• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 197: Lời thỉnh cầu của Katsuragi

0 Bình luận - Độ dài: 3,825 từ - Cập nhật:

Dường như nhận ra giọng điệu có gì đó không ổn, Kushida cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường.

Cô nàng nhìn Hikigaya, rồi cẩn trọng hỏi: “Ừm… Cậu không thích ạ?”

“Không, tớ chỉ không ngờ cậu lại đột ngột tặng quà sinh nhật cho mình.” Hikigaya khẽ thở dài, “Với lại, một thằng con trai để thú nhồi bông trong phòng thì kỳ quặc lắm, lỡ ai thấy lại bị chê cười.”

“Cái gì chứ, thì ra là vì chuyện này à.”

Nghe vậy, Kushida mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại nở trên môi.

“Thiệt tình, có gì phải bận tâm đâu chứ, chỉ cần bản thân thích là được rồi. Huống hồ, cậu cũng có bạn bè nào đến phòng chơi đâu mà lo?”

“…”

Hikigaya cảm thấy trái tim mình như bị dao đâm một nhát.

Thật nể Kushida có thể thản nhiên nói ra sự thật đau lòng đến thế, nội tâm của cô nàng này quả nhiên đen tối hết thuốc chữa.

“Với lại nhé, cậu không thấy bạn gấu trúc này đáng yêu lắm sao?”

Nói rồi, Kushida lấy một con gấu trúc khác từ trên kệ, còn ướm thử bên cạnh đầu Hikigaya.

“Nhất là phần mắt ấy, cảm giác hơi giống cậu đó.”

“…Mắt tớ đâu có trông đáng sợ như vậy.”

Hikigaya tự nhận mình chỉ đơn thuần có đôi mắt cá chết, thuộc dạng vô hại với người và vật.

Còn gấu trúc tuy trông đáng yêu thật, nhưng bản chất của nó vẫn là gấu… Dù thức ăn chính là tre, nhưng thỉnh thoảng đổi món mặn một chút nó cũng chẳng ngại đâu.

“Tóm lại, cảm ơn cậu đã tặng quà.” Hikigaya cúi đầu cảm ơn, rồi nói tiếp: “Nhưng mà, mục đích chính của chúng ta lần này là vì sinh nhật của Inogashira mà, đúng không? Cậu cho tớ chút gợi ý đi chứ.”

“À… nếu là Kokoro-chan thì tặng gì nhỏ cũng vui hết, chọn một cuốn sổ tay xinh xắn là được rồi.” Kushida đáp với vẻ chẳng mấy bận tâm.

“Này này, trước đó cậu đâu có nói như vậy.”

Nếu cần, Hikigaya thật sự muốn lôi lịch sử trò chuyện ra… mà thôi, vậy chốt sổ tay đi.

Dù sao thì cậu cũng lười hao tổn tế bào não cho chuyện này.

Có điều, vẫn còn chuyện khác cần hỏi thêm.

“Vậy ngoài món này, còn thứ gì khác thể hiện được tấm lòng hơn không?”

“…Hả?”

Kushida rõ ràng sững người một lúc, sắc mặt dần trở nên kỳ quái.

“Nếu vậy thì, cá nhân tớ thấy kẹp tóc cũng không tệ… Nhưng tớ nói trước nhé, tùy tiện tặng thứ này cho một cô gái không thân, sau lưng chỉ bị chửi là biến thái thôi đấy.”

“Không không không, đâu phải tặng cho Inogashira.”

Ngay cả Hikigaya cũng hiểu, kẹp tóc dù sao cũng được xem là vật dụng cá nhân của con gái.

Nếu quan hệ hai bên chỉ ở mức bình thường thì tốt nhất không nên tặng những món đồ như vậy.

“Vậy cậu định tặng cho ai?” Kushida lập tức hỏi dồn.

“Không có ai cả, chỉ hỏi vu vơ thôi.”

Hikigaya vừa trả lời, vừa đưa mắt nhìn các món hàng trên kệ.

Cậu cảm thấy kẹp tóc cũng khá ổn, giá cả sẽ không đắt đến mức khiến Komachi phải gánh nặng… nhưng quá rẻ tiền cũng không được.

“Thật không đó?” Kushida tỏ vẻ không tin, “Nhưng rõ ràng là cậu đang lựa rất nghiêm túc mà? Cảm giác không giống hỏi vu vơ chút nào. Rốt cuộc là tặng cho ai vậy?”

“…Cậu nhiều chuyện quá đấy.”

Vốn dĩ Hikigaya không muốn nói chuyện của Komachi. Dù sao học sinh ở đây còn chẳng được liên lạc với gia đình, nói gì đến chuyện ra ngoài gặp mặt.

Nếu để lộ ra ngoài, gây nên sự đố kỵ của người khác thì không hay lắm.

Tuy nhiên, Kushida không những đã cho cậu gợi ý mà còn tặng quà sinh nhật cho cậu… mặc dù tâm trạng sau khi nhận quà có hơi phức tạp.

“Thật ra tớ định tặng cho em gái.” Hikigaya nói nhỏ, “Lần này câu lạc bộ tennis ra ngoài thi đấu, với tư cách là thành viên hội học sinh, tớ phải đi cùng.”

“Ồ… ra là vậy à.”

Dù có những lời chưa nói rõ, nhưng Kushida lập tức hiểu được ý ngầm bên trong.

Tiếp đó, cô nàng lại có chút lo lắng nói: “Nhưng tớ nghe bạn trong câu lạc bộ nói, lần kiểm tra đó sẽ rất nghiêm ngặt đấy, lỡ bị phát hiện thì làm sao?”

“Ngốc à, vì em gái, tớ có thể lên núi đao xuống biển lửa, chút kiểm tra cỏn con này thì đáng là gì.” Hikigaya nói chắc như đinh đóng cột.

“Oa… Cách nói này của cậu nghe ghê quá đấy, siscon quá mức rồi.”

Nói xong, Kushida còn làm bộ làm tịch lùi lại mấy bước.

Haiz, cô nàng này quả nhiên không hiểu thế nào là tình anh em của Chiba.

Hikigaya lắc đầu thở dài, tiếp tục chọn quà.

“Hừ hừ, đã là tặng cho em gái cậu thì cứ để tớ giúp một tay.” Kushida chống hai tay lên hông, tự tin nói, “Cứ để cậu chiêm ngưỡng con mắt chuyên nghiệp của tớ, không phải ai cũng có vip như Kikyou-chan đâu nhé.”

Lại còn tự khen mình vip… Điều đáng cay cú là, chuyện này hình như lại thật sự khó mà phản bác.

“Rồi rồi rồi, vậy phiền Kikyou-chan nhé.” Hikigaya thuận miệng đáp cho qua.

“…Hử?”

“Không, cậu ‘hử’ cái gì chứ?”

Hikigaya nhìn Kushida đang ngơ ngác với vẻ kỳ quặc, chẳng hiểu cô nàng này lại bị làm sao nữa.

Chẳng lẽ bị say nắng thật rồi?

“Kh-không có gì đâu!” Kushida có chút hoảng hốt nói, “Tóm lại cậu đừng lôi thôi nữa, tin vào mắt nhìn của tớ là không sai đâu! Tớ nhất định sẽ chọn được món quà khiến em gái cậu hài lòng!”

“…Vậy nhờ cả vào cậu.”

Tuy vẫn cảm thấy kỳ quặc, nhưng cậu cũng không cần thiết phải đào sâu thêm, nên thôi bỏ qua vậy.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Kushida, Hikigaya đã chọn được một chiếc kẹp tóc màu bạch kim trông rất cao cấp… chỉ là giá của nó cũng rất cao cấp, tận hơn mười nghìn điểm.

“Được, chọn cái này đi.”

Đối với Hikigaya, chỉ cần Komachi thích là được, đắt hơn nữa cũng không sao.

“Quyết định rồi sao?” Kushida cầm chiếc kẹp tóc ngắm nghía, “Có muốn xem thêm cái khác không? Biết đâu lại có cái tốt hơn đó.”

“Không sao đâu, tớ tin vào mắt nhìn của cậu.” Hikigaya đáp không chút do dự.

“Ừm… Đ-đó là đương nhiên rồi!”

Kushida vội vàng lấy hai cuốn sổ tay bên cạnh, rồi chỉ về phía quầy thu ngân.

“Tóm lại chúng ta đi thanh… Ơ kìa, đó không phải là Katsuragi-kun sao?”

Nhìn theo hướng cô nàng chỉ, chỉ thấy một chàng trai cao lớn đang đứng cách đó không xa, mặt mày nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào kệ hàng trước mặt, toàn thân toát ra một bầu không khí chẳng hề ăn nhập với cửa hàng này.

Phải nói trước, đây không phải là một lời chế nhạo.

Cảnh tượng đó quả thật rất lạc lõng, may là người trong cuộc đang hoàn toàn tập trung chọn đồ, không để ý đến ánh mắt tò mò của những vị khách khác.

…Không, phải nói là dù có để ý thì cậu ta cũng chẳng bận tâm.

Đây là điều mà Hikigaya không thể làm được.

“Trông cậu ta có vẻ hơi đáng nghi đó.” Kushida nói nhỏ.

“Đâu có, chỉ là đang lựa đồ thôi mà.” Hikigaya lắc đầu, “Chúng ta đừng làm phiền…”

“Chúng ta ra chào một tiếng đi!”

Lời cậu còn chưa nói hết đã bị Kushida cắt ngang, hơn nữa còn là một đề nghị cực kỳ hoang đường.

“…Chào một tiếng?” Hikigaya có chút nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.

“Đúng vậy.” Kushida nở một nụ cười gian xảo, “Dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng khối, gặp mặt chào hỏi một tiếng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Đương nhiên cái đầu cậu ấy!”

Hikigaya thật sự phục cô nàng này.

Phải biết rằng chuyến du lịch sang trọng này mới chỉ qua được hai ngày, mà hai người họ chính là thủ phạm đã đẩy lớp A cũ xuống lớp C.

Thực ra, nếu nói một cách công bằng thì bài thi đặc biệt đó không liên quan nhiều đến Hikigaya. Thất bại của Katsuragi là do Ryuuen và Kushida; kể cả không có Hikigaya, họ vẫn sẽ tìm cách khác để gài bẫy cậu ta.

Nhưng nói gì thì nói, Kushida đã quyết tâm, cô nàng mỉm cười tủm tỉm bước tới.

Vừa hay lúc này, Katsuragi đã chọn xong quà và định mang ra quầy thu ngân, nhưng vẫn bị bắt chuyện trước một bước.

“Chào cậu, Katsuragi-kun.” Kushida mỉm cười vẫy tay, “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu cũng đến mua đồ à?”

“Ra là Kushida à.”

Trái lại, Katsuragi vẫn như mọi khi, trông vẫn điềm tĩnh như vậy… không, có lẽ nội tâm cậu ta cũng chưa từng dao động.

Bởi lẽ Katsuragi chính là người đàn ông như thế, dù phải chịu thiệt thòi lớn trong bài thi, cũng sẽ không đem sự hối hận đó vào những mối giao tiếp thường ngày.

Tiếp đó, ánh mắt cậu ta chuyển sang Hikigaya.

“Cậu đi cùng Hikigaya à?”

“Đúng vậy, tớ đi cùng Hikigaya-kun đó, chọn quà sinh nhật cho bạn học.”

Kushida dường như cố ý nói thêm vài lời thừa thãi, có lẽ là để dẫn dắt cho chủ đề tiếp theo.

Quả nhiên, cô nàng tiếp lời: “Katsuragi-kun cũng vậy sao? Tớ thấy ban nãy cậu mua sô-cô-la, chẳng lẽ… là tặng cho bạn gái à?”

“Không, tôi cũng đến mua quà sinh nhật.” Katsuragi lắc đầu, “Có điều, tôi nghĩ đối tượng mà chúng ta chúc mừng chắc chắn không phải cùng một người.”

“Hehe, tớ chưa bao giờ nghĩ vậy đâu.”

“Vậy sao, thế thì tốt.”

Chẳng hiểu sao, rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nhưng Hikigaya luôn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ ẩn chứa bên trong.

…Nên nói là nặng nề? Hay là gì khác?

“Mà này, điểm số có vấn đề gì không vậy?” Kushida ra vẻ quan tâm, “Bây giờ lớp C không thể tiêu xài hoang phí như trước nữa đâu, nếu có khó khăn gì thì đừng ngại, cứ nói với tớ bất cứ lúc nào nhé?”

Này này này, cậu không chỉ đâm vào tim mà còn đâm vào phổi người ta nữa rồi đấy!

Hikigaya không khỏi cảm thấy đồng cảm với Katsuragi, nhất là khi đối phương ngay cả chất vấn cũng không làm được. Chẳng lẽ lại nói ‘Tại sao thông tin tôi nghe lén được lại là giả’?

Nếu thật sự nói ra, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.

Katsuragi trầm giọng nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn luôn chi tiêu có kế hoạch, tạm thời không có phiền não về phương diện này… Ngược lại, các bạn lớp D mới cần trợ giúp hơn chứ nhỉ? Tôi nghe nói mỗi người các cậu mỗi tháng đều phải nộp cho Ryuuen hai vạn điểm cá nhân.”

“Hehe, tin tức của Katsuragi-kun cũng nhanh nhạy thật đấy.”

“Không, tôi nghĩ là đã chậm rồi.”

Hai người trông có vẻ đang trò chuyện thân thiện, nhưng bất kỳ ai biết nội tình thì tuyệt đối sẽ không nghĩ vậy.

Dù sao thì Hikigaya cũng không muốn ở lại đây thêm nữa.

“Ừm, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi còn chút việc.”

Ngay lúc cậu định tìm cớ rời đi, ánh mắt của Katsuragi lại một lần nữa chuyển qua.

“Chẳng lẽ là công việc của hội học sinh sao?”

“…Hả?”

Hikigaya không ngờ Katsuragi lại đột ngột nói vậy, nhất thời không phản ứng kịp.

“Xin lỗi, là tôi nói chưa rõ.” Katsuragi cũng nhận ra sự đường đột của mình, “Tôi thấy cậu mặc đồng phục, nên đoán lát nữa cậu có phải vào trường không. Nếu tiện thì tôi muốn đi cùng.”

Nói mới nhớ, Katsuragi quả thật cũng đang mặc đồng phục… cứ tưởng là cậu ta cố ý.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu ta lại chủ động đưa ra lời mời ư?

“…Cũng được.”

Suy nghĩ một chút, Hikigaya gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn, cậu giúp tôi nhiều rồi.”

Katsuragi cúi đầu cảm ơn, nhưng Kushida thì lại không chịu.

“Hikigaya-kun, tớ chưa từng nghe nói về chuyện này!”

“Ờ… tại tớ chưa nói?”

“Hả?! Nh-nhưng mà!” Kushida dường như bị câu trả lời của Hikigaya làm cho tức đến phát khóc, “Nhưng mà, đang hẹn hò mà bỏ đi giữa chừng là rất bất lịch sự đó!”

“Chúng ta chỉ hẹn nhau đi mua quà thôi mà?” Hikigaya nói với vẻ kỳ quặc.

“Hả? Nh-nhưng mà… sau đó…”

Ngay lúc Kushida hạ quyết tâm định mời, bên cạnh bỗng vang lên hai giọng nói đầy kinh ngạc và vui mừng.

“A! Kushida-chan! Không ngờ lại gặp cậu ở đây! Vận may siêu đỉnh!”

“Thật đó! Quả là một cuộc gặp gỡ định mệnh!”

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Ike và Yamauchi trong lớp, tiện thể còn có cả Ayanokouji.

Ước chừng ba tên này cũng đến mua quà sinh nhật cho Inogashira, chứ ba thằng con trai không thể nào vô duyên vô cớ chạy vào một cửa hàng như thế này được.

“Ike-kun, Yamauchi-kun và Ayanokouji-kun, chào các cậu.”

Mặc dù Kushida đã quyết định không còn đóng vai một tiểu thiên thần được người người yêu mến, nhưng cũng không cần thiết phải cố tình để lộ bộ mặt thật cho người trong lớp biết. Hơn nữa, chỉ cần nở một nụ cười là có thể lừa cho mấy tên con trai đầu óc đơn giản này xoay như chong chóng, theo một ý nghĩa nào đó cũng khá thú vị.

Ngoài ra… sau này biết đâu lại có lúc cần dùng đến những người bạn học (bia đỡ đạn) này.

Nhưng rất nhanh, Ike và Yamauchi đã chú ý đến một người ở bên cạnh.

“Hikitani, sao tên này cũng ở đây… chẳng lẽ là!” Ike trợn tròn mắt, gần như sắp hét lên.

“Mày nói nhảm gì thế!” Yamauchi không nhịn được mắng, “Hikitani làm sao có thể hẹn hò với Kushida-chan trong kỳ nghỉ hè được, nói mớ thì để trong mơ mà nói đi! Hơn nữa cái tên hói… của lớp C kia chẳng phải cũng ở đây sao!”

“Ph-phải ha, xin lỗi, hình như tao hơi mất bình tĩnh.” Ike gãi đầu xin lỗi, chỉ là nghe thế nào cũng thấy có chút bực mình.

“Đúng vậy đó, mày xem Ayanokouji kìa, hoàn toàn không hề dao động.”

“Đừng có gộp chung tôi với các cậu.”

Ayanokouji rất thẳng thắn vạch rõ ranh giới với họ, nhưng trông lại càng giống như bạn bè đang đùa giỡn, nên hai người kia không hề coi là thật.

…Phiền phức thật.

Ba tên này ở đủ mọi phương diện đều rất đáng ghét, nhưng ngoài Ayanokouji ra, hai tên còn lại chỉ là đám tép riu không cần để ý.

Hikigaya lười quan tâm đến họ, nhìn thẳng về phía Katsuragi: “Cậu không phải định ra quầy thu ngân sao?”

“À à, đi thôi.”

Hai người thanh toán xong, một trước một sau rời khỏi cửa hàng.

Còn Kushida mấy lần định mở miệng giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cảm thấy dù có mở lời thì Hikigaya cũng sẽ không đồng ý.

…Tất cả là tại ba cái tên biến thái kia!

“Ike-kun, Yamauchi-kun.” Kushida cố gắng giữ nụ cười trên môi, “Là Hikigaya nhé, đã ở cùng nhau bốn tháng rồi, ít nhất cũng nên nhớ tên bạn học chứ?”

“Ư…”

“Còn nữa, ban nãy hai cậu định chế nhạo Katsuragi-kun là hói đầu đúng không? Cậu ấy chỉ là từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh về phương diện này, không được làm như vậy đâu!”

“B-bọn tớ biết rồi.”

Đối mặt với lời lẽ đanh thép của Kushida, Ike và Yamauchi đều co rúm lại, chìm vào im lặng.

Còn về phần Ayanokouji…

“Ayanokouji-kun, cậu không phải là bạn thân của họ sao?” Kushida không tha cho cậu ta, “Đã là bạn bè, lúc họ phạm lỗi thì nên khuyên bảo đàng hoàng chứ? Tại sao lại làm như không thấy? Chẳng lẽ cậu cũng không biết tên của Hikigaya-kun sao?”

“Đúng đó! Sao mày không khuyên bọn tao!”

“Lần trước cũng vậy, bắt tao đi chọc ghẹo Horikita, còn mình thì ở đó đóng vai người tốt!”

Vì không muốn mất điểm trước mặt Kushida, Ike và Yamauchi lập tức cắn ngược một phát, khiến Ayanokouji hoàn toàn cạn lời.

“Các cậu vô lý quá rồi đó, đừng có đổ hết trách nhiệm cho tớ chứ.”

Ayanokouji như thường lệ đáp bâng quơ cho qua chuyện, nhưng ngoài ra… cậu luôn cảm thấy Kushida hình như có chút thay đổi.

Là ảo giác chăng?

Mặt khác, Hikigaya đi cùng Katsuragi đến sân trường…

Thật lòng mà nói, cậu không bao giờ ngờ rằng trong kỳ nghỉ hè lại có ngày phải chạy đến trường hai lần.

Đây không còn là nô lệ của công ty nữa, mà là siêu cấp nô lệ của công ty rồi!

“Xin lỗi, đã để cậu đi cùng tôi.” Katsuragi lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn.

“Không có gì.” Hikigaya lạnh nhạt đáp, “Tôi chỉ muốn xem cậu và hội trưởng định nói gì thôi. Tiện thể nhắc một câu, nếu cậu ôm suy nghĩ ngây thơ đi đàm phán với hội trưởng, thì vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi.”

“…Cậu đã biết những gì?”

“Tôi chỉ đoán được vài chuyện thôi.”

“Vậy à… Cậu quả nhiên là một học sinh đáng sợ.”

Bị gọi là đáng sợ thật không dám nhận, ít nhất Hikigaya cảm thấy chuyện này cũng bình thường.

Bởi lẽ ý đồ của Katsuragi quá rõ ràng. Đầu tiên là mua sô-cô-la làm quà sinh nhật, tiếp đó lại tìm Hikigaya cùng đến văn phòng hội học sinh. Loại trừ khả năng cậu ta muốn dùng sô-cô-la để hối lộ hội trưởng, thì kết quả còn lại phần lớn chỉ có một.

Cậu ta muốn gửi món quà này đi, nên mới cố ý mang theo bên người.

Nếu là chuyện khác, thì cậu ta nên nói chuyện với hội trưởng xong rồi mới đi mua quà.

“Thật ra… lần này tôi đến hội học sinh, chủ yếu là có một lời thỉnh cầu quá đáng.”

Katsuragi dường như đang do dự có nên mở lời không, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Trừ những lý do bất khả kháng, ngôi trường này không cho phép học sinh liên lạc với bên ngoài, nhưng tôi muốn gửi đồ vật và thiệp cho người nhà ở bên ngoài.”

“…Vậy bây giờ cậu nói với tôi thì có ích gì? Lát nữa cứ nói thẳng với hội trưởng là được rồi còn gì?”

“Phải, ban đầu tôi cũng nghĩ vậy.”

Đã nói ‘ban đầu’, vậy tức là Katsuragi đã thay đổi suy nghĩ.

Hikigaya đột nhiên có chút hứng thú.

“Tôi biết nội quy về phương diện này rất nghiêm ngặt, tôi cũng không định gửi tin nhắn dạng văn tự.” Katsuragi tiếp tục nói, “Ban đầu tôi định cứ thế mà thương lượng với hội trưởng hội học sinh, tuy không chắc sẽ thuận lợi, nhưng tôi sẽ cố gắng tranh luận đến cùng… nhưng sau khi xem xét lại quá khứ, tôi phát hiện ra, mình làm vậy chỉ là đi vào vết xe đổ.”

“Nói sao đây?”

“Nếu xem việc này là một bài thi đặc biệt, điều kiện thành công là gửi được đồ vật ra ngoài, mà tôi lại cố gắng nhờ vả nhà trường châm chước, rõ ràng là một quyết định ngu xuẩn, đúng không?”

Không ngờ một Katsuragi nghiêm túc đứng đắn lại nói ra những lời như vậy, xem ra hai lần thua thiệt trong chuyến du lịch không phải là vô ích.

“Ở ngôi trường này, dùng điểm cá nhân dường như có thể mua được mọi thứ, nhưng tôi nghĩ dù thế nào cũng không thể vượt qua cả nội quy của trường. Như vậy thì uy quyền của nhà trường sẽ không được đảm bảo, ngược lại còn khiến hệ thống điểm số sụp đổ.”

Katsuragi vậy mà lại nghĩ sâu đến mức này.

Điều này khiến Hikigaya càng thêm tò mò, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào?”

“Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ ra được cách nào hay.”

Tiếp đó, Katsuragi lại nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc.

“Vì vậy tôi muốn nhờ cậu. Với tư cách là một thành viên của hội học sinh, dĩ nhiên sẽ không để cậu làm không công. Tôi có thể bỏ ra một trăm nghìn điểm làm thù lao, xin cậu lúc tôi và hội trưởng thương lượng, hãy cố hết sức giúp đỡ để hoàn thành việc này.”

“…Heh.”

Hikigaya im lặng một lát, rồi khẽ cười.

“Một người luôn quy củ như cậu, lại không tiếc vi phạm nội quy để đạt được mục đích. Xem ra những trải nghiệm của cậu ở ngôi trường này đã bắt đầu thay đổi cậu rồi.”

“Không, tôi không cảm thấy mình có gì thay đổi.” Katsuragi nói với vẻ kiên định, “Nếu không cần thiết, tôi không muốn dùng đến thủ đoạn này, nhưng tôi cũng hiểu đôi khi con người cần phải thay đổi suy nghĩ của mình… nhất là vào những lúc bắt buộc phải thay đổi.”

Nghe có vẻ như có duyên cớ gì đó, xem ra món quà kia là để gửi cho một người rất quan trọng.

“…Đưa đây.”

Đột nhiên, Hikigaya chìa tay ra trước mặt Katsuragi.

“Hả? Không phải, tôi chỉ hy vọng…”

“Không cần phiền phức như vậy.”

Hikigaya lắc đầu, ngắt lời Katsuragi.

“Hội trưởng là một người rất cứng nhắc, muốn trực tiếp thuyết phục anh ta vừa khó lại vừa phiền. Với lại, mục đích của cậu chỉ là muốn gửi đồ đi, vậy thì chỉ cần đưa tôi địa chỉ và tên người nhận là được rồi. Những chuyện khác không cần hỏi nhiều làm gì, đúng không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận