• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 126: Cùng nhau ngẩn người ngắm lửa trại?

0 Bình luận - Độ dài: 1,385 từ - Cập nhật:

“Hikigaya-kun, hôm nay tớ đã thức giấc lúc hai giờ sáng đấy.”

Dạo bước trên bãi cát mềm mại, cả hai vừa đón gió biển, vừa trò chuyện phiếm.

“Cậu không ngủ được à?” Hikigaya hơi tò mò. “Tớ cũng dậy sớm, nhưng không đến mức đó. Hay là cậu thuộc tuýp người phải có gối quen mới ngủ được? Hoặc không quen ngủ chung với người lạ?”

“Thiệt tình, đừng xem tớ là trẻ con chứ.”

Shiina khẽ hờn dỗi, rồi nét mặt lại thoáng vẻ cô đơn.

“Hôm qua Ryuuen-kun đã dùng điểm để tổ chức tiệc nướng và lửa trại cho mọi người vui hết mình... Tiếc là tớ không thể hòa nhập được nên đành đi ngủ sớm.”

Với một người khó hòa nhập với lớp như Shiina, những hoạt động tập thể thế này hẳn là một thử thách.

Hikigaya thấu hiểu cảm giác đó nên lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, tớ cũng thế. Khi mọi người trong lớp đang vui vẻ, tớ cũng chỉ biết đứng ngẩn ra nhìn lửa trại thôi.”

“Ừm... nói mới nhớ, lúc ngắm nhìn ngọn lửa, cảm giác thật tuyệt!” Shiina đột nhiên chuyển chủ đề, trở nên vui vẻ hơn. “Cảm giác như thời gian ngưng đọng lại, và những ngọn lửa bập bùng ấy cũng có một vẻ đẹp rất đặc biệt.”

“Đúng vậy, nó khiến người ta cảm thấy bình yên.” Hikigaya gật đầu tán thành.

Thực ra, hồi trước khi đọc manga, cậu đã đôi lần nghĩ đến việc thử đi cắm trại một mình.

Tiếc là trong ba năm ở trường Trung học Koudo Ikusei, xem ra điều đó là không thể.

“Vì vậy, lúc đó tớ đã nghĩ…”

Nói rồi, Shiina đột ngột hướng mắt ra biển, dường như không muốn để Hikigaya thấy gương mặt mình lúc này.

“Nếu Hikigaya-kun, người bạn thân nhất của tớ ở trường, cũng học lớp C... thì liệu tớ có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui ngày hôm qua không nhỉ?”

“...Chúng ta sẽ cùng nhau đứng ngẩn ra nhìn lửa trại à?”

“Hi hi, nghe cũng không tệ chút nào.”

Shiina bật cười khe khẽ, nhưng nụ cười ấy lại phảng phất nét bất đắc dĩ.

“Nếu như”... Dù có nghĩ vậy, điều đó cũng chẳng thể nào thành hiện thực.

Có lẽ vì hiểu rõ điều đó nên ban nãy cô mới ngập ngừng, không chắc có nên nói ra hay không.

Nhìn dáng vẻ của Shiina, Hikigaya thấy hơi không đành lòng, cậu ngập ngừng nói: “Tớ lại nghĩ... chuyện có chung lớp hay không cũng không quan trọng lắm. Cậu không cần phải để tâm đến thế đâu.”

Cậu vốn định nói đến đó là dừng, nhưng bắt gặp ánh mắt của Shiina đang dán chặt vào mình, cậu đành phải căng da đầu nói tiếp.

“Cứ lấy tớ làm ví dụ.” Hikigaya gãi đầu. “Dù học lớp D, nhưng người mà tớ dành nhiều thời gian ở bên nhất tại ngôi trường này lại là học sinh của các lớp khác... Xin lỗi, quên đi, cứ xem như tớ chưa nói gì hết, làm ơn đấy.”

Nói đến cuối, cảm giác xấu hổ dâng lên khiến cậu thật sự không thể thốt ra thêm lời nào nữa.

Vậy mà, Shiina dường như lại rất thích thú trước dáng vẻ lúng túng của cậu, cô vui vẻ nói: “Không được, chuyện hôm nay tớ sẽ ghi nhớ cả đời.”

“...Thật hay đùa vậy.”

Chết tiệt, chỉ lỡ lời một chút mà trang sử đen tối của mình lại dày thêm rồi.

Tại sao lại thành ra thế này, rõ ràng mình chỉ đến nhặt vỏ sò... mà vỏ sò cũng chẳng nhặt được cái nào, chỉ toàn nói chuyện.

Ngay lúc Hikigaya đang hoài nghi nhân sinh, một bóng người tóc vàng đột ngột xuất hiện.

“Yo, hai người tình tứ quá nhỉ, tôi không làm phiền đấy chứ?”

“Hashimoto?”

Nếu là ngày thường, có lẽ Hikigaya sẽ thấy gã này phiền phức, nhưng lần này cậu ta đến đúng là cứu tinh.

Ở lại với Shiina thêm chút nữa, tinh thần của cậu sẽ suy sụp mất.

“Xin lỗi, Shiina, tớ có chút chuyện.”

“Ừm, không sao đâu.” Shiina mỉm cười gật đầu. “Gặp được Hikigaya-kun trước khi lên thuyền là tớ vui lắm rồi. Hơn nữa, trời cũng không còn sớm, cậu mau về trại đi nhé.”

“Tớ... tớ về đây.”

Sự quan tâm của Shiina khiến Hikigaya có chút không quen, còn ánh mắt trêu chọc của Hashimoto thì càng làm cậu bực mình.

Đúng lúc Hikigaya định cất lời tạm biệt, Shiina lại đột nhiên ghé sát vào tai cậu, thì thầm: “Đợi kỳ thi kết thúc, chúng ta lại đi spa cùng nhau nhé?”

“Hả?”

Nói rồi, Shiina không đợi cậu trả lời, vẫy tay cười và rời đi, bỏ lại một mình Hikigaya sững sờ tại chỗ.

Cô nhóc này vẫn còn nhớ chuyện đó à?!

“Này này, đừng nhìn nữa.” Hashimoto bước tới, cười hì hì. “Đừng lưu luyến thế chứ, người ta đi khuất bóng rồi kìa.”

Hikigaya lườm gã một cái, bực dọc đáp: “Thì sao, cậu đến để do thám lớp C à?”

“Cũng gần như vậy. Là gã Katsuragi bảo tớ đi, nhưng tớ cóc thèm nghe lời hắn. Nói đúng hơn thì tớ chỉ đi dạo loanh quanh thôi.”

Hashimoto vừa nói vừa bật cười.

“Nhưng cũng may là tớ đã đến, nếu không thì bỏ lỡ màn kịch hay này rồi. Có cần tớ giúp cậu giấu nhẹm chuyện này với ‘công chúa’ không?”

“Đừng có ngốc nữa, tôi và cô ấy không phải mối quan hệ đó.”

Nhắc đến chuyện này, Hikigaya lại thấy phiền lòng. Không hiểu cô nàng Sakayanagi đó nghĩ gì mà không dẹp phắt mấy cái tin đồn trong lớp đi.

Có biết làm vậy sẽ khiến người khác phiền phức lắm không!

“Ể ể? Hai người không hẹn hò sao?”

Hashimoto tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhưng Hikigaya luôn có cảm giác gã chỉ đang diễn kịch.

“Cậu nói nhảm đủ rồi đấy. Nếu tôi thực sự hẹn hò với Sakayanagi và đi ngoài đường, chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm vì tội lolicon mất.”

“Ờm... đúng là có khả năng đó thật.”

Điều bực mình là gã Hashimoto này lại chẳng thèm phủ nhận. An ủi một câu cũng không được à!

“À, phải rồi, nhân tiện gặp cậu ở đây, đưa cậu cái này luôn.”

Nói rồi, Hashimoto lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Hikigaya.

Cầm lên xem, đó là một tấm bản đồ vẽ tay sơ sài, trên đó đánh dấu một vòng tròn, xung quanh là vô số dấu X.

“Vị trí của vòng tròn này... là hang động đúng không? Đại bản doanh của lớp A các cậu,” Hikigaya hỏi.

“Chính xác, xem ra cậu đã để ý rồi nhỉ,” Hashimoto cười tán thưởng. “Mấy cái dấu X bên cạnh đều là cứ điểm bị lớp A chiếm lĩnh. Nói thật nhé, tuy không bằng được Sakayanagi, nhưng tớ thấy gã Katsuragi đó cũng rất tài giỏi.”

Công bằng mà nói, ở một vài phương diện, Katsuragi quả thực rất có năng lực.

Trong khi các lớp khác còn đang bận rộn dựng trại, lớp A chỉ mất một ngày đã dò ra vị trí của hơn mười cứ điểm.

Điều này tất nhiên một phần là do tố chất của học sinh lớp A vốn đã cao, cộng thêm việc giao dịch vật tư với Ryuuen giúp họ bớt đi nhiều phiền phức, nhưng cũng đủ để cho thấy năng lực chỉ huy của Katsuragi.

Cứ điểm sẽ được làm mới sau mỗi tám giờ, mỗi lần như vậy sẽ nhận được một điểm thưởng.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ước tính đến khi kỳ thi kết thúc, lớp A sẽ nhận được ít nhất hơn hai trăm điểm thưởng.

Tiếc là, mọi nỗ lực của họ cũng chỉ là công dã tràng.

“Có tấm bản đồ này rồi, chắc cậu cũng biết cách tìm ra đội trưởng lớp A rồi chứ?”

Nghe Hashimoto nói vậy, Hikigaya bất giác ngước mắt nhìn gã.

...Rốt cuộc có nên nói cho cậu ta biết không?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận