Dưới sự dẫn dắt của Ichinose và Kanzaki, Hikigaya đi theo hai người tiến vào khu cắm trại.
Chỉ khi lại gần quan sát, cậu mới thấy rõ tinh thần của lớp B hoàn toàn khác biệt so với lớp D. Ai nấy đều đang làm tròn vai của mình, tạo nên một khung cảnh vô cùng hài hòa.
Quan trọng nhất là, trông ai cũng rất vui vẻ, ngay cả những người đang phải làm công việc nặng nhọc, dơ bẩn cũng không ngoại lệ.
Khác hẳn với đám con trai lớp D, mới làm chút việc đã bắt đầu than vãn, còn các bạn nữ thì thường xuyên viện cớ để né tránh những việc khó nhằn.
“Hikigaya-kun, đây là hoa quả chúng tớ tìm được trong rừng, khá ngọt đấy, cậu có muốn nếm thử không?”
Nói rồi, Ichinose nhặt mấy quả trên tấm ni lông trải dưới đất đưa cho Hikigaya.
Trên suốt quãng đường, chỉ có Ichinose là tíu tít không ngừng, còn Kanzaki lại khá kiệm lời, thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài câu.
Tuy nhiên, nếu xét từ lần tình cờ gặp mặt buổi sáng, cậu ta hẳn không phải người khó gần, mà có lẽ cho rằng Ichinose giao tiếp khéo léo hơn, nên mới cam tâm tình nguyện làm nền.
Đúng là một phụ tá chuẩn mực.
“Dù đã cố gắng tiết kiệm hết mức, nhưng chúng tớ vẫn mua rất nhiều thứ đấy.” Ichinose vừa bấm ngón tay đếm vừa kể: “Nào là võng này, dụng cụ nấu ăn, lều trại, đèn pin, nhà vệ sinh dã chiến, cả vòi sen ngoài trời nữa… Cộng thêm đồ ăn và các thứ lặt vặt, hình như vừa tròn bốn mươi điểm.”
“Hả, bốn mươi?”
Hikigaya có chút ngỡ ngàng. Lớp D, dù đã trừ đi phần của Kouenji bỏ cuộc, hiện tại cũng đã tiêu tốn ít nhất sáu mươi điểm.
Đừng xem thường hai mươi điểm chênh lệch này, không phải cứ muốn là có được đâu.
Hơn nữa, bữa ăn của lớp B không chỉ có hoa quả và cá, mà hình như còn có cả rau dại, chắc đều là hái từ trong rừng.
Điều này có nghĩa là chi tiêu cho thực phẩm của họ sau này, e là sẽ còn ít hơn cả lớp D.
“Giỏi thật đấy, lớp chúng tôi chỉ vì có một người bỏ thi đã bị trừ mất ba mươi điểm rồi…”
“Ể? Có người bị thương à?” Ichinose lo lắng hỏi.
“Không phải.” Hikigaya lắc đầu, “Gã đó chỉ vì không có hứng nên bỏ cuộc thôi. Có lẽ hai cậu cũng từng nghe tên cậu ta, là Kouenji.”
“Thì ra là cậu ta… thảo nào.”
Không chỉ Ichinose, ngay cả Kanzaki cũng lộ vẻ đăm chiêu. Xem ra gã lập dị đó cũng nổi tiếng thật.
“À ha ha, có người bỏ cuộc giữa chừng đúng là thiệt thòi thật.”
Ichinose cười gượng, rồi vội chuyển chủ đề như để xóa tan bầu không khí khó xử.
“Thật ra chúng tớ cũng không giỏi giang đến thế đâu. Nếu không có sự giúp đỡ của Hikigaya-kun, chúng tớ cũng chẳng tiết kiệm được nhiều như vậy!”
“…Không, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Này Ichinose-san, cậu có thể nói nhỏ tiếng hơn một chút không?
Hikigaya không khỏi đổ mồ hôi hột. Từ nãy đến giờ, liên tục có học sinh lớp B tò mò nhìn về phía này. Tuy ánh mắt của họ thân thiện hơn đám lớp A nhiều, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy không quen chút nào.
Đặc biệt là Shirinami Chihiro, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm, rồi bị bạn đồng hành bên cạnh ngăn lại.
Thế nhưng, Hikigaya cứ ngỡ cô nàng sẽ chạy thẳng đến đây, nhưng cuối cùng lại không hề.
Hừm… hơi lạ.
“À, đúng rồi, nói đến vòi sen ngoài trời, chính là cái này đó.”
Ichinose lại chỉ vào một thiết bị khổng lồ bên bờ hồ, vui vẻ khoa tay múa chân với Hikigaya: “Chỉ cần đổ nước vào bể chứa bên trong, vài giây sau là có ngay nước nóng, tiện lợi lắm đúng không? Hơn nữa, cái máy này chỉ tốn năm điểm mà đã dùng để tắm rửa được, siêu hời luôn.”
“…Ừ, lớp tôi không biết hiệu quả của nó thế nào nên đã mua phòng tắm tạm thời, cái đó hình như tốn hai mươi điểm.”
“Hì hì, vì chúng tớ đã tìm hiểu trước rồi, nên mới dám mạnh dạn sử dụng đó chứ.”
Trong cuốn sổ tay hướng dẫn nhà trường phát chỉ có hình ảnh, tên và giá cả, còn phần giới thiệu chi tiết và cách sử dụng thì hoàn toàn không có, hỏi giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng được câu trả lời.
Tuy Kushida cũng đã tìm hiểu trước kiến thức cắm trại, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ có một mình, không thể lo chu toàn mọi mặt được.
Bên cạnh vòi sen ngoài trời có đặt một chiếc lều gọn nhẹ, nếu không nhầm thì đó hẳn là loại đi kèm với nhà vệ sinh bằng thùng giấy…
Ể? Vừa tắm vừa đi vệ sinh à?
…Không, dù thế nào cũng không thể như vậy được.
Nhận thấy ánh mắt của Hikigaya, Ichinose chủ động giải thích: “Chúng tớ đã dùng lều dành cho nhà vệ sinh để thay thế phòng tắm. Có vài bạn không thích bị người khác nhìn thấy lúc tắm, hơn nữa chất liệu của nó cũng chống nước.”
Nhà trường đã yêu cầu học sinh mang đồ bơi lên đảo, nên nếu lo bị nhìn thấy thì chỉ cần mặc đồ bơi khi tắm là được.
Dù sao thì các bạn nữ lớp D ai cũng làm như vậy, kể cả khi ở trong phòng tắm tạm thời hoàn toàn kín đáo.
Ngược lại, Ichinose và các bạn trong điều kiện thiếu thốn vẫn tìm cách đáp ứng yêu cầu của bạn học, và mọi người cũng sẽ chọn cách cố gắng chịu đựng.
Ví dụ như vấn đề nhà vệ sinh, Hikigaya để ý thấy trong khu cắm trại của lớp B không hề có loại nhà vệ sinh tạm thời có thể xả nước, e là cả nam và nữ đều đang dùng cái thùng giấy kia.
Tuy những chuyện này nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng việc có thể khiến cả một tập thể không khuất phục trước những ham muốn trước mắt, mà từng chút từng chút một nỗ lực quả thật rất đáng gờm.
Thảo nào người ta nói lớp B là lớp đoàn kết nhất khối. Chuyện tắm trong lều này mà đổi lại là lớp D, đám con gái chắc chắn sẽ cãi nhau ầm trời.
Thôi, chuyện phiếm đến đây cũng nên kết thúc rồi.
“Ichinose, có nơi nào yên tĩnh không?” Hikigaya nghiêm túc nói, “Tôi có vài lời muốn nói với cậu và Kanzaki, nhưng ở nơi đông người thế này không tiện cho lắm.”
“Vậy thì vào lều đi, bên trong vừa hay không có ai.”
Nói rồi, Ichinose dẫn Hikigaya vào một trong những chiếc lều, Kanzaki lặng lẽ theo sau.
Bước vào trong, sàn lều có cảm giác hơi mềm. Cậu đoán chừng bên dưới đã được lót nhiều lớp ni lông, xem ra họ cũng đã nghĩ đến cách này.
Sau khi Kanzaki kéo khóa lều lại, Hikigaya lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi đến đây là muốn báo cho các cậu thông tin về lớp A. Đội trưởng của họ là một người tên Totsuka Yahiko. Tôi đã tận mắt thấy cậu ta dùng thẻ khóa chiếm cứ điểm, nên các cậu không cần lo sẽ có sai sót.”
“…Hả?”
Ichinose và Kanzaki nhìn nhau, nhất thời không phản ứng kịp.
Cũng phải thôi, vì chuyện này thực sự quá đột ngột.
Thời gian lên đảo còn chưa đầy hai mươi bốn giờ, dù sớm biết Hikigaya sẽ giúp đỡ, nhưng chắc chắn họ không ngờ lại nhanh đến thế.
“Hikigaya, cảm ơn cậu đã cho chúng tôi biết tin này.” Kanzaki lên tiếng, “Sau khi bàn bạc với những người khác, chúng tôi sẽ cân nhắc việc điền cái tên này.”
Nghe cậu ta nói vậy, Hikigaya còn chưa có phản ứng gì, Ichinose đã có chút sốt ruột.
“Đợi đã, Kanzaki-kun! Cậu nói thế là bất lịch sự lắm, cứ như thể…”
Hikigaya ngắt lời Ichinose: “Không sao đâu, tôi hiểu sự dè chừng của Kanzaki. Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nghi ngờ thôi.”
“Xin lỗi, Hikigaya. Tôi nghe nói cậu và Sakayanagi của lớp A có quan hệ khá tốt, nên tôi không thể cứ thế tin vào thông tin của cậu được.”
Kanzaki cúi đầu xin lỗi. Tuy lời nói ra rất thẳng thắn nhưng thái độ lại vô cùng khiêm tốn, khiến người ta khó mà tức giận nổi.
Quả thực, trong mắt người ngoài, hai phe phái của lớp A dù có nội chiến cũng không đời nào làm tổn hại đến lợi ích của cả lớp.
Dù Hikigaya đã cho Ichinose vay một triệu điểm, nhưng nói ngược lại, cũng có khả năng cậu đang lợi dụng số tiền này để gài bẫy lớp B.
Nếu vậy, chuyện Hikigaya, một học sinh lớp D, lại có nhiều điểm đến thế cũng có thể giải thích được, tám phần là do Sakayanagi huy động từ cả lớp rồi đưa cho cậu.
Chính vì hiểu được suy nghĩ trong lòng Kanzaki, Hikigaya không hề cảm thấy mình bị xúc phạm.
Từ lập trường của một người lãnh đạo lớp, hoài nghi là chuyện đương nhiên.
Cậu thậm chí có chút khâm phục Kanzaki vì đã chủ động đứng ra đóng vai ác.
Anh chàng này thật tâm suy nghĩ cho lớp, chứ không phải mù quáng đi theo Ichinose.
“Xin lỗi cậu nhé, Hikigaya-kun, cậu đã có lòng tốt như vậy mà…”
Ichinose nhìn Hikigaya với vẻ mặt đầy áy náy, trông không giống đang giả tạo, thậm chí còn không phải đang phối hợp với Kanzaki.
…Cảm giác như cô nàng ngốc này hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Nếu đây không phải là diễn, tương lai của Ichinose thật đáng lo ngại.
“Đã bảo không sao rồi, tôi sớm đã lường trước tình huống này.” Hikigaya thản nhiên nói, “Vì vậy, tôi định thể hiện một chút thành ý, như vậy các cậu sẽ tin tôi thôi, đúng chứ?”
“Ể? Thành ý?”
Ichinose khó hiểu nghiêng đầu, Kanzaki cũng lộ vẻ không hiểu.
Ngay sau đó, Hikigaya nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc.
“Đội trưởng của lớp B các cậu là Shirinami Chihiro, đúng không?”
“…Ơ.”
Chỉ thấy trên mặt Ichinose lộ ra một tia ngượng ngùng, cô cười gượng: “Cái đó, Hikigaya-kun, thật ra tớ không hề nghi ngờ cậu, chỉ là đoán sai đội trưởng sẽ bị trừ điểm, nên phải bàn bạc với mọi người một chút… Ừm, cho nên là, cái đó… Dù rất xin lỗi cậu, nhưng đội trưởng lớp tớ không phải là Chihiro-chan đâu nhé?”
Nói xong, cô lại vội vàng bổ sung: “Dĩ nhiên, tớ hoàn toàn không có ý cười nhạo cậu đâu nhé! Vì tớ và Hikigaya-kun là bạn bè mà! Vả lại, tớ cũng hay đoán sai lắm, không có gì to tát cả!”
“Ichinose, cậu im lặng thì hơn.” Kanzaki cũng thở dài, “Sự an ủi của cậu chỉ khiến người trong cuộc thêm khó xử, ngay cả tôi cũng nghe không nổi nữa rồi.”
“Cái gì chứ Kanzaki-kun! Hôm nay cậu nói chuyện rất vô lễ đấy nhé!”
“Nhưng tôi nói đều là sự thật.”
Hai người này một tung một hứng, chen ngang trêu chọc nhau, trông như muốn giảm bớt sự khó xử cho Hikigaya.
Chỉ tiếc là Hikigaya sẽ không bị lừa bởi trò này.
Nói chính xác hơn, nếu không có đủ tự tin, cậu đã chẳng nói thẳng ra cái tên Shirinami.
“Ichinose, cậu đã phạm phải sai lầm giống như Katsuragi, đội trưởng mà cậu chọn thực sự quá tệ.”
Hikigaya quyết định đưa ra bằng chứng, để hai người này phải tâm phục khẩu phục.
Ichinose không có phản ứng gì lớn với câu nói này, chỉ mỉm cười: “Được thôi, vậy tôi xin thỉnh giáo cho thật kỹ đây.”
“Logic rất đơn giản. Totsuka Yahiko và Katsuragi là bạn thân, cũng tương tự mối quan hệ giữa cậu và Shirinami… à không, vẫn có chút khác biệt.”
Tuy không ưa gì hai gã kia, nhưng Hikigaya cũng không muốn nói xấu sau lưng người khác.
“Tóm lại, họ không phải là loại quan hệ như cậu và Shirinami, cậu hiểu chứ?”
“Khoan đã! Tớ và Chihiro-chan cũng đâu phải loại quan hệ đó?!” Ichinose vội vàng thanh minh.
Kanzaki đứng bên cạnh không nhịn được mà cười khổ, xem ra cậu ta cũng biết chuyện Shirinami thích Ichinose.
Cũng không có gì lạ, dù sao thái độ của Shirinami rõ ràng như vậy, e là phần lớn người trong lớp B đều biết tỏng trong lòng.
“Phải, tôi biết, chỉ là Shirinami đơn phương thích cậu thôi.”
Chính vì vậy, Hikigaya mới nói Ichinose đã phạm phải sai lầm tương tự.
“Hôm qua lúc cậu nói chuyện với tôi trên du thuyền, nếu không phải cậu nói muốn bàn chuyện nghiêm túc, thì Shirinami đã chỉ hận không thể dính sát vào người cậu.” Hikigaya nói chắc như đinh đóng cột, “Vậy mà hôm nay cậu dẫn tôi tham quan khu cắm trại, cô ta lại không hề đến gần một lần nào. Chuyện này rất không bình thường, đúng không?”
Nghe đến đây, Ichinose bật cười: “Hóa ra là vì chuyện này à, vậy thì tôi chỉ có thể nói rất tiếc, Hikigaya-kun thật sự nghĩ nhiều rồi. Chihiro-chan đâu phải lúc nào cũng dính lấy tôi cả ngày.”
“Không chỉ có vậy, còn có ánh mắt của học sinh lớp B nữa.”
“…Ể?”
“Có lẽ chính họ cũng không nhận ra, nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn Shirinami. Sự chú ý dành cho cô ấy rõ ràng nhiều hơn những người khác. Kết hợp với thái độ bất thường của Shirinami, tôi có đủ lý do để tin rằng cô ấy chính là đội trưởng.”
Dường như vẫn chưa đủ, Hikigaya nói tiếp: “Nếu tôi không đoán sai, lý do cậu chọn cô ấy, e là cũng vì Shirinami đã chủ động yêu cầu muốn cống hiến cho lớp, mà cậu lại ngại từ chối, đúng chứ?”
“…”
Nghe một tràng như vậy, Ichinose hoàn toàn im lặng.
Xem ra cô ấy cuối cùng cũng không diễn nổi nữa rồi.


0 Bình luận