế, nhưng bản tính con người vẫn vậy, và ác ý này có lẽ sẽ không tan biến cho đến tận khi tốt nghiệp.

Nhắc mới nhớ, dựa theo danh sách vừa xem, không ngờ Ibuki lại ở nhóm Thỏ, tức là cùng nhóm với Ayanokouji.

Hikigaya chẳng có hứng thú gì với kỳ thi, nhưng cậu rất muốn biết Ayanokouji sẽ hành động thế nào trong kỳ thi lần này.

Tiếc là ba người còn lại của lớp D trong nhóm Thỏ đều không thân thiết với cậu, nên rất khó thu thập thông tin qua họ. Hơn nữa, làm vậy với người cùng lớp cũng có rủi ro, rất dễ khiến Ayanokouji cảnh giác.

Còn nếu là người của lớp khác, dù có bị lộ cũng có thể giải thích là do sự đối đầu giữa các lớp, chứ không phải vì hứng thú với một cá nhân cụ thể là Ayanokouji.

Thế nhưng, năng lực của chính Ibuki lại là một vấn đề.

Cô nàng này từng bị Ayanokouji xoay như chong chóng trên đảo hoang mà… Thôi, để sau rồi tính.

Ryuuen nhìn bộ dạng không cam tâm của Ibuki, nhếch mép cười, dường như vô cùng hài lòng với điều đó.

Trong mắt gã, chỉ cần quân cờ dưới tay trở nên ngoan ngoãn hơn, e là những chuyện khác thế nào cũng chẳng sao cả.

Haiz, gã này đúng là một tên khốn kiếp.

“Tin nhắn lúc nãy gửi đến rồi nhỉ?” Ryuuen liếc mắt nhìn Horikita. “Thế nào, kết quả ra sao rồi? Suzune, cậu có được làm người ưu đãi không?”

“Nhàm chán, sao tôi phải nói cho cậu biết.”

“Haiz, cậu đúng là một con người nhỏ nhen.”

Ryuuen vừa làm bộ thở dài, vừa nhìn về phía Hikigaya.

“Này, Mắt Cá Chết, còn cậu thì sao? Có được làm người ưu đãi không?”

“Có chứ.” Hikigaya gật đầu.

“…”

Lần này đến lượt Ryuuen im lặng, những người khác cũng nhất thời không nói nên lời.

“He he, xem ra cậu cũng thích thú với mấy trò này nhỉ?”

Một lúc sau, trên mặt Ryuuen nở một nụ cười ngạo nghễ, có lẽ là muốn nghênh chiến.

“Nếu đã vậy, cậu có dám chứng minh cho tôi xem không? Lôi điện thoại ra đây nào.”

“Được thôi.”

Hikigaya không chút do dự lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Ryuuen.

Hành động này một lần nữa khiến Ryuuen lặng thinh.

Gã trừng mắt nhìn chằm chằm Hikigaya, như thể muốn nhìn thấu điều gì đó từ gương mặt cậu.

Đương nhiên, chẳng thu được gì cả.

Cuối cùng Ryuuen vẫn không đưa tay ra nhận, mà cười khẩy: “Mắt Cá Chết, cậu nghĩ tôi sẽ mắc bẫy này sao? Chắc lại định tố cáo với trường là tôi cố ý giật điện thoại của cậu chứ gì? Hờ, không ngờ cậu lại dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy, thật khiến tôi thất vọng.”

“Đâu có?” Hikigaya tỏ vẻ vô tội. “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không có chút hứng thú nào với việc đối đầu giữa các lớp cả. Chẳng qua là cậu muốn biết thì tôi cho cậu biết thôi.”

“…Hừ, thôi bỏ đi.”

Ryuuen hừ lạnh một tiếng, có vẻ gã cảm thấy nếu cứ nói tiếp sẽ rất mất mặt nên bắt đầu chuyển chủ đề.

“Nói tiếp chuyện hôm qua đi, Mắt Cá Chết. Cậu có bao giờ thắc mắc tại sao mình không ở nhóm Rồng không?”

Không đợi Hikigaya trả lời, gã lại tiếp tục cười: “Nhóm Rồng là nhóm tinh anh của kỳ thi đặc biệt lần này đấy, nếu cậu không ở đó thì chẳng phải sẽ mất đi nhiều niềm vui sao.”

“Đúng vậy, hơn nữa Ichinose-san cũng không có ở đó…”

Thật bất ngờ, người hưởng ứng câu nói này lại là Horikita.

Xem ra không chỉ Ryuuen mà cả cô cũng đang rất muốn làm rõ vấn đề này.

“Mặc dù tố chất lãnh đạo và mức độ ưu tú không nhất định tỷ lệ thuận, người thật sự biết năng lực của Ichinose-san có lẽ cũng chỉ có lớp A, nhưng chuyện này vẫn khiến người ta cảm thấy rất không tự nhiên.”

Chưa bàn đến thực lực, dù chỉ xét đóng góp bề ngoài cho lớp, ít nhất Hikigaya đã tìm ra đội trưởng lớp B trên đảo hoang, chỉ riêng điểm này đã vượt qua phần lớn mọi người.

Mà xét theo tình hình tối qua, e là Ryuuen đã phát hiện ra chuyện này từ trước buổi họp, trong khi cô lại chậm một nhịp.

Ngoài việc cảm thấy không cam tâm, Horikita đồng thời cũng mơ hồ nhận ra có lẽ đây chính là mấu chốt của kỳ thi lần này.

Nếu có thể đi trước một bước làm rõ vấn đề này, biết đâu sẽ có thể đánh bại các lớp khác.

Nhưng mà, nói sao đây… hai kẻ này thật là ngạo mạn.

Họ không hề tỏ ra ưu việt khi được chọn vào nhóm Rồng, mà chỉ coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng chính thái độ đó lại càng khiến người khác khó chịu hơn!

“Sao vẫn còn hỏi chuyện này thế.” Hikigaya thở dài, sau đó chân thành nói: “Ryuuen, cậu có bao giờ nghĩ rằng, lỡ như tiền đề của cậu vốn đã sai rồi thì sao?”

“Gì cơ?” Ryuuen nhíu mày hỏi.

“Ý tôi là, thật ra các cậu chẳng phải tinh anh gì cả, chỉ là các cậu đang tự ảo tưởng thôi.”

“…”

“…”

“…Phụt.”

Cả Ryuuen và Horikita đều lườm Hikigaya bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Ibuki là người suýt bật cười, nhưng cô đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt, trở về dáng vẻ vô cảm thường ngày.

Trái lại, Matsushita đã không nhịn được nữa, vội vàng trốn sau lưng Hikigaya và cố hết sức bịt miệng lại.

Nhưng mà… nói thật nhé, có buồn cười đến thế không?

Dù sao thì Hikigaya hoàn toàn không có ý nói đùa, cậu nghĩ như vậy thật.

“Chậc, cái thằng này vẫn đáng ghét như mọi khi.”

Ryuuen chậc lưỡi với vẻ mặt ghét bỏ, có lẽ gã đã bắt đầu hối hận vì sao lại chạy đến đây tìm xui xẻo vào sáng sớm.

“Tao khuyên mày đừng đắc ý quá. Không chỉ Suzune và kẻ chủ mưu đứng sau kia, mày cũng là mục tiêu tao phải đánh bại.”

“Ể? Thật không đấy?” Hikigaya bất đắc dĩ nói. “Không thể chỉ đánh bại Horikita và ngài X thôi sao? Tôi không muốn bị cuốn vào đâu.”

“He he, cứ tiếp tục giả vờ đi.”

Không hiểu sao, Ryuuen trước sau như một không chịu tin lời cậu, thật khiến người ta phiền não.

“Nhưng mày cứ yên tâm. Mày là một bữa tiệc thịnh soạn hơn cả Sakayanagi, tao sẽ để đến cuối cùng mới xử lý mày.”

“Ồ, thế thì không sao rồi.”

Hikigaya vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực tế trong lòng cậu biết rất rõ.

Chỉ cần có cơ hội, Ryuuen tuyệt đối sẽ không do dự mà ra tay xử lý cậu, dù sao thì cái gông cùm nặng trịch trên cổ lớp C vẫn chưa được gỡ bỏ.

Nói những lời này chẳng qua chỉ là muốn cậu lơ là cảnh giác mà thôi.

Vẫn tự cho mình là thông minh như mọi khi.

“Phải rồi, cuối cùng cho mày một lời khuyên.”

Ngay khi Ryuuen xoay người định rời đi, gã đột nhiên quay đầu lại, cười với Hikigaya.

“Trong nhóm của mày có một kẻ khó xơi đấy. Cẩn thận đừng để bị nó cắn lại một phát.”

“Hửm? Ai vậy?”

“Hờ, tự mình từ từ mà tìm đi.”

Nói xong, Ryuuen dẫn theo Ibuki nghênh ngang rời đi.

…Thật tình, gã này rốt cuộc đến đây làm gì vậy?

Tuy với tính cách của gã, chắc chỉ là qua đây tán gẫu để giết thời gian và tìm trò vui, nhưng Hikigaya cứ cảm thấy gã chẳng vui vẻ gì cho cam.

Mà cái kẻ khó xơi kia là chỉ ai?

Hikigaya ngẫm lại một chút, thật sự không nghĩ ra trong nhóm Gà có nhân vật nào đáng chú ý.

Đương nhiên, thứ cậu có thể chú ý chỉ là những số liệu bề ngoài, có lẽ trong đó có kẻ giấu nghề giống như Ayanokouji.

Nhưng bây giờ có suy nghĩ thế nào cũng vô dụng, thôi thì cứ để đến lúc đó rồi tính.

“Hikigaya-kun, lúc nãy tôi đã để ý.” Horikita đột nhiên khoanh tay trước ngực, lên tiếng. “Cậu và Ryuuen-kun có vẻ thân thiết nhỉ? Hai người có mối quan hệ riêng tư tốt đẹp sao?”

“…Cần tôi giới thiệu bác sĩ khoa mắt cho cậu không?”

“Cậu có phủ nhận cũng vô ích thôi, phải không? Rõ ràng là gã rất quan tâm đến cậu.”

Tuy vốn dĩ cũng chẳng có ý định che giấu gì đặc biệt, nhưng đến cả Horikita cũng nhận ra, chắc hẳn Ayanokouji luôn thầm lặng quan sát bên cạnh cũng đã có suy nghĩ gì đó.

…Haiz, phiền phức thật.

Hikigaya bực bội nói: “Nếu nói như cậu, chẳng phải quan hệ của cậu và Ryuuen còn tốt hơn sao? Gã còn gọi cả tên cậu nữa kìa.”

“Đó là do gã tự tiện.” Horikita lập tức phản bác.

“Đúng vậy, tôi cũng thế thôi.”

“…Thôi bỏ đi.”

Có lẽ vì cảm thấy cuộc đối thoại này chẳng có ý nghĩa gì, Horikita khẽ thở dài rồi thôi.

Tiếp đó, cô lại hạ thấp giọng nói: “Dù cậu có muốn đóng góp cho lớp hay không, tôi hy vọng ít nhất cậu có thể chia sẻ tình hình người ưu đãi… Nói trước một câu, tôi và Ayanokouji-kun đều không phải, điểm này tôi có thể đảm bảo.”

Hử? Đây là đang thể hiện sự tin tưởng sao?

Hikigaya có chút kinh ngạc. Nếu là Horikita của trước đây chắc chắn sẽ không nói như vậy, xem ra trải nghiệm trên đảo hoang ít nhiều đã ảnh hưởng đến cô.

Nếu đã vậy… thì hãy đáp lại sự tin tưởng này!

“Lúc nãy tôi nói rồi mà, tôi là người ưu đãi.”

“…Có thể cho tôi xem tin nhắn được không?”

“À, cái đó thì không được.”

“…”

Đối mặt với lời từ chối dứt khoát của Hikigaya, Horikita chỉ lườm cậu một cái, không nói gì thêm rồi một mình rời đi.

Ừm, xem ra đứa trẻ này vẫn còn thiếu dạy dỗ.

Nhìn bóng lưng Horikita rời đi, Hikigaya vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa quay đầu nhìn Ayanokouji bị bỏ lại, cố tình hỏi: “Cậu không đuổi theo à?”

“Không, đây đâu phải đóng phim…”

Thấy không khí có phần khó xử, Matsushita vội ra mặt giải vây.

“À này, cậu là Ayanokouji-kun đúng không? Chúng ta ít có dịp nói chuyện nhỉ. Horikita đi rồi, cậu có muốn ăn sáng cùng bọn tôi không?”

“Ể… tôi tham gia được không?”

“Ể? Cậu muốn đi thật à?”

Ayanokouji chắc là thật sự muốn đi, e là cậu ta muốn nhân cơ hội này để thăm dò thông tin của Hikigaya.

Thế nhưng Matsushita lại không biết phải làm sao trước câu nói thật lòng này.

Cô chỉ định nói vài câu khách sáo cho có lệ, nào ngờ đối phương lại tưởng thật.

Toi rồi… không khí càng lúc càng ngượng nghịu.

Dù không phải người trong cuộc, nhưng chỉ đứng nhìn thôi, Hikigaya cũng thấy ngại giùm đến mức muốn dùng chân đào ngay một căn hộ ba phòng hai sảnh, tiện thể có thêm cả vườn hoa và bể bơi.

“…Hay là thế này đi.”

Cậu thật sự không chịu nổi bầu không khí này, bèn chỉ tay về phía nhà hàng bên cạnh.

“Nghe nói buffet ở đằng kia ngon lắm, chúng ta đến đó đi?”

“…Được thôi.”

“Ừm, ừm! Nghe cậu hết.”

Cứ như vậy, một tổ hợp kỳ diệu đã ra đời.

Đây là lần đầu tiên Hikigaya cảm thấy đồ ăn trên con tàu này lại khó nuốt đến thế, chẳng nếm ra được mùi vị gì.

Đến gần Kiệt Tác Tối Cao quả nhiên chẳng có gì tốt đẹp… Lần sau vẫn nên tránh xa cậu ta một chút thì hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận