• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 062: Cậu chọc nhầm người rồi

2 Bình luận - Độ dài: 1,734 từ - Cập nhật:

“...Cậu... thấy hết rồi sao?” Giọng Kushida trầm hẳn xuống, nghe đến rợn người.

“Ừ, tôi còn đang tự hỏi bao giờ cậu mới chịu gỡ bỏ lớp mặt nạ đó xuống.”

Chuyện đã đến nước này, Hikigaya cũng chẳng buồn lựa lời nữa.

Nhìn vẻ mặt tối sầm của Kushida là đủ hiểu, chuyện lần này chẳng thể nào kết thúc đơn giản được.

Thật lòng mà nói, chuyện Kushida ngấm ngầm nói xấu Horikita, thực ra cũng chẳng có gì lạ.

Lần trước ở thư viện, Hikigaya đã nhận ra Kushida ghét cay ghét đắng Horikita, chỉ là không rõ ngọn ngành.

Ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Hikigaya sớm đã quen với điều này; ví như Matsushita hay than phiền với cậu về Shinohara, luôn miệng chê Shinohara xấu xí mà còn vênh váo, ngay cả cô tiểu thư Haruno đôi lúc cũng trút bỏ mặt nạ, để lộ nỗi ghen tị thầm kín với em gái mình.

Nhưng trường hợp của Kushida lại hoàn toàn khác.

Nói chung, dù có bị người thứ ba bắt gặp đang nói xấu bạn học sau lưng, thì đã làm sao?

Kiếm đại một lý do nào đó, ví như tâm trạng không tốt, rồi cho qua chuyện thôi. Dù gì mọi người cũng chẳng thân thiết, chẳng ai hơi đâu mà đào sâu.

Lùi một vạn bước mà nói, hành động của Kushida chỉ đơn thuần là tìm một xó xỉnh để trút giận, vốn chẳng có gì ghê gớm, ít nhất vẫn tốt hơn khối đứa chuyên đi đặt điều sau lưng người khác.

Thế nhưng, chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy.

Vẻ mặt Kushida lúc này, thực sự giống như muốn giết người đến nơi.

Thật khó hình dung nổi con người trước mắt đây lại chính là tiểu thiên thần dịu dàng, chu đáo nhất lớp D.

“Cậu có ý gì?” Kushida hạ giọng, ngữ khí đầy đe dọa. “Gỡ mặt nạ là sao? Rốt cuộc cậu biết những gì? Horikita đã nói gì với cậu?”

...Horikita?

Hai người này, quả nhiên là có chuyện.

Hikigaya cảm thấy mọi chuyện ngày càng rắc rối, nhưng lúc này tốt nhất là đừng chọc tức cô nàng.

“Không, tôi không phải là biết, mà là sớm đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của cậu rồi. Cậu thực ra rất ghét mọi người trong lớp, đúng không? Vậy mà vẫn gắng gượng kết bạn với họ. Nói thật, tôi khá nể phục nghị lực và quyết tâm đó của cậu đấy.”

“...”

Thấy Kushida thoáng vẻ chần chừ, Hikigaya biết là có tác dụng, liền định bụng chuồn êm.

“Cậu không cần xem tôi là kẻ thù đâu. Tôi rất hiểu cảm giác muốn giải tỏa áp lực của cậu, cũng sẽ không hé răng nửa lời, huống hồ tôi vốn dĩ làm gì có bạn bè để mà kể lể. Vậy nên, mời cậu cứ tự nhiên, tôi không làm phiền nữa.”

Dứt lời, Hikigaya đút hai tay vào túi quần, thong thả lùi từng bước.

Ai dè, Kushida đột ngột dậm mạnh chân xuống đất, cứ thế sải những bước chân đầy thô bạo đuổi theo.

“Này, cậu định giở trò gì thế!”

“Bớt lằng nhằng, đứng yên đấy cho tôi!”

“Chậc...”

Hikigaya tặc lưỡi, giờ này mà còn đứng im thì đúng là đồ ngốc, tốt nhất là chạy cho nhanh.

Còn chưa kịp xoay người, đã nghe Kushida gào lên: “Cậu mà dám chạy, ngày mai tôi sẽ rêu rao khắp nơi là mình suýt nữa bị cậu cưỡng bức!”

——Cậu thì làm gì có bằng chứng!

Dù rất muốn hét vào mặt cô ta như vậy, nhưng Hikigaya ngẫm lại, một bên là cô gái xinh đẹp được cả khối yêu mến, một bên là thằng mặt cá chết u ám bị người đời xa lánh.

Thiên hạ sẽ tin ai, chẳng cần nói cũng biết, phải không?

Hikigaya chợt thoáng hiểu được nỗi lòng của những nhân viên công sở bị vu oan trên tàu điện.

Kiếp sau nhất định phải đầu thai làm phận gái!

Hết cách, cậu chỉ đành nuốt ngược tiếng thở dài vào trong, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ Kushida đến.

“Này, nghe cho rõ đây.” Kushida bước tới trước mặt cậu, gương mặt lạnh băng. “Chuyện vừa rồi, nếu cậu dám hé môi với bất kỳ ai, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Tôi đã nói rồi, tôi làm gì có bạn bè để mà kể.”

“Đúng là vậy, nhưng tôi vẫn không thể nào yên tâm.”

Con nhỏ này đến một lời phản bác cũng không có, khiến Hikigaya thoáng chút hụt hẫng.

Ngay sau đó, Kushida đột ngột vươn tay, dường như muốn tóm lấy tay phải của cậu.

Hikigaya giật nảy mình, theo phản xạ rụt tay lại.

“Tôi đã bảo không được nhúc nhích cơ mà.” Kushida lườm cậu cháy mặt. “Lần sau còn dám hó hé, tôi sẽ không nương tay nữa đâu.”

“...”

Hikigaya dở khóc dở cười, sao cứ thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ.

Tình huống này mà đổi ngược giới tính, có khi thành truyện người lớn được rồi ấy chứ!

Kushida một tay lôi tuột tay phải cậu ra khỏi túi, từ từ xòe rộng lòng bàn tay cậu, rồi chẳng chút ngần ngại mà áp thẳng lên bầu ngực mình.

“Thế này thì dấu tay cậu in lên rồi nhé, bằng chứng cũng có rồi. Giờ thì cậu hiểu tôi không nói chơi rồi chứ?” Kushida lạnh lùng buông một câu.

“...Có nhất thiết phải làm đến mức này không?”

Hikigaya choáng váng. Lần đầu tiên trong đời được chạm vào “chỗ đó” của một cô gái lại là trong hoàn cảnh trớ trêu thế này ư?!

Cứ thấy nó không thật chút nào...

“Đương nhiên là có.”

Giọng Kushida ẩn chứa một sự quả quyết không cho phép người khác nghi ngờ.

“Tôi vẫn luôn nỗ lực để tất cả mọi người yêu quý mình. Chỉ có như vậy tôi mới cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của bản thân. Thế nên, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào đe dọa đến lẽ sống của tôi!”

“Vậy sao...”

“Hừ, đừng có làm như cậu hiểu lắm.” Kushida cười khẩy. “Loại người chỉ thích thu mình vào một xó như cậu, làm sao hiểu nổi suy nghĩ của tôi. Nói thẳng cho mà biết, tôi kinh tởm nhất là cái hạng người tỏ vẻ thanh cao như cậu và Horikita!”

——Không, tôi thực sự hiểu mà.

Hikigaya thầm thở dài, xem ra cô bạn này còn cố chấp đến mức điên rồ hơn cả tưởng tượng.

Cứ đà này, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ tự hủy hoại mình mất thôi.

...Hết cách rồi.

“Á á!”

Đột nhiên, Kushida thét lên một tiếng chói tai, dùng hết sức đẩy Hikigaya ra xa.

“Cậu làm cái quái gì thế!”

Kushida hai tay ôm chặt lấy ngực, khóe mắt rơm rớm lệ, trừng trừng nhìn cậu.

Là đau đến phát khóc.

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, Hikigaya đã nhẫn tâm bóp mạnh lên ngực cô một cái, đau điếng đến mức cô tưởng như nó sắp bị xé toạc ra.

“Kushida này, thành tích của cậu không tồi, thể chất lẫn khả năng giao tiếp đều rất ổn.” Hikigaya đột ngột chuyển sang một chủ đề chẳng hề ăn nhập. “Nhưng cậu đã bao giờ tự hỏi, tại sao mình lại bị xếp vào lớp D chưa?”

“...Hả?”

Nghe mấy lời này, Kushida chỉ thấy đầu óc quay cuồng, rồi gằn giọng đáp trả: “Cậu bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi! Bộ đồng phục này tôi sẽ không giặt đâu, nếu cậu còn dám giở trò, tôi sẽ nộp nó cho cảnh sát ngay!”

“...”

Hikigaya phớt lờ những lời gào thét của cô, ung dung tiến đến máy bán hàng tự động, chọn một chai nước khoáng miễn phí, mở nắp rồi tu ừng ực vài ngụm.

“Thật ra lý do đơn giản cực kỳ: bởi vì cái đầu ngốc nghếch của cậu rất xứng với lớp D, chỉ có vậy mà thôi.”

“Đủ rồi!”

Kushida giận tím mặt, hùng hổ lao tới trước mặt cậu.

“Cậu đừng tưởng tôi nói đùa nhé! Cậu mà còn dám lắm lời thêm một câu nữa, tôi sẽ...”

“Theo tôi thấy, cậu đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.” Hikigaya lạnh lùng cắt ngang. “Thứ nhất, khi muốn đe dọa người khác, bắt buộc phải tính toán trước đường đi nước bước, tuyệt đối không được hành động bột phát. Nếu không sẽ thảm hại như cậu bây giờ, đến cả tình huống bất thường ngay bên cạnh cũng không nhận ra.”

“...Ể?” Kushida không khỏi ngớ người.

“Ý tôi là đằng kia kìa.”

Hikigaya chỉ về phía sau lưng, hơi chếch sang một bên của cô, ánh mắt nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.

“Cậu nghĩ chỗ này khuất rồi, không thấy camera là yên tâm chắc? Ngây thơ hết chỗ nói. Nhà trường cố tình bố trí như vậy đấy, toàn bộ khu này đều lắp camera ẩn, nhất cử nhất động của cậu nãy giờ đều bị ghi lại hết rồi.”

“Nói láo... Á! Cậu làm gì vậy!”

Kushida cuống quýt quay đầu nhìn, nào ngờ Hikigaya đột ngột hắt thẳng chai nước khoáng lên ngực cô.

“Cậu!”

“Tôi đã nói rồi còn gì? Phải để ý những bất thường xung quanh chứ.”

Hikigaya nhún vai, cố làm như không để tâm đến một Kushida ướt sũng từ đầu đến chân.

“Tiếp theo, điểm thứ hai.” Hikigaya lôi từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm nhỏ xíu. “Tôi đã nói rồi, bộ mặt thật của cậu tôi nhìn thấu từ lâu. Cậu nghĩ tôi lại không đề phòng cậu một nước hay sao?”

Vừa nói, cậu vừa bật công tắc của chiếc bút ghi âm.

Lập tức, đoạn đối thoại vừa rồi được phát ra, đặc biệt những phần mấu chốt đều được thu lại trọn vẹn, âm thanh lại còn vô cùng rõ nét.

“Cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất.”

Hikigaya nhìn Kushida mặt mày tái mét, không chút cảm xúc.

“Cậu chọc nhầm người rồi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

8man ngầu vl, thằng Ayanokak tuổi gì với anh tao
Xem thêm