• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 004: Người đó là một tên zâm ngầm

0 Bình luận - Độ dài: 1,454 từ - Cập nhật:

“Không không không, em hoàn toàn chẳng hiểu chị đang nói gì sất, càng không muốn chơi trò gì với chị, với lại rm cũng chẳng có kỹ năng BUG nào như chị nói đâu.”

Hikigaya vội lắc đầu quầy quậy, cậu thừa biết chuyện Haruno nói tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Yukinoshita Haruno, con người này, với thứ mình thích thì sẽ giày vò cho đến chết, còn với thứ mình ghét thì chỉ có triệt để nghiền nát, bởi thế mới được mệnh danh là Ma Vương.

Từ hồi lớp tám, Hikigaya đã thường xuyên bị người phụ nữ này cho lên bờ xuống ruộng, đến mức này rồi thì dẫu đối phương có làm ra chuyện gì hoang đường quá đáng hơn nữa, cậu cũng chẳng lấy làm lạ.

Ấy thế mà, lần này dường như có chút khác biệt.

Trong ấn tượng của Hikigaya, Haruno không phải kiểu người làm việc vòng vo tam quốc.

Theo tính cách và kiểu hành xử thường ngày của Haruno, một khi đã hứng thú với học sinh bí ẩn kia, đáng lẽ cô phải đích thân đi tiếp xúc mới đúng, sao có thể giở trò như một kẻ giật dây sau màn thế này được, thực sự quá không hợp với cá tính của cô.

Chính vì lẽ đó, Hikigaya có một dự cảm mãnh liệt, biết đâu đối phương lại là một sự tồn tại mà ngay cả Haruno cũng không thể dễ dàng động vào.

Nếu mình cứ đâm đầu vào chuyện này, tuyệt đối sẽ rước phải phiền phức không nhỏ.

“Hi hi, Hikigaya-kun vẫn như xưa nhỉ.” Đôi mắt Haruno nhìn cậu chằm chằm, “Chỉ trong thoáng chốc, em xem ra đã suy tính rất nhiều rồi nhỉ, đang tính toán rủi ro sao?”

“…Dù sao thì em cũng là một người đàn ông giỏi quản lý rủi ro mà.”

— Đúng vậy, đã là đàn ông thì không thể cứ mãi nhượng bộ được!

Hikigaya hạ quyết tâm, vì cuộc sống học đường bình lặng mà cậu hằng theo đuổi, phen này nhất định phải cứng rắn từ chối…

“Nếu em không đồng ý, chị sẽ rêu rao quá khứ đen tối của em cho cả trường biết, tiện thể sau này trong giờ Toán, câu nào chị cũng sẽ gọi em lên trả lời.” Haruno thẳng thừng tung ra át chủ bài.

“Dừng tay ngay! Mà khoan, chị là giáo viên Toán thật đấy à!”

“Đúng vậy♪ Từ nay chị sẽ ‘chăm sóc’ thật tốt môn Toán của Hikigaya-kun đó.”

…Gay go rồi, đường lui hoàn toàn bị chặn đứng.

Yukinoshita Haruno, quả là một đứa trẻ đáng sợ.

Nếu quá khứ đen tối của mình thật sự bị cả trường biết hết, Hikigaya tự tin là từ ngày mai sẽ nghỉ học luôn, trốn trong ký túc xá trở thành một hikikomori chính hiệu.

“Hi hi, đừng căng thẳng thế, chỉ đùa chút thôi mà.”

Haruno vui vẻ cười, dù miệng nói chỉ là đùa, nhưng Hikigaya thừa hiểu, cô nàng này tuyệt đối là nói thật.

Hachiman sẽ không bị phụ nữ xấu lừa gạt đâu!

“Thiệt tình, chị đùa thật mà!”

Thấy mặt Hikigaya viết rõ ba chữ “Không tin nổi”, Haruno có chút bất mãn đưa ngón tay chọc nhẹ vào má cậu.

“Với lại sao chị lại đi uy hiếp Hikigaya-kun chứ? Dù chị không ép, chị tin là Hikigaya-kun cũng sẽ chủ động giúp chị thôi.”

“Tiểu thư Haruno, nói mê thì chỉ nên lúc ngủ thôi ạ?”

Trước sự chế nhạo của Hikigaya, ý cười trên mặt Haruno càng đậm hơn.

“Không phải nói mê đâu, vì chị đây là chị gái của Yukino-chan yêu quý của Hikigaya-kun, nên chị tin Hikigaya-kun tuyệt đối sẽ đồng ý… dù sao thì em cũng là em rể tương lai của chị mà!”

“Này, đừng có nói như đọc vè thế, với lại em đã nói bao nhiêu lần rồi, em và cô ấy hoàn toàn không phải loại quan hệ đó.”

Nói đi cũng phải nói lại, mối quan hệ giữa Hikigaya và Haruno không sâu đậm gì, xét cho cùng cũng chỉ là chị gái của một người bạn học.

Hồi cấp hai, Hikigaya từng tham gia một câu lạc bộ tên là Câu lạc bộ Tình nguyện, tuy cái tên nghe có hơi kỳ, nhưng thực chất nội dung hoạt động cũng khá là nghiêm túc, đại khái là giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn.

Còn Haruno chính là chị gái của trưởng câu lạc bộ Yukinoshita Yukino. Có một lần trong hoạt động câu lạc bộ, cô đã vô tình bắt gặp Hikigaya và Yukinoshita đi cùng nhau, đó chính là toàn bộ quá trình hai người quen biết.

Nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng chẳng có gì, chỉ là không hiểu sao, Haruno lại tỏ ra vô cùng hứng thú với Hikigaya, thường xuyên cố tình chạy đến trêu chọc họ, lại còn vô cùng thích thú khi thấy được vẻ mặt tức giận của Yukinoshita.

Có điều, tuy bề ngoài trông hai chị em có vẻ không hòa thuận, nhưng thực chất Haruno là một siscon nặng, vì đủ thứ lý do mà không thể thẳng thắn bày tỏ lòng mình, chỉ đành dùng cách riêng để giúp em gái trưởng thành, dẫu cho bản thân có bị ghét cũng chẳng hề gì.

Xét về điểm này, Hikigaya vẫn rất khâm phục cô.

Nhưng giờ Yukinoshita lại không có ở đây, chắc cô nàng này thuần túy chỉ đang trêu người mà thôi, mong là cô biết điểm dừng.

“…Thôi được rồi, được rồi, em chơi với chị là được chứ gì.”

Hikigaya biết mình không trốn được nữa, dứt khoát giơ cờ trắng đầu hàng.

“Tuyệt quá, Hikigaya-kun quả nhiên rất biết điều nha.” Haruno nở nụ cười như thể gian kế đã thành.

“Em thì lại mong chị học được chút gì đó từ em.” Hikigaya thở dài, rồi hỏi tiếp, “Vậy thì, đã là trò chơi, thì phải có chút gợi ý chứ nhỉ? Nếu không thì trò chơi này của chị chẳng ai phá đảo nổi đâu.”

Haruno hỏi lại: “Hikigaya-kun muốn gợi ý gì? Chị sẽ tùy tình hình mà nói cho em biết.”

Hikigaya ngẫm nghĩ, cảm thấy hỏi những thứ như đặc điểm ngoại hình không có nhiều ý nghĩa, biết đâu Haruno sẽ trả lời một cách nước đôi, hơn nữa học sinh bí ẩn cần tìm kia cũng có thể đã ngụy trang bản thân cho thật bình thường.

Nếu không thì còn ý nghĩa gì của việc tìm kiếm nữa.

Việc cần làm trước tiên là tìm cách thu hẹp phạm vi.

Nhưng Haruno đã nói “chị sẽ tùy tình hình mà nói cho em biết”, chứng tỏ cô ta sẽ không dễ dàng để Hikigaya qua cửa.

Vậy thì, cách còn lại chỉ có một mà thôi.

“Tiểu thư Haruno, người đó là nam hay nữ?”

“Không được, đổi câu khác.”

“Lớp nào?”

“Cái này cũng không được.”

“Vậy thì, bảng điểm thi đầu vào của tất cả học sinh mới lần này, cho em xem được không?”

“Vẫn không được nha.”

“…Ra là vậy.”

Ba câu hỏi liên tiếp bị bác bỏ, Hikigaya không hề nản lòng, ngược lại còn lộ vẻ đã hiểu ra điều gì đó.

“Ồ?” Haruno nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, “Sao thế, Hikigaya-kun, xem bộ dạng em là bỏ cuộc rồi à? Hay là em đã có đáp án rồi?”

Hikigaya gật đầu: “Ừm, em cũng đoán được sơ sơ đó là hạng người thế nào rồi.”

“Vậy sao, thế thì chị phải lắng nghe cho kỹ mới được.”

Dù sớm đã đoán Hikigaya sẽ không làm mình thất vọng, nhưng đối phương lại có đáp án nhanh đến vậy, vẫn khiến Haruno có chút bất ngờ.

Phải biết rằng, cô còn chưa đưa ra bất kỳ gợi ý nào kia mà.

“Nếu không có gì bất ngờ, người đó rất có thể là một tên zâm ngầm[note75144].”

Hikigaya tự tin trả lời như vậy.

“…Zâm? Ngầm?”

Ngay cả Haruno cũng không ngờ Hikigaya lại đưa ra một đáp án như thế, sau vài giây im lặng, cô rốt cuộc không nhịn được mà phá lên cười.

“Ha ha ha! ‘Zâm ngầm’!” Haruno cười đến chảy cả nước mắt, “Quả không hổ danh Hikigaya-kun, lại có thể nói là ‘zâm ngầm’! Nhường em cho Yukino-chan đúng là lãng phí quá đi.”

Sau khi cười xong, Haruno lau khóe mắt, nhìn thẳng vào Hikigaya.

“Hikigaya-kun, nói cho chị biết làm sao em lại đưa ra được đáp án này vậy?”

Ghi chú

[Lên trên]
闷骚 là từ lóng, để chỉ kiểu người bề ngoài lạnh lùng, kiệm lời, có vẻ đàng hoàng nghiêm túc, nhưng bên trong thì rất sôi nổi, ham muốn hoặc thậm chí có suy nghĩ táo bạo
闷骚 là từ lóng, để chỉ kiểu người bề ngoài lạnh lùng, kiệm lời, có vẻ đàng hoàng nghiêm túc, nhưng bên trong thì rất sôi nổi, ham muốn hoặc thậm chí có suy nghĩ táo bạo
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận