Năm nhất học kỳ 1
Chương 064: Cùng tổ chức lớp học nhóm nào
0 Bình luận - Độ dài: 1,849 từ - Cập nhật:
Hikigaya bị Kushida giày vò hơn một tiếng đồng hồ, mãi gần chín giờ mới được thả.
Cô nàng này đến quần áo ướt sũng cũng chẳng màng, một mực đòi chửi bới Horikita, rốt cuộc là có thù oán gì sâu nặng đến vậy…
May mà giờ là tháng Sáu, thời tiết đã bắt đầu oi bức, nếu không thì khó mà tránh khỏi cảm lạnh.
Cũng “nhờ ơn” cô ta, Hikigaya cuối cùng vẫn không được ăn bát mì ramen đó, đành ghé cửa hàng tiện lợi mua tạm mấy nắm cơm lót dạ.
Mà thật ra cũng chẳng sao, vì vốn dĩ cậu cũng chẳng còn chút khẩu vị nào.
Tình hình của Kushida còn phiền phức hơn nhiều so với tưởng tượng.
Theo Hikigaya, Kushida và Hayama thực ra có phần giống nhau: cả hai đều là nhân vật trung tâm của lớp, được bạn bè hết mực tin cậy, đồng thời cũng phải chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Bạn bè xung quanh một khi có phiền muộn, thường sẽ tìm đến họ để dốc bầu tâm sự, nói nôm na là “trút rác”.
Lâu dần, thứ áp lực ấy cứ thế tích tụ lại.
Tuy nhiên, giữa Kushida và Hayama lại tồn tại một điểm khác biệt căn bản.
Năng lực của Hayama thực sự ở một đẳng cấp khác. Anh ta không chỉ có thành tích nằm trong top ba của khối mà còn là đội trưởng câu lạc bộ bóng đá, được nhiều người ngưỡng mộ và công nhận. Chính điều đó đã giúp hình tượng “Hayama Hayato của mọi người” trở nên vững vàng.
Nhưng Kushida thì khác. Cô ấy cũng ưu tú, nhưng chưa đến mức xuất chúng.
Vì vậy, mọi người xung quanh có thể tin tưởng cô ấy, nhưng không thể nào đạt được sự kính phục hay tin cậy thực sự như cách họ đối với Katsuragi hay Ichinose trong lớp.
Nói một cách đơn giản, “sự công nhận” mà cô ấy nhận được chưa đủ “thuần khiết”.
Đối với một Kushida khao khát mãnh liệt sự công nhận, điều này thật không thể chịu đựng nổi. Nhưng cô lại không có cách nào nâng cao năng lực của mình hơn nữa, đành chọn giải pháp tình thế: chú trọng số lượng thay vì chất lượng.
Vì vậy, Hikigaya cảm thấy điều cần làm là giúp Kushida nâng cao vị thế trong lớp, cải thiện “chất lượng” sự công nhận mà cô ấy nhận được.
Dẫu vậy, chuyện này không phải một sớm một chiều mà xong được. Trước mắt, cần phải giải tỏa bớt áp lực tâm lý cho cô ấy đã.
Cũng giống như bạn bè của Kushida trút “rác” lên cô ấy, Hikigaya phải trở thành “thùng rác” của Kushida.
Có điều, Kushida sẽ không bao giờ dễ dàng mở lòng với người khác.
Những thủ đoạn có phần cực đoan của Kushida đủ cho thấy cô thực ra vô cùng tự ti về tính cách méo mó của mình. Dù phải dùng chính cơ thể để uy hiếp, cô cũng tuyệt đối không muốn một chút khả năng nào bị bại lộ.
Vì thế, Hikigaya đã đưa ra một quyết định.
Đó là cậu sẽ tỏ ra còn u ám, lệch lạc hơn cả Kushida, để cô cảm thấy những vấn đề của mình thực ra chẳng có gì to tát.
Khi đối diện với người ưu tú hơn, người ta thường cố gắng che giấu khuyết điểm để bản thân không bị mất mặt.
Thế nhưng, khi đối diện với những kẻ thấp kém hơn mình, người ta lại có thể dễ dàng phơi bày mặt xấu xa của bản thân.
Đây chính là lý do quan trọng khiến Kushida có thể dễ dàng trút hết những lời lẽ tồi tệ như vậy lên Hikigaya.
Tít tít——
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn.
Hikigaya mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Kushida.
Cô ta không phải vẫn muốn chửi bới nữa đấy chứ…
Kushida: [Cậu nói muốn chèn ép bọn Shinohara, cụ thể nên làm thế nào?]
Kushida: [Bọn Yamauchi thì còn đỡ, mấy tên xấu xí đó vốn đã bị cả lớp ghét rồi.]
Kushida: [Nhưng Shinohara thì tôi thật sự không nghĩ ra cách nào, con nhỏ Karuizawa đó chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy.]
Kushida: [Hơn nữa, cậu hẳn là hiểu mà?]
Kushida: [Bất kể cậu muốn làm gì, tuyệt đối không được để người ta quy chuyện này lên đầu tôi!]
Được Kushida nhắc, Hikigaya mới sực nhớ ra.
Hình như đúng là có chuyện đó thật…
Chẳng qua lúc đó Hikigaya chỉ muốn đóng vai phản diện, cộng thêm việc ban ngày bị hai tên kia gây sự, nên mới thuận miệng nói bừa.
Thật lòng mà nói, bọn Yamauchi có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Vốn dĩ Hikigaya tưởng chỉ cần mình không đả động, Kushida sẽ không chủ động nhắc lại chuyện này, dù sao trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy.
Ai ngờ Kushida lại tích cực hơn cậu tưởng. Chẳng lẽ cô ta để tâm đến đoạn ghi âm đến vậy sao?
Suy nghĩ một lát, Hikigaya nhắn lại.
Hikigaya: [Tổ chức buổi học nhóm đi.]
Kushida: [Cái gì?]
Hikigaya: [Thi giữa kỳ vừa kết thúc, cứ nghỉ ngơi một thời gian đã. Ba ngày sau hãy tổ chức.]
Kushida: [Đợi đã! Giải thích trước đi!]
Kushida: [Chuyện này căn bản là không liên quan gì cả!]
Hikigaya: [Đương nhiên là có liên quan. Đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết.]
Hikigaya: [Tóm lại, cậu phụ trách tập hợp mọi người, tôi sẽ chuẩn bị tài liệu ôn tập và kinh phí cho cậu.]
Dù nói sẽ chèn ép bọn Yamauchi, khiến vị thế của chúng trong lớp giảm xuống, Hikigaya không có ý định dùng thủ đoạn mờ ám.
Nói chính xác thì đó không phải là chèn ép.
Bộ ba ngốc nghếch và nhóm Karuizawa trông có vẻ khác biệt về vị thế, nhưng thực ra lại có một điểm chung.
Họ đều là một đám ngốc lười học, suốt ngày chỉ biết chơi bời.
Bảy người bị điểm liệt trong lớp chính là bọn họ.
Những học sinh khác của lớp D vẫn biết phải học hành, chỉ là không có cha mẹ kèm cặp, cộng thêm không khí lớp học quá tệ, nên mới trở nên lơ là.
Nhưng cứ thế này, sớm muộn gì họ cũng thành học sinh dốt thật sự.
Vì vậy, Hikigaya quyết định lấy Kushida làm cầu nối, định kỳ tổ chức các buổi học nhóm theo từng nhóm nhỏ, nhằm cải thiện không khí học tập của cả lớp.
Thông thường, động lực học tập của một người bình thường phần lớn phụ thuộc vào môi trường.
Nếu những người xung quanh đều không ham học, thì ngay cả những người có khả năng tiến bộ cũng có thể bị ảnh hưởng mà bê trễ theo.
Nhưng điều ngược lại cũng đúng.
Như hồi Hikigaya học cấp hai, trường Sobu không công khai thành tích và thứ hạng các kỳ thi, trong lớp cũng chẳng có không khí cạnh tranh, nên vị thế của học sinh dốt và học sinh giỏi gần như ngang bằng.
Ấy vậy mà ở lớp học thêm, những người thành tích tốt lại có vị thế cao hơn hẳn, chẳng ai dám gây sự, thậm chí còn có thể nhận học bổng hậu hĩnh.
Chính vì vậy, một khi không khí học tập của lớp D được cải thiện, mọi người bắt đầu coi trọng thành tích, thì mấy tên học dốt như Yamauchi tự khắc sẽ bị coi thường, và dĩ nhiên lời nói của chúng cũng chẳng còn ai để tâm.
Với tính cách của bọn họ, trừ khi sắp thi, bằng không đừng hòng họ chủ động học hành.
Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng có thể coi là một kiểu chèn ép.
Mặt khác, nếu thành tích của các học sinh khác trong lớp D thực sự được nâng cao, họ chắc chắn sẽ cảm kích Kushida với tư cách người khởi xướng – một sự cảm kích chân thành, chứ không phải kiểu quan hệ xã giao như hiện tại.
Đến lúc đó, khao khát được công nhận của Kushida sẽ được thỏa mãn hoàn toàn, và cậu cũng không cần phải làm nơi cho cô ấy trút giận nữa.
Đương nhiên, đây là một quá trình rất dài. May mà Kushida là người kiên trì và có nghị lực, chắc chắn có thể theo đuổi đến cùng.
Ngoài ra, Hikigaya cũng có chút tư tâm trong chuyện này.
Dù chỉ là một phần vạn khả năng, lớp D thực sự có cơ hội thăng lên lớp A.
Nhưng Hikigaya đã quyết định sẽ ngáng đường, vậy thì ít nhất cậu cũng phải thúc đẩy những người trong lớp còn muốn phấn đấu hãy chuyên tâm học hành, để ba năm sau họ có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt.
Đây không phải là sự bù đắp, chỉ đơn thuần là một kiểu tự thỏa mãn xấu xí mà thôi.
Tít tít——
Đúng lúc cậu đang miên man suy nghĩ, điện thoại lại báo tin nhắn.
Vẫn là Kushida sao…
Nhưng không ngờ lần này người gửi là Sakayanagi.
Sakayanagi: [Hikigaya-kun, lâu rồi không hỏi thăm, rất xin lỗi vì đã làm phiền cậu muộn thế này.]
Sakayanagi: [Gần đây tôi bận rộn chuyện thi giữa kỳ của lớp, không có cơ hội gặp cậu, thực sự rất vô vị… à không, phải nói là cô đơn quá đi.]
Hikigaya: [???]
Cô đơn cái gì chứ!
Chẳng qua là cô không có đồ chơi nên thấy nhàm chán thôi chứ gì!
Đã là nhắn tin rồi thì xóa hẳn chữ “vô” đó đi có phải hơn không! Cần gì phải giả vờ nói nhịu thế!
Hikigaya đang định phàn nàn vài câu, thì Sakayanagi lại gửi thêm một tin nhắn dài.
Sakayanagi: [Cơ hội hiếm có, ngày mai chúng ta cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa trưa nhé, đương nhiên là tớ mời.]
Sakayanagi: [Nhân tiện tôi còn muốn nói với cậu về chuyện cá cược.]
Sakayanagi: [Tái bút: Tôi sẽ đích thân đến lớp D đón cậu.]
Hikigaya: [Tại sao?!]
Nhỏ này lại định giở trò gì đây!
Hikigaya cảm thấy tính cách của Sakayanagi ngày càng xấu xa, không ngờ vừa ra mặt đã tung ngay chiêu hiểm.
Rõ ràng cậu còn chưa nói là sẽ không đi mà…
Thế nhưng, dù cậu có gửi bao nhiêu tin nhắn đi nữa, đối phương vẫn chỉ xem mà không thèm trả lời.
——Con nhỏ loli fake, tóc trắng, ngực phẳng, xấu bụng chết tiệt này!
Hikigaya sắp phát điên mất. Vừa tiễn được một mụ phù thủy, giờ lại rước về một tiểu ma vương.
Sao mấy cô nàng cậu quen, cô nào cũng phiền phức thế này cơ chứ!


0 Bình luận