• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 013: Dò xét ở thư viện

0 Bình luận - Độ dài: 1,633 từ - Cập nhật:

Mặc dù ngay từ ngày đầu tiên đi học, Hikigaya đã không mấy lạc quan về lớp mình, nhưng sau khi thực sự học chung một tuần, cậu nhận ra mình dường như vẫn đánh giá thấp mức độ tệ hại của lớp D.

Giờ thì cậu đã biết mỗi lớp có một trăm nghìn điểm. Giả sử mỗi lần vi phạm kỷ luật sẽ bị trừ 100 điểm... không, 100 Yên bây giờ đến một lon cà phê MAX cũng không mua nổi, mức phạt này quá nhẹ, thực sự chẳng có mấy sức răn đe.

Nếu vậy, 1000 điểm có lẽ là con số hợp lý hơn. Nói cách khác, chỉ cần vi phạm một trăm lần, một trăm nghìn điểm sẽ bay sạch.

Một trăm lần sao...

Lớp có tổng cộng bốn mươi người, trong đó số người học hành nghiêm túc chưa đến mười. Hikigaya cảm thấy chỉ riêng tuần này thôi, có lẽ điểm số đã bay màu rồi.

“Quả nhiên... mình ghét nhất là tập thể,” Hikigaya không khỏi thở dài.

Nói thật lòng, đám người trong lớp kia có ra sao thì cậu cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng là tự làm tự chịu.

Nhưng cậu hoàn toàn vô tội cơ mà! Một tuần nay cậu đã cư xử rất nghiêm chỉnh, ngay cả tiết Toán chán ngắt cũng cố nén cơn buồn ngủ, chăm chú nghe giảng đến hết tiết.

Đương nhiên, tuyệt đối không phải vì sợ tiểu thư Haruno!

Nhân tiện nhắc tới, Haruno, với ngoại hình nổi bật, tài giao tiếp khéo léo, cùng thân phận đặc biệt là ‘sinh viên đại học thực tập’, đã nhanh chóng chiếm được cảm tình nồng nhiệt của toàn khối.

Lớp D lại càng thế: không chỉ phần lớn nam sinh mê mẩn cô, mà ngay cả nhiều nữ sinh cũng coi cô như một đàn chị đáng ngưỡng mộ.

Tiếc là chỉ Hikigaya biết bản chất thật của cô: đằng sau chiếc mặt nạ tươi cười đó, thực ra là đang háo hức mong chờ được thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cả lớp D khi bộ mặt thật của hệ thống S được công bố vào tháng sau, nhỉ?

Haizz, đúng là một người phụ nữ tồi tệ.

Dù rằng bản thân Hikigaya cũng có chút mong chờ...

“Hết cách rồi, hôm nay cũng đành đến thư viện giết thời gian vậy.”

Nghĩ đến tương lai, Hikigaya dự định sẽ cố gắng tiết kiệm chi tiêu hết mức, ngay cả mua một cuốn sách cũng phải tính toán chi li.

May mà kho sách ở thư viện này vô cùng phong phú. Tuy không có nhiều truyện tranh và light novel, nhưng sách văn học cũng là thể loại cậu yêu thích. Thêm vào đó, môi trường ở đây lại vô cùng yên tĩnh, tốt hơn nhiều so với lớp học ồn ào, rất thích hợp để giết thời gian.

Vì vậy, mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa và sau khi tan học, Hikigaya đều đến thư viện tự học một lát, học mệt rồi thì tìm một cuốn sách để đọc.

Quan trọng nhất là, ngày thường thư viện không có nhiều học sinh lắm, nên cậu không cần để ý đến ánh mắt của người khác.

Quả thực là thánh địa của những kẻ cô độc!

Nhưng mà, cứ tiết kiệm mãi cũng không phải là cách, sớm muộn gì điểm cũng sẽ dùng hết.

Tuy nhà ăn có cung cấp suất ăn rau dại miễn phí, và cửa hàng tiện lợi cũng sẽ cung cấp một số nguyên liệu nấu ăn miễn phí, nhưng Hikigaya không định sống khổ hạnh như tu sĩ suốt ba năm. Cậu vẫn phải nghĩ cách tìm nguồn thu, tức là kiếm điểm.

Còn về cách thức thì cũng không phải là không có, cậu đã nghĩ ra một hai cách rồi.

Chỉ là bây giờ mới nhập học, nếu thực hiện ngay thì rất có thể sẽ gây chú ý, tốt nhất là đợi đến tháng sau rồi tính.

Vừa suy nghĩ, Hikigaya vừa bước vào thư viện, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, lật sách Toán ra bắt đầu tự học.

Vốn dĩ cậu định sau khi lên cấp ba sẽ hoàn toàn từ bỏ môn Toán. Dù sao thì lúc phân ban cứ chọn ban xã hội, sau đó thi vào một trường đại học tư thục nào đó tàm tạm là được. Tiếc là trường này không phân chia ban xã hội và ban tự nhiên.

Hết cách, cho dù có không hứng thú với Toán đến mấy, cũng chỉ đành cố gắng học thôi.

“Xin lỗi, cho hỏi tôi có thể ngồi đây được không?”

Bất chợt, một giọng nói trong trẻo, thanh tao vọng lại từ phía đối diện.

Hikigaya ngẩng đầu nhìn. Đó là một thiếu nữ tóc bạc, dáng người nhỏ nhắn, đầu đội mũ nồi. Cô tay chống một cây gậy, có lẽ do thể trạng yếu hoặc chân không đủ sức.

Thư viện vốn là nơi công cộng, không có lý do gì để từ chối, chỉ là...

Cậu liếc nhìn một vòng xung quanh, đâu đâu cũng là ghế trống, không hiểu sao cô gái này lại muốn ngồi đối diện mình.

Chẳng lẽ đó là chỗ ngồi thượng hạng trong truyền thuyết?

Hơn nữa, thiếu nữ trước mắt mang lại cho cậu một cảm giác bất ổn khó tả. Phải nói thế nào nhỉ... Thông minh? Xinh đẹp? Đều không phải. Rất khó dùng một từ để hình dung.

Nếu phải nói, đó chính là sâu không lường được, khiến Hikigaya nhớ lại lần đầu gặp mặt Haruno.

...Khỉ thật! Lại một người kiểu tiểu thư Haruno nữa sao?!

Hikigaya bất giác rùng mình, chuông báo động vang lên trong đầu, cậu lập tức đưa ra quyết định.

“Mời ngồi, tôi vừa hay xong việc rồi, xin phép đi trước.”

Cậu đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì phản ứng đó của cậu dường như đã khiến thiếu nữ bật cười. Cô khẽ phì cười rồi giữ lấy cổ tay cậu.

“Hi hi... xin đừng vội vàng như vậy. Khó khăn lắm chúng ta mới tình cờ gặp nhau ở đây, làm quen một chút đã chứ?”

Không không không, tuyệt đối không phải tình cờ gặp đâu!

Hikigaya điên cuồng gào thét trong lòng. Thiếu nữ trước mắt rõ ràng nhỏ bé hơn cậu nhiều, nhưng lại toát ra một khí thế áp đảo.

Thần thái này tuyệt đối không phải của người thường.

“Vậy thì, tôi xin thất lễ.”

Cô hơi rướn người thẳng dậy, chống cây gậy trong tay, cúi chào.

“Tôi là Sakayanagi Arisu, lớp 1-A. Như cậu thấy, tôi phải chống gậy thế này là do mắc bệnh bẩm sinh, nhưng ngoài môn Thể dục ra thì các môn học khác đều không vấn đề gì, nên cậu không cần phải lo lắng đâu. Sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Đây là một màn tự giới thiệu vô cùng bình thường. Đối phương đã xưng tên, vậy thì mình cũng phải đáp lễ.

Cổ Sự Ký đã ghi chép như vậy!

“Tôi là Hayama Hayato, lớp 1-C. Không cần cố nhớ tên tôi đâu.”

Hikigaya có một dự cảm vô cùng chẳng lành. Cậu không biết cô gái này rốt cuộc muốn làm gì, nên ở đây nhất định phải dùng tên giả, cho dù phải mượn tên của kẻ mình ghét nhất cũng đành chịu.

Nhân tiện, họ Sakayanagi này... không phải giống với Chủ tịch Hội đồng quản trị sao?

Chẳng trách trong từng cử chỉ của cô đều toát ra vẻ thanh lịch, quý phái. Nếu là tiểu thư hoặc họ hàng của nhà Chủ tịch Hội đồng quản trị thì cũng không có gì lạ.

“Hi hi, xin đừng cảnh giác như vậy,” Sakayanagi mỉm cười nói. “Vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi. Thực ra tôi đặc biệt đến đây tìm cậu, để cảm ơn cậu đã giúp đỡ bạn tôi, bạn học Masumi.”

“...Ai cơ?”

Hikigaya không nhớ mình đã giúp đỡ ai tên như vậy, chuyện này vốn dĩ chẳng ăn nhập gì tới cậu.

“Kamuro, Kamuro Masumi.”

“...Xin lỗi, tôi không giỏi nhớ tên người khác lắm,” Hikigaya gãi đầu.

Sakayanagi cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, vẫn từ tốn giải thích: “Chính là cô gái tóc đuôi ngựa buộc lệch mà cậu đã chặn lại ở cửa hàng tiện lợi vào ngày khai giảng đó.”

“Ồ, là người tặng tôi gà rán à.”

So với việc cô ấy định trộm đồ ở cửa hàng tiện lợi ngay ngày đầu tiên, thì năm hộp cơm gà rán kia lại để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho Hikigaya. Đến nỗi bây giờ cứ nhìn thấy gà rán là cậu lại thấy buồn nôn, quyết tâm mấy tháng tới sẽ không đụng đến món đó nữa.

“...Đợi đã, hôm đó cậu cũng có mặt ở đó à?” Hikigaya đột nhiên nhận ra.

Nếu nói là Kamuro chủ động kể cho Sakayanagi, khả năng đó thực sự quá thấp.

Tuy chỉ là trực giác, nhưng Hikigaya cảm thấy, với tính cách của Kamuro, cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động kết bạn với kiểu người như Sakayanagi. Cho nên, rất có thể Kamuro đã bị Sakayanagi nắm thóp chuyện gì đó.

“Hi hi hi, tôi chỉ tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai người thôi.”

Sakayanagi cười rất tươi. Quả nhiên, tính cách của cô gái này cũng ‘dễ mến’ y như tiểu thư Haruno vậy.

“Đúng rồi, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu.”

Rồi cô đột ngột hỏi: “Cậu có thấy bạn học Masumi rất trưởng thành không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận