• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 029: Lệnh triệu tập của Chabashira-sensei

0 Bình luận - Độ dài: 1,328 từ - Cập nhật:

“Hảảả?! Cậu… cậu nói bậy bạ gì thế hả!”

Karuizawa dường như tức đến mức nói năng chẳng lưu loát, nhưng trong mắt Hikigaya, vẻ tức giận kia phần nhiều là đang che giấu sự chột dạ.

Quả nhiên chỉ là thùng rỗng kêu to… Mà không, hình như còn kém hơn thế nữa?

Thông thường, kiểu con gái này hễ gặp phải đối thủ mà bản thân coi là khắc tinh, là sẽ lập tức co vòi.

Cứ lấy Miura làm ví dụ, một người thường ngày rất cứng rắn như cậu ấy, ấy thế mà khi tranh luận với Yukinoshita lại trở nên yếu đuối.

Chẳng phải vì lời Yukinoshita nói có lý, cũng không phải vì thành tích của Yukinoshita tốt, mà là vì Yukinoshita xinh đẹp hơn cậu ấy, chỉ đơn giản vậy thôi.

Hikigaya không mấy hiểu được lô-gic trong đầu mấy cô gái kiểu này, nhưng cậu có thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.

Đặt vào trường hợp của Karuizawa, hẳn là cô ấy rất tự hào khi có Hirata làm bạn trai, đây cũng là nguồn gốc địa vị của cô ấy trong lớp.

Vậy thì, sự rụt rè của cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ, dù sao thì Hikigaya cũng không cho rằng trong mắt người khác, mình có thể sánh được với Hirata.

“Hai cậu bình tĩnh lại chút đi, được không?”

Lúc này, Kushida xen vào hòa giải, khá phù hợp với hình tượng thường thấy của cậu ấy.

“Tớ hiểu tâm trạng của Hikigaya-kun, bây giờ mọi người trong lớp đều rất thiếu điểm, nhưng bạn Karuizawa chắc chắn là gặp khó khăn, nên mới bất đắc dĩ phải mượn của bạn bè.”

Thật lòng mà nói, những lời này của Kushida suýt nữa khiến Hikigaya bật cười, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn.

Nhưng vì cậu ấy là một mỹ thiếu nữ nổi tiếng, nên bất kỳ lời nói hoang đường nào từ miệng cậu ấy nói ra, cũng tự dưng có thêm vài phần thuyết phục, cứ nhìn mấy tên con trai xung quanh gật đầu lia lịa là biết.

Chỉ có thể nói, hội simp đúng là hết thuốc chữa.

Mà Karuizawa dường như cảm thấy có người chống lưng cho mình, giọng điệu cũng cứng rắn hẳn lên: “Đúng vậy đó, với lại tớ có mượn cậu đâu, cậu lắm lời làm gì!”

“…”

Ngay lúc Hikigaya cảm thấy cạn lời, trong lớp học đột nhiên vang lên tiếng thông báo từ loa phát thanh.

[Em Hikigaya-kun và em Ayanokouji-kun lớp 1-D, Chabashira-sensei chủ nhiệm tìm các em, mời đến phòng giáo viên.]

Hikigaya ngẩn người một chút, sau đó thu dọn cặp sách rồi rời đi, sau lưng loáng thoáng nghe thấy tiếng Karuizawa phàn nàn.

Nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì thì cậu cũng chẳng muốn ở lại lớp thêm một giây nào nữa.

“Này này, đợi tớ một chút.”

Ayanokouji từ phía sau chạy vội đuổi theo, nói mới nhớ cậu ta cũng bị gọi lên phòng giáo viên thì phải.

“Hikigaya, cậu có biết Chabashira-sensei gọi chúng ta lên đó làm gì không?” Ayanokouji hỏi.

“Hoàn toàn không có manh mối… À.”

“Sao thế, cậu nghĩ ra gì rồi à?”

“Ừm, chắc là gọi chúng ta lên để vạch tội Karuizawa tống tiền bạn học đó.” Hikigaya đáp tỉnh bơ.

“Lúc này rồi đừng có đùa nữa.” Ayanokouji tỏ vẻ cạn lời, “Chưa nói đến chuyện đó có tính là tống tiền hay không, ít nhất thì người trong cuộc cũng không có ý kiến gì mà… Hơn nữa, tớ không thấy cậu làm gì sai đâu, nhưng cậu làm vậy có thật sự ổn không?”

“Gì cơ? Ý cậu là đắc tội với Karuizawa?”

“Đó chỉ là một mặt, nhưng chủ yếu là mặt khác, cậu với Matsushita quan hệ cũng tốt mà đúng không? Cậu ấy với Karuizawa là bạn thân, cậu làm căng với Karuizawa như vậy, sẽ khiến cậu ấy kẹt ở giữa rất khó xử đó?”

Chẳng hiểu sao, Ayanokouji bỗng dưng lại quan tâm đến tình hình của Hikigaya.

Nhưng Hikigaya chẳng cảm thấy chút nào là được quan tâm cả, nếu phải nói thì, chính là tên này ngoài miệng thì nói hay lắm, thực chất chỉ muốn điều tra cậu mà thôi.

…Có chút khiến người ta thấy ghê tởm.

“Đó là cậu nghĩ nhiều rồi.” Hikigaya phủ nhận ngay, “Tớ với Matsushita chỉ vì ngồi cạnh bàn, nên thỉnh thoảng nói vài câu, cũng giống như quan hệ của cậu với Horikita thôi.”

“Khác xa nhé, cậu ta hoặc là không nói gì, còn hễ mở miệng là mỉa mai tớ.” Ayanokouji cằn nhằn.

Quả thật, Hikigaya thỉnh thoảng cũng nghe được đoạn đối thoại của hai người này, Horikita không chỉ có khí chất vài phần tương tự Yukinoshita, mà còn độc miệng không kém gì Yukinoshita, chỉ có vóc dáng là hơn hẳn.

Mà nói vậy cũng không phải là Horikita có thân hình nóng bỏng, đơn thuần là đối thủ quá yếu mà thôi.

Biết sao được, dù sao cũng là Lép-noshita Lép-no mà.

Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã đến trước cửa phòng giáo viên, nhưng vào trong lại chẳng thấy bóng dáng Chabashira-sensei đâu, chỉ có một cô giáo đang dùng gương soi lại lớp trang điểm.

Hikigaya liếc nhìn Ayanokouji, tên này vậy mà lại giả chết, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cậu.

Bất đắc dĩ, Hikigaya đành phải căng da đầu bắt chuyện với cô giáo kia.

“Xin lỗi, cho hỏi Chabashira-sensei có ở đây không ạ?”

“Ể? Sae-chan? Cô nhớ vừa nãy vẫn còn ở đây mà— A, em là Hikigaya-kun phải không!”

…Ể?

Hikigaya có quen cô giáo này, chủ nhiệm lớp B Hoshimiya Chie, đồng thời cũng là giáo viên phòng y tế.

Vì vẻ ngoài trông rất thân thiện, tính cách cũng hoạt bát, không nghiêm nghị như các giáo viên khác, nên rất được học sinh yêu mến.

Nhưng Hikigaya không nhớ mình từng nói chuyện với Hoshimiya-sensei, tại sao đối phương lại quen cậu?

“Em biết rồi, vậy em đợi ở hành lang.”

Trực giác mách bảo Hikigaya, dính dáng đến cô giáo này sẽ rất phiền phức, cô ta và Haruno đều đeo một lớp mặt nạ dày cộp trên mặt.

Tuy không bằng lớp xương ngoài tăng cường của Haruno, nhưng cũng lợi hại hơn nhiều so với học sinh và giáo viên bình thường.

Ayanokouji dường như cũng có suy nghĩ tương tự, chẳng chào hỏi một tiếng đã đi thẳng ra ngoài.

Hikigaya thấy vậy liền đi theo ngay, còn Hoshimiya-sensei không biết định làm gì, vậy mà cũng đi theo.

“Cô là chủ nhiệm lớp B, tên là Hoshimiya Chie, cô với Sae là bạn thân từ hồi cấp ba, hơn nữa còn là mối quan hệ gọi nhau là ‘Sae-chan’, ‘Chie-chan’ đó nha〜”

Không không không, nghe là biết nói dối rồi.

Ít nhất thì Hikigaya không tài nào tưởng tượng nổi, Chabashira-sensei trông mặt mày lúc nào cũng như đưa đám kia lại có thể gọi người khác như vậy.

“Nè, Hikigaya-kun, vừa nãy cô gọi tên em, hình như em chẳng để tâm chút nào nhỉ?”

“…Cô là giáo viên, quen biết học sinh thì có gì lạ đâu ạ?”

Tuy nói vậy, nhưng thực ra Hikigaya để tâm chết đi được. Có điều, một số chuyện tốt nhất không nên đào sâu tìm hiểu, nếu không chỉ tổ rước họa vào thân.

“Ể, em thật sự nghĩ vậy sao?” Hoshimiya-sensei dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Cô lại thấy là… Thôi bỏ đi, hay là nói xem Sae-chan gọi các em ra đây có chuyện gì thế? Nè nè, tại sao vậy?”

Hikigaya bị cô giáo này làm cho đau đầu, bất giác nhìn sang Ayanokouji.

…Tên này vậy mà lại giả chết nữa rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận