Năm nhất học kỳ 1
Chương 032: Đứa trẻ rắc rối hơn cả tưởng tượng
1 Bình luận - Độ dài: 2,201 từ - Cập nhật:
“Đúng là, hành vi của Ayanokouji rõ ràng là kiểu người zâm ngầm.” Chabashira-sensei gật đầu tán thành lời nhận xét của Hikigaya.
“……Không, chỉ là tình cờ thôi.”
Ayanokouji á khẩu. Cậu vốn định phủ nhận một cách thật ngầu, dù người khác hỏi thế nào cũng sẽ đáp là tình cờ.
Vậy mà bị Hikigaya phán một câu, cậu cảm thấy dù mình trả lời thế nào cũng sẽ càng tô đậm cái mác zâm ngầm đó.
Bực cả mình.
“Haizz, em đúng là cái đồ zâm ngầm đáng ghét.”
Chabashira-sensei thở dài, đến cả danh xưng “học sinh” cũng lược bỏ mất.
“Nghe cho rõ đây, câu số năm môn Toán này, tỷ lệ trả lời đúng toàn khối chỉ có ba phần trăm, nhưng em lại giải một cách hoàn hảo, kể cả những phép tính phức tạp. Trong khi đó, câu số mười này, tỷ lệ trả lời đúng lên đến bảy mươi sáu phần trăm, vậy mà em lại làm sai. Theo lẽ thường, phải ngược lại mới đúng chứ?”
“Cho nên đã nói đó chỉ là tình cờ mà, tình cờ…… Mọi người có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?”
Đúng như Ayanokouji đã nghĩ, dù cậu có giải thích thế nào, ba người còn lại vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt dành cho một kẻ zâm ngầm.
Thậm chí không một ai hỏi cậu tại sao lại làm như vậy.
Suy cho cùng, cái lý do zâm ngầm cũng đủ để giải thích tất cả rồi.
“Thôi được rồi, tạm bỏ qua chuyện Ayanokouji zâm ngầm đi.” Hikigaya nhìn sang Chabashira-sensei, “Em đây đã làm bài rất nghiêm túc, đạt được số điểm xứng đáng với thực lực, chẳng có gì khiến cô phải bận tâm đâu ạ?”
“Đừng nói nhảm, em còn đáng lưu tâm hơn Ayanokouji nhiều. Cho Horikita xem số điểm cá nhân của mình đi.”
Hử?
Hikigaya giật mình, không ngờ cô chủ nhiệm đến cả chuyện này cũng biết.
Có điều, thông tin này đáng lẽ chỉ có bản thân họ biết, không thể tùy tiện công khai, cùng lắm là lách luật mà thôi.
Giống như lần trước Hoshimiya-sensei tiết lộ chuyện cậu là ủy viên Hội Học sinh và bị Chabashira-sensei cảnh cáo, hành vi này của giáo viên chủ nhiệm thuộc vùng xám, có thể truy cứu hoặc không.
“Không được, đây là thông tin cá nhân của em.”
Đắn đo một hồi, Hikigaya quyết định từ chối, hơn nữa cậu cũng sắp phát ngán với việc cứ bị cô giáo đáng ghét này ép buộc.
“Từ chối thì nghỉ học.” Chabashira-sensei quả nhiên vẫn dùng chiêu cũ.
Hikigaya hừ một tiếng, gương mặt không chút cảm xúc đáp: “Vậy sao ạ? Vậy em xin hỏi, cô định dùng lý do gì để đuổi học em? Không cho xem điện thoại? Hay cô nghĩ mình có thể tùy tiện bịa ra lý do nào đó để đuổi học em?”
“……Ồ?”
Chabashira-sensei thoáng ngạc nhiên. Đa số học sinh cấp ba chẳng dám cãi lại giáo viên, huống hồ còn là giáo viên chủ nhiệm.
Chỉ những kẻ không coi giáo viên ra gì, tức là hạng bất hảo mới làm như vậy.
Tuy trong trường quả thật có vài học sinh có vấn đề như thế, nhưng Hikigaya hoàn toàn không có dấu hiệu đó; chính xác hơn, cậu là một học sinh ưu tú, học giỏi, hạnh kiểm tốt, chỉ có tính cách hơi u uất và xa cách.
Thế nên Chabashira-sensei hoàn toàn không ngờ Hikigaya lại từ chối mình, mà giọng điệu còn thiếu thiện chí đến vậy.
Dĩ nhiên, nếu biết chuyện xảy ra trong lớp học hôm đó, có lẽ cô đã chọn cách tiếp cận mềm mỏng hơn.
“Em chắc chứ?” Chabashira-sensei cố giữ vẻ bình thản, “Em nên suy nghĩ cho kỹ, lựa chọn của em lúc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống học đường sau này đấy.”
“Cô nói xong chưa ạ? Vậy em xin phép đi.”
Hikigaya không hề lay chuyển, xoay người định rời đi.
Hồi cấp hai, cậu có thể cam chịu “khuất phục” trước “thiết quyền yêu thương” của Hiratsuka-sensei, nhưng không có nghĩa giáo viên nào cũng có thể đến dọa dẫm cậu.
“Đợi đã.”
Cuối cùng, Chabashira-sensei cũng không nhịn được nữa, chủ động gọi cậu lại.
“Haizz, Hikigaya, không ngờ em còn phiền phức hơn cả Ayanokouji nữa.” Chabashira-sensei lại thở dài.
Ở những trường học thông thường bên ngoài, nhận xét của giáo viên chủ nhiệm đối với một học sinh đương nhiên vô cùng quan trọng.
Nhưng ở Trường Trung học Koudo Ikusei đặc biệt này, nhận xét tốt xấu của giáo viên về cơ bản không có nhiều tác dụng thực tế.
Nói trắng ra, một học sinh lớp D dù có được giáo viên chủ nhiệm khen ngợi đến đâu, vẫn chỉ có thể ở lại lớp D.
Ngược lại, một học sinh lớp A dù có đắc tội với giáo viên chủ nhiệm của mình, họ cũng không thể nào đuổi cậu ta ra khỏi lớp A.
Tất cả học sinh đều được nội quy bảo vệ, giáo viên chủ nhiệm cũng không có quyền trực tiếp can thiệp vào một học sinh, dù không được tôn trọng thì cũng chẳng thể làm gì để “dạy dỗ” được.
Đương nhiên, những điều này sẽ không được thông báo rõ ràng cho học sinh, mà chỉ có thể để họ tự mình tìm tòi, khám phá.
Chỉ là, học sinh bình thường sao có thể nghĩ đến tầng ý nghĩa này, cộng thêm tâm lý kính sợ giáo viên bẩm sinh, nên Chabashira-sensei vốn nghĩ chỉ cần dọa vài câu là có thể khiến chúng ngoan ngoãn phục tùng.
Nhưng giờ xem ra, hiểu biết của Hikigaya về hệ thống nhà trường còn sâu sắc hơn cô tưởng, hẳn cậu ta đã suy đoán được giáo viên chủ nhiệm chỉ là một sự tồn tại không mấy quan trọng, nên mới dám tỏ ra bất cần như vậy.
Sau khi đưa ra phán đoán mà bản thân cho là chính xác, Chabashira-sensei lập tức thay đổi chiến thuật.
“Tuy em là một đứa trẻ phiền phức, nhưng cũng phải thôi. Dù gì em cũng là người ngay ngày đầu tiên đã nhìn thấu Hệ thống S, lại còn được Hội trưởng Hội Học sinh mời gia nhập Hội Học sinh, cô quả thực không nên coi em như một học sinh bình thường.”
“……Không, em chỉ là một học sinh bình thường, và em cũng không giỏi đến mức ngày đầu tiên đã nhìn thấu Hệ thống S.”
Cảm nhận được ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và ghen tị của Horikita, Hikigaya không khỏi hơi nhức đầu.
Cô giáo này trước khi nói người khác phiền phức thì cũng nên tự xem lại mình đi chứ!
“Vậy à? Thế ai là người ngay ngày đầu tiên nhập học đã bắt đầu thu gom đồ miễn phí?”
“Em chỉ thích hưởng lợi vặt thôi.”
“Thế ai là người ngay sau lễ khai giảng đã đi khảo sát toàn bộ camera giám sát của trường, rồi ghi nhớ tất cả vị trí chỉ trong ba ngày?”
“Em chỉ đang dạo quanh khuôn viên trường thôi.”
Hikigaya càng nghe càng nhức đầu, sao cô có thể tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của học sinh như vậy chứ, còn có luật lệ gì nữa không.
“Thôi được rồi, chúng ta nói thẳng vào vấn đề, rốt cuộc phải thế nào em mới chịu cho xem số điểm cá nhân của mình?”
Xem ra Chabashira-sensei đã quyết tâm muốn cho Horikita một cú sốc. Dù sao thì bây giờ cô có nói miệng cũng vô ích, chỉ khi để Horikita tận mắt chứng kiến, mới có thể khiến cô nhóc này nhận ra hiện thực rằng “mình không hề xuất sắc như mình vẫn tưởng”.
“……Vậy thì làm một giao dịch đi.”
Hikigaya do dự một lát rồi cũng đồng ý, chủ yếu là vì cô giáo này quá phiền phức.
Mặt khác, cậu cũng muốn thử xem Horikita có thực sự sở hữu năng lực lãnh đạo lớp, đáng để Chabashira-sensei phải dày công sắp đặt như vậy không.
“Giao dịch à?” Chabashira-sensei tỏ vẻ hứng thú, “Được chứ, nói cô nghe xem nào, nếu không phải yêu cầu gì quá đáng thì cô sẽ cân nhắc.”
“Dựa vào thứ hạng trong khối ở mỗi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ sau này, em hy vọng cô có thể thưởng cho mọi người một ít điểm cá nhân.”
Hikigaya nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc, đặc biệt là Chabashira-sensei, gương mặt cô lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Em muốn điểm? Nhưng em đâu có…… Thôi được rồi, cứ nói kế hoạch cụ thể trước đi.”
“Năm môn chính nếu đứng trong top ba của khối, sẽ thưởng lần lượt là hai mươi nghìn, mười nghìn và năm nghìn điểm cá nhân. Nếu thành tích tổng hợp nằm trong top ba mươi, cũng thưởng mười nghìn điểm cá nhân.”
“……Như vậy là được rồi sao?”
Thấy Hikigaya gật đầu, Chabashira-sensei cũng không cò kè mặc cả, lập tức đồng ý.
“Được thôi, vừa hay cũng có thể khích lệ tinh thần học tập của các em.”
Cô biết Hikigaya nhờ cá cược mà kiếm được mấy trăm nghìn điểm, còn thi cử thì một năm có ba học kỳ, tính ra cũng chỉ có sáu kỳ thi, cậu ta sẽ chẳng mấy bận tâm đến chút điểm thưởng cỏn con đó đâu.
Biết nói sao đây… Cứ thấy yêu cầu này nó kỳ quặc thế nào ấy.
Hikigaya mặc kệ Chabashira-sensei nghĩ gì, giữ lời hứa lấy điện thoại ra, mở màn hình hiển thị số điểm cá nhân cho Horikita xem. Cô bạn lập tức tròn mắt, nhìn qua lại giữa mặt Hikigaya và điện thoại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Cho nên Horikita, lần này em hiểu rồi chứ? Ayanokouji là một người sâu không lường được, có thể giải được câu toán khó đến mức đó, đầu óc cậu ta có khi còn thông minh hơn em đấy.”
Bị Chabashira-sensei nói vậy, người Horikita giật nảy một cái, vẻ mặt rõ ràng là không vui.
Cô giáo này thật quá đáng, lại còn đi khích bác học sinh.
Ngay lúc Hikigaya đang ôm tâm thế “không phải chuyện của mình” mà hóng chuyện, Chabashira-sensei lại đột nhiên chuyển chủ đề sang cậu.
“Ngoài ra còn có cậu ta nữa. Tuy trước đây cũng từng có học sinh phần nào hiểu về Hệ thống S trước tháng Năm, nhưng người ngay ngày đầu nhập học đã nắm bắt được điều này và chủ động hành động, thì Hikigaya vẫn là người đầu tiên. Cộng thêm học lực của cậu ta cũng thuộc top đầu khối, nếu xét về năng lực tổng hợp, có lẽ còn vượt trội hơn em mấy bậc đấy.”
Horikita vốn đã không vui, lần này càng thêm không phục.
Tiếc là Chabashira-sensei không cho cô cơ hội phản bác, vừa dứt lời đã đẩy lưng cả ba ra ngoài.
“Được rồi, cuộc họp giáo viên sắp bắt đầu rồi, ba em ra ngoài đi.”
Sau khi đuổi cả ba người đi, Chabashira-sensei đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, sau đó lấy ra một tập tài liệu từ trong tệp hồ sơ.
Tên: Hikigaya Hachiman
Lớp: 1-D
Câu lạc bộ: Hội Học sinh
Học lực: B+
Trí tuệ: A
Năng lực phán đoán: A
Thể chất: C+
Tính hợp tác: C-
Lời nhận xét của người phỏng vấn:
Về học lực, ngoài môn Toán, các môn khác đều thuộc top đầu toàn khối. Thể chất cũng trên mức trung bình. Theo hồ sơ ghi nhận, cậu ta cực kỳ xuất sắc trong việc nhìn thấu tâm lý và bản chất con người. Tuy trong lớp ít bạn bè, nhưng cậu ta có tham gia một câu lạc bộ tình nguyện ngoài giờ học, đồng thời cũng tích cực hỗ trợ công việc của Hội Học sinh ngay cả trước khi chính thức gia nhập. Do đó, chúng tôi nhận định vấn đề hợp tác không quá lớn, chỉ cần cải thiện kỹ năng giao tiếp.
Chỉ xét riêng năng lực, cậu ta không nghi ngờ gì là một ứng cử viên sáng giá cho lớp A, nhưng do hồi cấp hai từng gây ra một sự việc nghiêm trọng, hơn nữa trong buổi phỏng vấn lại cố tình thể hiện theo hướng tiêu cực, chúng tôi nhận định tính cách cậu ta có khiếm khuyết nghiêm trọng, cuối cùng quyết định xếp vào lớp D, với hy vọng môi trường này sẽ mang lại cơ hội để cậu ta thay đổi.
“……Ban đầu còn tưởng trúng số độc đắc rồi chứ.”
Nhìn bản thông tin cá nhân đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần này, Chabashira-sensei ôm trán, thở dài thườn thượt.
“Haizz, không ngờ lại là một đứa trẻ rắc rối hơn cả tưởng tượng.”


1 Bình luận