• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 154: Dẫu đối thủ là Kiệt Tác Tối Cao thì đã sao?

0 Bình luận - Độ dài: 1,994 từ - Cập nhật:

“Vậy thì, chúc mọi người thi tốt, tôi đi trước đây.”

Sau khi chào hỏi thân thiện với đám người lớp A, Hikigaya quay người trở về khu cắm trại của lớp mình.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, hoàn toàn đúng như dự tính của cậu.

Tuy mặt bằng chung của lớp A khá cao, nhưng chỉ cần động đến lợi ích cá nhân, lại thêm chút khích bác và chia rẽ, họ sẽ lập tức biến thành một đám ô hợp.

Nhìn từ góc độ này, cũng chẳng khác lớp D là bao.

“Haiz, con người thật là một sinh vật xấu xí.”

“Này này, Hikigaya, sao cậu có thể trơ trẽn nói những lời đó được chứ.”

Đúng lúc này, Hashimoto từ phía sau vội vàng đuổi theo, cười nói: “Kẻ gây ra tình cảnh này là cậu mà, đồ mặt dày vô sỉ!”

“Cũng như nhau cả thôi.”

Hikigaya đã sớm nhận ra nên chẳng có gì bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu ta.

Chắc là đến để thăm dò đây mà.

“Chà, nói thật là tôi cũng bất ngờ đấy.” Quả nhiên, Hashimoto ra vẻ bâng quơ, “Lúc cậu nói muốn dò la động tĩnh của Totsuka, tôi còn tưởng mình sắp được lên tàu nghỉ xả hơi sớm rồi chứ, không ngờ mục tiêu cậu nhắm đến lại là điểm cá nhân.”

“Nhưng như vậy thì, dù Katsuragi có thắng bài thi này, chắc chắn cũng sẽ có không ít người rời bỏ phe phái của cậu ta. Kết quả lần này hẳn sẽ làm cho công chúa hài lòng.”

Dù sao đi nữa, kẻ gây ra họa lớn lần này là Totsuka Yahiko.

Đối với các thành viên phe Katsuragi, dù Hikigaya có cố tình gài bẫy, nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của Yahiko. Nếu gã không quá ngu ngốc và kiêu ngạo thì đã chẳng bị người khác nắm thóp.

Hơn nữa, với tính cách coi trọng bạn học của Katsuragi, hẳn cậu ta sẽ không xử phạt nghiêm khắc chuyện này.

Với vô số nỗi bất mãn tích tụ, phe Katsuragi chắc chắn sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Nhưng nói nhiều như vậy, Hikigaya đã nghe ra điều Hashimoto thật sự muốn nói không phải là những thứ này.

Cậu ta muốn hỏi về chuyện sau này.

Hikigaya dứt khoát nói thẳng: “Hashimoto, thực ra tôi và cậu cũng sàn sàn như nhau cả thôi.”

“Hả?”

“Cậu hoàn toàn không có chút tôn trọng hay trung thành nào với Sakayanagi.” Hikigaya thản nhiên nói, “Chỉ là hiện tại phe đó đang chiếm thế thượng phong, nên cậu mới chọn gia nhập. Nhưng nếu cần, cậu có thể phản bội bất cứ lúc nào. Rốt cuộc thì, cậu chỉ cần bản thân mình tốt nghiệp ở lớp A là được.”

Nói đến đây, Hikigaya khẽ liếc nhìn Hashimoto.

“Tôi nói không sai chứ? Đồ con dơi hai mang.”

“Hì… Cậu quả nhiên rất thú vị, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác gọi như thế đấy.”

Vẻ mặt Hashimoto không còn ung dung hời hợt như trước, khí chất toát ra từ người cậu ta cũng trở nên nặng nề.

Xem ra là nói đúng rồi.

Dơi có cánh nhưng lại là động vật có vú. Mỗi khi chim và thú đánh nhau, bên nào chiếm ưu thế, nó sẽ đứng về bên đó. Dùng hình ảnh này để mô tả loại người như Hashimoto thì không gì hợp hơn.

Tuy nhiên, dù bị Hikigaya khiêu khích như vậy, Hashimoto lại nhanh chóng bật cười ha hả.

“Nhưng tôi phải thừa nhận, cậu nói rất có lý.” Cậu ta lắc đầu thở dài, “Thảo nào công chúa lại nói năng lực quan sát của cậu sắc bén một cách đáng sợ. Lần này tôi đã được đích thân trải nghiệm, khâm phục, khâm phục.”

“...Vậy à.”

“Và cho dù cậu tạm thời không định gia nhập lớp A, tôi vẫn rất sẵn lòng giúp cậu, dù gì thì chúng ta cũng là đối tác mà.”

“…”

Xem ra Hashimoto đã coi Hikigaya là một trong những đường lui của mình, dù bị vạch trần cũng không có ý định từ bỏ.

Đối với loại mặt dày thế này, đúng là chẳng có cách nào hay ho.

Có điều, hình như cũng có chỗ cần dùng đến tên này. 

“Nếu vậy thì… cậu hãy nghĩ cách khiến Katsuragi bị trừ thêm ít điểm nữa.” Hikigaya ngẫm nghĩ rồi nói, “Dù gì tôi cũng đã hứa với Sakayanagi là sẽ đả kích phe Katsuragi, để cậu ta giành được nhiều điểm như vậy thì không ổn.”

Hashimoto gật đầu đồng ý: “Phải ha, nói mới nhớ hình như tôi cũng chẳng làm được gì, đến lúc đó khó mà ăn nói với công chúa.”

“Cậu cũng không cần lo sẽ gặp rủi ro quá lớn. ‘Sử dụng cứ điểm do lớp khác chiếm đóng mà chưa được phép sẽ bị trừ năm mươi điểm’, cậu cứ lợi dụng quy tắc này để gây khó dễ cho Katsuragi, đỡ cho Sakayanagi đến tìm tôi gây sự.”

Lớp A dù bị ba lớp đoán trúng đội trưởng vẫn còn lại một trăm hai mươi điểm. Cộng thêm việc Katsuragi đã biết đội trưởng lớp D, tổng cộng là một trăm bảy mươi điểm.

Tuy Hikigaya đã gài cho lớp A mất một khoản điểm cá nhân kha khá, nhưng một trăm bảy mươi điểm lớp cũng không phải là con số nhỏ, không chừng Sakayanagi sẽ vin vào cớ này để đôi co với cậu.

Vậy nên bớt được điểm nào hay điểm đó, dù sao lần này cũng không cần Hikigaya ra tay.

“Được, giao cho tôi.”

Hashimoto đáp ứng ngay tắp lự, đối với cậu ta đây chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Sau khi hai người tách ra, Hikigaya quay về khu cắm trại của lớp mình.

Vốn tưởng sẽ bị những người khác chỉ trích, ai ngờ từng người trong số họ đều ủ rũ rệu rã.

Ủa… lẽ nào có ai đó đã gieo rắc nỗi tuyệt vọng Siêu Cấp Trung Học/Super High School Level à? (chú thích: trong Danganronpa, )

Ngay lúc Hikigaya đang cảm thấy kỳ lạ, Hirata cố gắng vực dậy tinh thần hỏi cậu.

“Hikigaya-kun, tại sao cậu lại điểm danh muộn thế? Có chuyện gì xảy ra à?”

“À, xin lỗi về chuyện đó.” Hikigaya nửa thật nửa giả giải thích, “Tôi muốn chắc chắn Totsuka Yahiko không bỏ thi, nên đã đi xem xét tình hình lớp A. Không ngờ mưa lớn làm con sông gần đó ngập lụt, khiến tôi không về kịp.”

“Thì ra là vậy à… Tóm lại, cậu không sao là tốt rồi.”

Nói rồi, Hirata nặng nề thở dài.

“Lúc điểm danh vừa rồi, Chabashira-sensei thông báo rằng Horikita-san đã bất tỉnh nên phải bỏ thi. Ayanokouji-kun vì đưa cậu ấy lên tàu nên cũng điểm danh muộn. Và… Ibuki-san là gián điệp, chính cô ta đã hại cả lớp.”

Thì ra là thế, thảo nào không khí trong lớp lại tồi tệ đến vậy.

Nguyên nhân chính là do bỗng dưng mất đi bốn mươi điểm.

Dù việc Horikita bỏ thi dẫn đến thay đổi đội trưởng có thể giúp đánh lừa lớp A và lớp C đoán sai, nhưng vấn đề là họ không biết thông tin về đội trưởng đã bị lộ. Họ chỉ biết rằng vì Horikita bỏ thi, lớp D đã bị trừ ba mươi điểm.

…Khoan đã! Vấn đề đâu phải cái này!

Hikigaya bỗng sực tỉnh, vội vàng hỏi dồn: “Cậu nói Horikita bất tỉnh ư? Tại sao lại như vậy!”

“Không, cái này thì tớ cũng không rõ lắm.” Hirata cười khổ, “Nhưng cậu không cần lo đâu, Chabashira-sensei nói cậu ấy đã được chữa trị rồi, Horikita-san chắc chắn sẽ không sao đâu.”

“...Ừ ha.”

Tuy gã này hình như đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng Hikigaya hiện tại không có tâm trạng để giải thích.

Cậu không hiểu, tại sao Horikita lại bất tỉnh?

Rõ ràng đã uống thuốc rồi mà… lẽ nào thuốc chưa kịp có tác dụng?

Hikigaya đã đoán được Ibuki và Horikita đã có một trận ẩu đả, nhưng cậu cảm thấy kết quả của hai người họ đáng lẽ phải là bất phân thắng bại.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Ibuki, tám phần là đã nghĩ cách cắt đuôi Horikita, chứ không thể nào là trực tiếp đánh ngất người ta được.

Và tại sao lại là Ayanokouji đưa Horikita đi bỏ thi?

Gã đó chẳng lẽ…

Không được không được! Không thể tùy tiện nghi ngờ người khác.

Theo những việc Ayanokouji đã làm trước đây, cậu ta quả thực có khả năng trực tiếp ra tay với Horikita.

Nhưng trước khi có bằng chứng, Hikigaya cố gắng không nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất đó.

Hay đúng hơn, bản thân việc cố tình khiến bạn học đổ bệnh đã đủ tồi tệ rồi…

“Này, Hikigaya, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Đúng lúc này, Sudou đột nhiên tìm đến, trên mặt còn mang một nét u sầu.

Chuyện này có hơi hiếm thấy… là đang lo cho Horikita sao?

“À này, Ayanokouji và Horikita hay đi cùng nhau nhỉ… Cậu thấy hai người đó… thế nào?”

Thôi được rồi, gã này đúng là đang lo cho Horikita, nhưng là lo theo một nghĩa khác.

Hikigaya bất giác thở dài: “Yên tâm đi, tớ cho rằng chuyện cậu lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”

“Phải không! Tớ cũng nghĩ vậy!” Sudou lập tức phấn chấn hẳn lên, “Tên Ayanokouji đó còn bắt nạt Horikita cơ mà, chắc chắn không phải là thích rồi… Nhưng tại sao Horikita cứ hay đi cùng Ayanokouji thế nhỉ? Cậu ấy còn chưa coi tớ là bạn nữa là.”

“…Thực ra, cũng không hẳn là Ayanokouji không thích Horikita thật đâu.”

Chẳng hiểu sao, Hikigaya bỗng dưng muốn kiếm chút chuyện cho Kiệt Tác Tối Cao.

“Hả?! Lời này là sao!”

“Thực ra ấy à, tớ cảm thấy Ayanokouji có lẽ giống như học sinh tiểu học vậy.”

“…Hả?”

“Không tin thì cậu cứ nhớ lại mà xem, hồi tiểu học có đứa con trai nào thích một bạn nữ mà không cố tình bày trò trêu chọc bạn ấy chứ?” Giọng điệu của Hikigaya đầy vẻ khích lệ, “Ayanokouji hất bùn vào Horikita chính là vì không biết cách thể hiện tình cảm. Bản thân gã đó lại nhát gan, nên mới xúi giục Yamauchi làm thay.”

“Những gì cậu nói là thật sao?!”

Sudou há hốc miệng, càng nghe càng cảm thấy có lý.

Dù gì thì Ayanokouji cũng giống như mấy đứa bọn họ, trông có vẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, nên rất có thể là như vậy thật!

Hikigaya nhún vai: “Cái này cậu đừng hỏi tớ, tớ cũng chỉ suy luận thôi… A, đúng lúc người trong cuộc về rồi kìa, cậu cứ trực tiếp ra hỏi luôn đi.”

Cậu đưa tay chỉ về phía Ayanokouji vừa mới trở về khu cắm trại ở không xa.

“…Được! Tớ đi liền!”

Vì con đường tình yêu, Sudou cũng liều mạng, hùng hổ xông tới. Ike và Yamauchi ở gần đó thấy vậy cũng đi theo hóng chuyện.

Nhìn Ayanokouji lại bị vây quanh, lần này Hikigaya không còn tâm trạng hả hê nữa.

Dù lần này lớp A gần như chắc chắn chỉ còn lại hai mươi điểm và Ryuuen cũng bị gài một vố tương tự, Hikigaya lại không hề mong muốn kết quả này.

Đợi sau khi kỳ thi kết thúc, cậu sẽ tìm Horikita và Ibuki để hỏi về tình hình lúc đó.

Nếu như suy đoán của cậu được chứng thực…

Vậy thì, dẫu đối thủ có là Kiệt Tác Tối Cao đi nữa, cũng chẳng hề hấn gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận