• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 119: Kiệt tác tối cao trộm đồ lót rồi

0 Bình luận - Độ dài: 1,464 từ - Cập nhật:

Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Hikigaya đã mở mắt.

Cuộc sống trên đảo hoang còn khó chịu hơn trong tưởng tượng. Nguyên nhân cố nhiên có cả thời tiết nóng nực, nhưng mấu chốt nhất vẫn là phải chen chúc với cả đám người trong một cái lều, buổi tối đến trở mình cũng không nổi.

Vốn một cái lều chỉ dành cho tám người, thế mà để tiết kiệm điểm số, đành phải mười người nhồi nhét vào. Cảm giác này y hệt như cá mòi hộp vậy.

…Thôi kệ, dậy còn hơn.

Hikigaya thực sự không muốn ngủ tiếp nữa, bèn rón ra rón rén chuồn khỏi lều.

Trong khu cắm trại không thấy bóng dáng ai khác, có lẽ tất cả vẫn còn đang ngủ say tít mít. Dù sao thì hôm qua vừa phải tập trung từ sáng sớm, lại còn quần quật cả buổi chiều trên đảo hoang, áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần đều vô cùng nặng nề.

Nhìn đồng hồ, hóa ra mới có năm giờ sáng. Nhưng mùa hè vốn dĩ trời sáng sớm, nên cũng không cần lo lắng về vấn đề tầm nhìn.

Để tiết kiệm không gian tối đa, ba lô của mọi người đều được xếp gọn gàng trước lều của mình. Bên trong toàn là quần áo thay giặt và vật dụng cá nhân, chẳng có gì đáng giá, nên cũng không sợ bị trộm.

Hikigaya lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng từ trong ba lô ra, rồi đi về phía con sông gần đó. Ngủ cả đêm khiến cậu đổ mồ hôi đầm đìa, định bụng đi rửa mặt một cái cho tỉnh táo.

Công nhận trường này cũng keo kiệt thật, đến cả tuýp kem đánh răng cũng không phát. Cơ mà cũng chẳng sao, cùng lắm thì chà lâu hơn một chút thôi.

Ngay lúc Hikigaya đang vệ sinh cá nhân thì chợt cảm thấy có ai đó đang tiến về phía này.

Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương không phải học sinh lớp mình, mà là một người không ngờ tới. Chính là Kanzaki Ryuuji mà cậu đã gặp trên du thuyền hôm qua, bên cạnh còn có một nam sinh lạ mặt, có lẽ cũng là người của lớp B.

Không ngờ lại chạy sang đây do thám sớm như vậy, đúng là vất vả thật.

Hikigaya chỉ liếc nhìn hai người họ một cái rồi lờ đi, tự mình tiếp tục đánh răng. Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến cậu.

Thế nhưng Kanzaki lại chủ động bước tới, mở lời: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Kanzaki Ryuuji lớp B. Cậu là Hikigaya, đúng không?”

“…Ừm, chào cậu.” Hikigaya gật đầu đáp lại.

Thật lòng mà nói, trong lòng cậu có chút phiền muộn. Sao lúc nào mình cũng có cảm giác bản thân nổi tiếng ở các lớp khác thế nhỉ?!

Mà thôi, Kanzaki là cán bộ lớp B, chắc hẳn đã nghe chuyện về mình từ Ichinose.

“Hikigaya, chuyện lần trước với lớp C thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.” Kanzaki bỗng cúi đầu cảm tạ. “Nếu cậu không khuyên được Ichinose, lại còn sẵn lòng cho vay một khoản điểm lớn, e rằng lớp chúng tôi đã rối loạn cả lên rồi.”

“Không, phải là lớp D cảm ơn Ichinose mới đúng.”

Hikigaya không muốn nhận lời cảm ơn của người khác, cậu giúp lớp B là có ý đồ riêng. Ngược lại, Ichinose mới là người thực sự muốn giúp đỡ những ai gặp khó khăn.

Mình và cô ấy vốn chẳng thể nào so bì.

Kanzaki nghiêm mặt nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Ichinose giúp lớp D hoàn toàn là tự nguyện, tôi là người hỗ trợ việc này cũng có trách nhiệm. Không thể vì thất bại mà đổ lỗi cho các học sinh lớp D được, hơn nữa…”

Nói đến đây, cậu ta ngừng lại một chút.

“Nếu tôi đoán không nhầm, lý do cậu giúp chúng tôi thực ra không liên quan nhiều đến lớp D, mà hoàn toàn là suy nghĩ cá nhân của cậu, đúng chứ? Điểm này cũng giống như Ichinose.”

“…Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Nghe xong những lời này, Hikigaya không khỏi có chút bất ngờ về Kanzaki. Không ngờ gã này cũng nhạy bén phết, thảo nào lại là cánh tay phải của Ichinose. Điều quan trọng nhất là cậu ta có vẻ không ngây thơ như cô ấy.

“Vậy sao, vậy thì cứ để tôi nghĩ theo ý mình vậy.” Kanzaki mỉm cười. “Lần này chủ yếu là muốn xem các cậu sống thế nào. Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói nhé, nhưng xem ra các cậu vẫn khá thuận lợi, chiếm được một nơi tốt đấy chứ.”

Nói rồi, cậu ta nhìn về phía khu trại của lớp D ở cách đó không xa. Nhờ sự năng nổ của Kushida và Hirata, mọi việc trong lớp đều đâu vào đấy, hoàn toàn không có cảnh tượng hỗn loạn.

“Nhưng ở lại lâu hơn nữa có thể sẽ bị nghi ngờ, chúng tôi đi trước đây.”

Kanzaki chào một tiếng, vừa định cùng bạn mình rời đi thì bị Hikigaya gọi lại.

“Chờ một chút, cho tôi hỏi chuyện này, lớp cậu có gặp học sinh nào bị lớp C đuổi đi không?”

“Có, là một bạn nam tên Kaneda. Chúng tôi đã cho cậu ấy ở lại rồi.” Kanzaki dừng bước trả lời.

“Vậy à…”

Hikigaya đã hiểu ra trong lòng. Gã Ryuuen đó quả nhiên chỉ thích bắt nạt những người hiền lành.

Lớp B và lớp D dù có nghi ngờ học sinh lớp C là gián điệp đi nữa, họ cũng không nỡ lòng nào đuổi thẳng người ta đi, cùng lắm chỉ là đề phòng một chút, dặn dò đội trưởng của mình cẩn thận hơn mà thôi. Như vậy tất yếu sẽ khiến họ hành động co đầu rụt cổ, ảnh hưởng đến hiệu quả chiếm cứ điểm của đội trưởng.

Kể cả đến cuối cùng thân phận của đội trưởng không bị lộ, thì số điểm cộng nhận được từ việc chiếm cứ điểm cũng sẽ ít đi trông thấy.

Thế nên chiêu này của Ryuuen đúng là không bao giờ lỗ. Hikigaya thậm chí còn nghĩ rằng gã đó sẽ cố tình đi chọc tức hai lớp sau khi kỳ thi kết thúc, để chế nhạo đầu óc họ ngây thơ đến mức nào.

Biết nói sao đây… cứ nghĩ đến bộ mặt đắc ý của Ryuuen là lại thấy ngứa mắt.

“Nếu tiện thì sau khi điểm danh xong, tôi có thể qua lớp cậu xem một chút được không?” Hikigaya đột nhiên hỏi.

Kanzaki nghe vậy thì sững người, rồi cười đáp: “Được chứ, luôn chào đón cậu. Chỉ cần đi dọc theo con đường này, giữa đường sẽ gặp một cây cổ thụ bị gãy, từ đó đi vào rừng vài bước là thấy trại của lớp B. Hơn nữa bên đó chúng tôi còn có một thác nước nhỏ, chắc sẽ không bị lạc đâu.”

Nói xong, cậu ta cùng bạn mình rời đi.

Hikigaya lại một mình trầm tư bên bờ sông một lúc, cảm thấy thời gian cũng hòm hòm rồi mới đứng dậy chuẩn bị về trại.

Bây giờ đã gần sáu giờ, đám sâu lười kia chắc cũng dậy rồi nhỉ?

Ai ngờ vừa mới đến gần khu trại, đã thấy từ xa một bóng người lén lút ở trước lều của đám con gái. Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là gã Ayanokouji đang lục lọi ba lô.

Chuyện này làm Hikigaya giật nảy mình.

Khá lắm cái đồ mặt đơ chết tiệt, bình thường trông cũng nghiêm túc đấy, không ngờ sau lưng lại làm ra loại chuyện này!

Đi lan tin, Kiệt tác tối cao trộm đồ lót rồi.

…Ừm, đùa thôi.

Hikigaya đã sớm để ý, chiếc ba lô mà Ayanokouji đang lục có màu khác với những chiếc còn lại. Nhà trường đã chuẩn bị ba lô với màu sắc khác nhau cho mỗi lớp, nói cách khác, đó là ba lô của Ibuki.

E rằng Ayanokouji nghi ngờ Ibuki là gián điệp, nên mới nhân lúc sáng sớm không có ai để lục xem bên trong có gì, tuyệt đối không phải hứng thú với nội y của con gái đâu nhỉ?

…Ể? Thật sự không có hứng thú à?

Hikigaya bỗng cảm thấy, dù có hứng thú hay không, thì vấn đề này cũng nghiêm trọng phết.

Ngay lúc đó, Ayanokouji dường như cảm nhận được điều gì, bèn đột ngột quay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận