• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 012: Hai nỗi đau dạ dày

0 Bình luận - Độ dài: 1,807 từ - Cập nhật:

“Hikigaya, chúng ta tiếp tục.”

Horikita Manabu dường như không mấy bận tâm đến màn kịch nhỏ của cả hai, nhìn Hikigaya rồi nói: “Lúc trước ở bên ngoài phòng thể chất, Yukinoshita-sensei đã hỏi cậu nhận xét qua điện thoại đúng không? Tôi có nghe được một chút, cậu có thể nói rõ hơn được không?”

“...Không, tôi chỉ nói linh tinh thôi.”

“Vậy thì cứ nói linh tinh đi.”

Dù đối phương nói vậy, Hikigaya thật sự không dám nói bừa.

Khi đối mặt với Horikita Manabu, cậu luôn cảm thấy một áp lực chẳng kém gì khi đứng trước tiểu thư Haruno.

Đúng là nhân vật được đích thân Ma Vương đề bạt, Hikigaya thầm phong cho hắn danh hiệu Tứ Thiên Vương.

“Khụ khụ, vậy tôi xin phép.”

Hikigaya hắng giọng, sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nói: “Hội trưởng Horikita, trong bài phát biểu, anh có nhắc đến việc ‘Hội Học sinh được nhà trường trao quyền hạn và giao sứ mệnh thay đổi nội quy, nên rất được kỳ vọng’. Nhưng quyền lực này không được trao trực tiếp, mà là thông qua hệ thống S, đúng không?”

Với phong cách tự do của ngôi trường này, nhà trường khó có thể trực tiếp trao quyền cho một học sinh cụ thể. Hệ thống S, bề ngoài là một hệ thống thanh toán, nhưng nếu kết hợp với các thông tin khác để phán đoán, thì thực chất đây là công cụ để học sinh cạnh tranh với nhau.

Như vậy, kết luận đã rất rõ ràng.

“Thành viên của Hội Học sinh, đặc biệt là Hội trưởng như anh chắc chắn nắm giữ một lượng điểm khổng lồ, số lượng đó lớn đến mức thậm chí có thể thay đổi nội quy trường học, đây mới chính là nguồn gốc quyền lực của Hội Học sinh.”

Không phải Hội Học sinh sở hữu quyền lực nên Horikita Manabu mới có uy thế, mà quyền lực của Hội Học sinh phụ thuộc vào năng lực của người giữ chức Hội trưởng.

Nhân tiện, Hikigaya rất muốn hỏi xem việc đưa cà phê MAX vào bán trong trường cần bao nhiêu điểm, nhưng thời điểm này có vẻ không thích hợp lắm, đành để sau vậy.

“Ngoài ra, đây chỉ là trực giác của tôi, Hội trưởng còn cố ý nhấn mạnh cụm từ ‘ý nghĩ ngây thơ’ và từ ‘sứ mệnh’... Đây đơn thuần là lời cảnh báo, hay trong nội bộ Hội Học sinh đang có rắc rối nào đó?”

Câu cuối cùng vừa dứt, mắt Horikita Manabu thoáng mở to.

Dù anh ta nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng xem ra cậu đã đoán trúng, và có lẽ là vế sau.

Hikigaya khẽ thở dài, cảm thấy trực giác của mình lại sắp dính vào chuyện phiền phức nữa rồi.

“Thật đáng kinh ngạc, không chỉ khả năng quan sát và suy luận, mà ngay cả trực giác cũng nhạy bén đến vậy.”

Horikita Manabu nhìn cậu đầy ẩn ý, rồi quay sang Tachibana Akane vẫn còn đang ngơ ngác.

“Tachibana, trong đợt phỏng vấn tới, để trống vị trí Thư ký.”

“Hội, Hội trưởng... Ngài... ngài nghiêm túc đấy chứ ạ?”

“Có ý kiến gì không?”

“Không, không phải, nếu Hội trưởng ngài đã nói vậy, tôi cũng không có ý kiến gì khác...”

Trên gương mặt Tachibana Akane không giấu nổi vẻ hoang mang. Cô không nghi ngờ năng lực của Hikigaya, dù sao thì ngay cả vị Hội trưởng mà cô tin tưởng nhất cũng đã công nhận.

Nhưng chính vì thường xuyên ở bên cạnh Hội trưởng nên cô biết, kiểu người mà anh ấy tìm kiếm không chỉ đơn thuần là có năng lực xuất chúng.

“Đừng lo lắng, Tachibana.”

Horikita Manabu không chỉ nhìn thấu suy nghĩ của Tachibana Akane, mà còn hiếm hoi giải thích.

“Tôi đã xem qua hồ sơ của toàn bộ học sinh mới. Cho dù hôm nay Yukinoshita-sensei không đưa Hikigaya đến, tôi cũng đã định tìm cơ hội đích thân tiếp cận cậu ta.”

“Thì ra là vậy... Hả? Yukinoshita-sensei?!” Tachibana Akane dường như lúc này mới hiểu ra, kinh ngạc thốt lên.

Phản ứng của cô khiến tiểu thư Haruno bật cười, sau đó cô ấy nhìn Horikita Manabu với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Horikita-kun, xem ra lần này tôi lại lo chuyện bao đồng rồi. Không ngờ cậu cũng có lúc phiền não cơ đấy.” Tiểu thư Haruno nở nụ cười rạng rỡ, “Mà cũng phải, vì là cậu mà, nên chắc hẳn đó là một nỗi phiền não vô cùng nhàm chán, phải không?”

“À vâng, đối với ngài mà nói, quả thực là một nỗi phiền não rất nhàm chán... đối với ngài.”

Horikita Manabu cố tình nhấn mạnh, và không biết có phải ảo giác không, Hikigaya cảm thấy câu này dường như cũng nhắm vào mình.

Này, hai người có thể bớt úp mở được không?

Ngoài ra, cậu không thấy mình có gì đặc biệt đến mức được chú ý như vậy, chỉ mong Horikita Manabu thuận miệng nói thế thôi.

Những chuyện này tạm thời gác lại, chỉ có một việc cậu cần phải làm rõ ngay lúc này.

“Hội trưởng Horikita, trước khi gia nhập Hội Học sinh, tôi có một yêu cầu.”

“Chuyện gì?”

“Tôi không muốn làm Thư ký, cứ để tôi làm chân chạy vặt là được rồi.”

“Được.”

Horikita Manabu cũng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.

Hikigaya hồi ở Soubu tuy không chính thức gia nhập Hội Học sinh, nhưng cũng gần như là một thành viên không chính thức, nên cũng hiểu rõ tình hình nội bộ.

Công bằng mà nói, hiện tại thông tin vẫn chưa đầy đủ, việc vội vàng gia nhập Hội Học sinh không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Đặc biệt đây không phải trường học bình thường. Ít nhất là sau khi sự cạnh tranh giữa các lớp được công khai, với tư cách là một thành viên chủ chốt của Hội Học sinh, cậu chắc chắn sẽ bị nhắm tới, khi đó sẽ rất phiền phức.

Thế nhưng, sức hấp dẫn của việc được ra ngoài đối với Hikigaya quả thực quá lớn, chẳng kém gì tấm vé ra ngoài một ngày của Teiai.

Cậu không thể chịu nổi ba năm trời không được gặp cô em gái yêu dấu nhất đời.

Biết sao được, anh em nhà Chiba đứa nào chẳng thế!

Vì vậy Hikigaya đành chọn giải pháp an toàn hơn: cân nhắc việc một học sinh năm nhất vừa vào Hội đã giữ chức Thư ký sẽ quá nổi bật, cậu chọn làm chân chạy vặt, nói trắng ra là làm việc lặt vặt, một vị trí hữu danh vô thực.

Tuyệt đối không phải cậu ta muốn lười biếng đâu nhé.

...

Cứ như vậy, Hikigaya đã bán mình cho Ma Vương, chính thức gia nhập Hội Học sinh.

Dù đến cuối cùng cậu vẫn không đoán ra được dụng ý của tiểu thư Haruno, nhưng chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết chuyện này rất phiền phức, và phần lớn có liên quan đến học sinh bí ẩn kia.

Tóm lại, đến lúc đó rồi tính.

Nhân tiện, Hội trưởng Horikita không biết học cái thói xấu bóc lột nhân viên này từ đâu, hoàn toàn không coi người khác là con người.

Lại còn coi một người bằng hai người để mà bóc lột!

Rõ ràng Tachibana-senpai đã nói, đợt phỏng vấn sẽ kéo dài một tháng, kết quả sẽ được công bố vào ngày một tháng năm.

Hikigaya vốn định nhân cơ hội này tận hưởng những ngày thảnh thơi cuối cùng, rồi đến tháng năm khi có thành viên mới gia nhập, cậu nghĩ mình sẽ không đến nỗi vất vả như vậy.

Nhưng vì là đầu năm học, công việc tồn đọng trong Hội Học sinh rất nhiều, Hội trưởng Horikita vin vào cớ để cậu làm quen trước với công việc, mà tha hồ sai vặt cậu.

Trong suốt một tuần lễ, Hikigaya cứ ngỡ như mình lại quay về những ngày ở Soubu.

Không chỉ phải viết biên bản họp, ghi chép chi tiêu của các câu lạc bộ, mà thậm chí còn phải đứng ra can ngăn khi thấy học sinh xô xát.

Cái cuối cùng thì đúng là ép người quá đáng mà, phải không?

Cứ nghĩ đến đây là Hikigaya lại thấy bó tay. Bọn họ muốn đánh nhau thì cứ để họ đánh chứ, đằng nào cũng bị trừ điểm, lại còn tiết kiệm tiền cho trường, rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, hà cớ gì phải lo chuyện bao đồng.

Tiếc là Hội trưởng Horikita đã nói: “Trừ điểm là việc của nhà trường, còn Hội Học sinh tuyệt đối không cho phép bất kỳ hành vi nào phá hoại kỷ luật của trường.”

Nếu những lời này được thốt ra từ miệng một thiếu nữ xinh đẹp nào đó, cơn bực dọc của Hikigaya có lẽ đã nguôi ngoai phần nào. Nhưng vì nó được nói ra bởi một gã đẹp trai lạnh lùng đeo kính, nên chỉ càng làm tăng thêm sự bất mãn của một số thành viên nam.

Không chỉ Hội Học sinh khiến Hikigaya đau dạ dày, tình hình lớp học lại càng thêm phần tệ hại.

Trường Soubu tuy cũng có những kẻ ngốc không ham học, nhưng ít nhất chúng cũng biết điều gì nên làm, điều gì không.

Nhưng ở lớp D này, Hikigaya cuối cùng cũng được chứng kiến thế nào là học sinh cá biệt đích thực.

Ban đầu còn ở mức chấp nhận được, nhưng do giáo viên hoàn toàn không đoái hoài, chẳng mấy chốc hành vi của đám học sinh này ngày càng quá đáng.

Đi trễ, về sớm, làm ồn trong giờ, chỉ có thể dùng cụm từ “thích gì làm nấy” để miêu tả.

Thật muốn hỏi xem hồi tiểu học và cấp hai bọn họ không được dạy những quy tắc ứng xử cơ bản nhất hay sao?

Đặc biệt là bộ ba Ike, Yamauchi và Sudou mà cậu từng nghe Matsushita nhắc tới, quả thực chẳng khác nào lũ vượn người chưa tiến hóa.

Trong cả lớp, ba tên ngốc này là ồn ào nhất.

Nếu chỉ đơn thuần là học dốt thì còn có thể bỏ qua, nhưng ít nhất cũng đừng ảnh hưởng đến người khác chứ?

Các cậu không học, thì cũng phải để người khác học chứ!

Thế nhưng, bao gồm cả Hikigaya, không một ai trong lớp D đứng ra nhắc nhở bọn họ. Quả đúng là một lớp học của những học sinh có vấn đề, danh xứng với thực.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận