• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 023: Chủ động nhận thua

0 Bình luận - Độ dài: 1,718 từ - Cập nhật:

“Quả không hổ danh Hikigaya-kun, tài quan sát của cậu vẫn đáng kinh ngạc như mọi khi.”

Sakayanagi khẽ vỗ tay, cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng.

Đúng như lời Hikigaya, kỷ luật của Lớp A hoàn toàn do Katsuragi quản lý. Còn Sakayanagi, dẫu sớm đã nhận ra cơ chế vận hành của ngôi trường này, nhưng với tính cách của mình, cô cũng chẳng phí hơi gò bó đám thuộc hạ vì mấy chuyện vặt vãnh, tẻ ngắt đó.

“Chẳng có gì, chỉ là sở thích của tôi là quan sát con người mà thôi.”

“Hi hi, quả là một sở thích tệ hại.”

“...Tôi không phủ nhận.”

Hikigaya thực lòng thấy mình hơi tệ, bởi bất kể đối mặt với ai, cậu cũng bất giác phân tích lời nói của đối phương cốt để nhìn thấu ý nghĩa thực sự ẩn sau đó.

Đó là thói quen hình thành từ những năm tháng triền miên sống trong cô độc, gần như đã trở thành bản năng.

“Mà này, sao Hikigaya-kun có vẻ thân thiết với Katsuragi-kun thế nhỉ?” Sakayanagi hỏi, giọng tỉnh bơ. “Ấy thế mà tôi chưa từng thấy hai người nói chuyện với nhau, lẽ nào hai người có liên lạc riêng tư gì sao?”

Chẳng hiểu sao, lời này dường như mang một ẩn ý nào đó, khiến sắc mặt ba người còn lại cũng trở nên căng thẳng.

...Hay là giữa Katsuragi và Sakayanagi đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hikigaya ngẫm nghĩ, cảm thấy câu hỏi này quả thực không dễ trả lời chút nào.

Cậu có vẻ rất hiểu Katsuragi, nhưng thực tế thì từ lúc nhập học tới giờ, hai người họ chưa hề nói với nhau câu nào. Hay nói đúng hơn, chỉ là Hikigaya đơn phương biết Katsuragi, còn Katsuragi thì thậm chí chẳng hề hay biết có một người như cậu tồn tại.

Nghe cứ như một tên theo dõi biến thái vậy.

Nhưng Hikigaya có lý do chính đáng hẳn hoi: đó là chuyện liên quan đến công việc ở hội học sinh.

Do bài diễn văn của Hội trưởng Horikita trong buổi tuyển thành viên quá đỗi nghiêm khắc, đám học sinh mới sợ chết khiếp chẳng dám bén mảng đăng ký. Cả khối năm nhất chỉ có vỏn vẹn hai ứng viên, và công việc điều tra khổ sai này tất nhiên đổ ập xuống đầu Hikigaya.

Katsuragi chính là một trong số đó.

May mắn thay, cả hai đều là những nhân tài xuất sắc; Katsuragi có sức ảnh hưởng không nhỏ ở Lớp A, còn nữ sinh kia lại là nhân vật trung tâm của Lớp B.

Nếu chỉ xét về năng lực cá nhân, việc cả hai gia nhập hội học sinh hoàn toàn không thành vấn đề. Hikigaya cũng rất mừng vì sắp tới sẽ có thêm hai đồng nghiệp đáng gờm.

Như vậy thì cậu có thể thoát khỏi núi công việc bất tận này rồi!

“Thật ra cũng chẳng có gì to tát.”

Hikigaya nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định cứ nói ra, đằng nào thì chuyện của hội học sinh cũng đâu có quy định phải giữ bí mật.

Quan trọng nhất là, nếu không nói cho Sakayanagi biết, ai mà lường được tiểu ma đầu này sẽ giở trò gì.

“Chỉ là Katsuragi đăng ký ứng cử vào ban chấp hành hội học sinh, nên hội trưởng mới giao cho tôi đi điều tra tình hình của cậu ta thôi.”

“Ra là vậy, chuyện này thì tôi cũng có nghe phong thanh rồi... Mà khoan đã?” Sakayanagi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. “Hikigaya-kun, cậu gia nhập hội học sinh từ khi nào thế?”

Chưa đợi Hikigaya đáp lời, Kamuro đã vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Không thể nào, cái gã này làm sao mà lại gia nhập hội học sinh được chứ.”

Quả đúng vậy, bất cứ ai chỉ cần hiểu sơ qua về Hikigaya đều có thể quả quyết rằng một kẻ lười nhác như cậu ta đời nào lại đi làm cái chuyện tốn công mà chẳng được tích sự gì.

“Đúng thế, với lại đợt tuyển của hội học sinh vẫn chưa kết thúc mà phải không? Kết quả trúng tuyển chẳng phải tháng sau mới công bố hay sao?”

Hashimoto dù mới quen Hikigaya ngày đầu cũng đưa ra lời phản bác có lý có lẽ từ một khía cạnh khác.

Thế nhưng—

“Mọi người phải biết một điều, thế giới này vốn dĩ là thứ chẳng nói lý lẽ gì sất.”

Mặt Hikigaya lộ rõ vẻ bi thương. Nếu được lựa chọn, một con sâu lười như cậu đời nào lại đâm đầu vào hội học sinh cơ chứ.

Ở lì trong ký túc xá xem anime, nhấm nháp đồ ăn vặt không sướng hơn sao?

“Kamuro, cậu ngẫm kỹ mà xem, nếu thế giới này mà biết nói lý lẽ, thì đời nào cậu phải làm nô lệ cho Sakayanagi, còn tôi thì sao lại phải ngồi ăn cơm cùng mọi người thế này cơ chứ? Tất cả đều là bất khả kháng cả đấy!”

“...Nghe như cũng đúng là vậy thật.”

Kamuro thoáng chốc đã bị Hikigaya thuyết phục, bởi suốt hai tuần qua, chính cô cũng đã thấm thía điều đó.

“Thật là thất lễ quá đi, Masumi là bạn tốt của tôi cơ mà,” Sakayanagi bất mãn làu bàu.

Lời bông đùa đó tất nhiên bị cả hai cho ra rìa.

“Khụ khụ, lạc đề mất rồi, chúng ta quay lại chuyện của Katsuragi-kun thôi.”

Sakayanagi ho khan hai tiếng, kéo sự chú ý của mọi người trở lại.

“Hikigaya-kun, như cậu thấy đấy, sau lưng Katsuragi-kun có không ít kẻ... à không, người ủng hộ. Tuy hiện giờ vẫn yên ổn, nhưng e rằng đợi đến khi Hệ thống S chính thức được công bố, Lớp A sẽ chia thành hai phe phái mất thôi.”

“Cậu thì đời nào chịu lép vế dưới người khác, phải không?”

“Hi hi, Hikigaya-kun quả nhiên rất hiểu tôi đấy.”

Điều đó là tất nhiên. Ít nhất thì Hikigaya không tài nào tưởng tượng nổi Sakayanagi sẽ chịu làm thuộc hạ cho ai. Cô nàng này vừa nhìn đã biết thuộc tuýp người có ham muốn kiểm soát cực mạnh.

“À phải rồi, nếu tiện thì, liệu tôi có thể hỏi cậu đã lôi kéo được bao nhiêu người rồi không?” Hikigaya tò mò cất lời.

“Cả hai phe đều có khoảng mười người, phe Katsuragi-kun nhỉnh hơn một chút, số còn lại đều là phe trung lập.”

Nghe Sakayanagi nói vậy, Hikigaya thầm bật cười, không ngờ cô nàng lại chịu lép vế.

Nhưng cũng chẳng có gì lạ. Tuy đầu óc Sakayanagi vô cùng sắc sảo, nhưng hiện tại vẫn chưa có cơ hội để cô phát huy hết tài trí, lại thêm thể trạng bất tiện, lôi kéo được ngần ấy người đã là rất giỏi rồi.

Trái lại, Katsuragi với vẻ ngoài chững chạc, uy nghiêm, lại có tinh thần trách nhiệm và dám đứng ra gánh vác, việc được bạn học tin tưởng là điều hết sức bình thường.

Thậm chí, theo thời gian, phe trung lập nghiêng về phía Katsuragi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi suy cho cùng, cậu ta mang lại cảm giác an toàn hơn.

“Hikigaya-kun, cậu có vẻ rất muốn thấy bộ dạng thất bại của tôi nhỉ,” Sakayanagi nở nụ cười không chút nao núng. “Nhưng rất tiếc, cậu sẽ không bao giờ được thấy đâu, bởi vì Katsuragi-kun đối với tôi cũng chỉ là một món đồ chơi để giết thời gian mà thôi.”

“À, rồi rồi, cậu giỏi rồi, được chưa.”

Hikigaya cũng chẳng nghi ngờ gì, đơn thuần là cậu không có hứng thú với mấy chuyện kiểu này.

Thêm nữa là lúc này cậu quả thực có chút phiền muộn.

“Này Sakayanagi, cậu còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?”

“Đương nhiên rồi, có chuyện gì sao?”

Sakayanagi mỉm cười, liếc mắt nhìn Kamuro.

“Nghe Masumi kể, hai tuần nay cậu đã rất cố gắng nhỉ. Tôi rất mong chờ cậu sẽ mang đến cho tôi một bất ngờ đấy.”

Nào ngờ, Hikigaya lại thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, tôi nhận thua. Cậu có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Đợi đã! Khoan đã nào!”

So với Sakayanagi, Kamuro lại có vẻ kích động hơn hẳn. Mặt mày lộ rõ vẻ khó hiểu, cô nàng hét lên: “Tại sao lại nhận thua chứ? Cậu hẳn đã thắng không ít điểm rồi mà, chắc chắn có cơ hội đánh bại Sakayanagi!”

Xem ra cô nàng này thực sự rất ghét Sakayanagi.

“Hikigaya-kun, tôi có thể hỏi lý do được không?” Sakayanagi dường như cũng rất tò mò về chuyện này.

“Cậu đừng có giả vờ không biết nữa,” Hikigaya bực dọc đáp. “Giờ cậu có hơn chục tay chân, đợi đến tháng Năm điểm được phát, cậu chỉ cần hỏi mượn mỗi người một ít là đủ sức thắng tôi rồi.”

Ngay khi Sakayanagi nhắc đến chuyện mình đã lập một phe phái, Hikigaya liền nhận ra cậu thua chắc rồi, hơn nữa còn là kiểu thua không có cách nào lật ngược tình thế.

“Hi hi hi, quả không hổ là Hikigaya-kun, lại để cậu phát hiện ra sớm thế.”

Sakayanagi vui sướng như một con hồ ly nhỏ. Cái vẻ mặt âm mưu được thực hiện này đúng là chỉ muốn đấm cho một phát.

Hết cách rồi, ai bảo bản thân Hikigaya lại sơ suất cơ chứ.

Số điểm cậu đang có hiện giờ là gần một triệu. Nếu thời hạn cá cược được ấn định vào ngày ba mươi tháng Tư, tức là một ngày trước khi điểm được phát, thì có lẽ cậu vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.

Nhưng giờ chỉ còn một tuần nữa, mà Lớp A vào tháng Năm ít nhất mỗi người cũng nhận được chín mươi nghìn điểm.

Dẫu Hikigaya có tài giỏi đến mấy cũng không thể nào chỉ bằng sức một người mà vượt qua được họ. Còn chuyện học theo Sakayanagi đi vay tiền thì...

Trước đó, cũng phải có bạn bè đã chứ nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận