• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 051: Khiến tôi nhớ lại quá khứ đen tối là tội nặng lắm đấy

0 Bình luận - Độ dài: 2,208 từ - Cập nhật:

Nếu bàn về đặc tính của học sinh cá biệt, một trong những điều nổi bật nhất chính là: đã mất mặt thì nhất định phải tìm cách lấy lại.

Đừng nói là học sinh cá biệt, người bình thường mà bị nói như vậy cũng khó mà chịu nổi.

Cứ nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Yamawaki là biết.

Lũ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không sợ bị nói xấu, chỉ sợ bị coi là tầm thường; thêm vào đó là bị chê thật thà, không nổi bật – đúng là ba đòn chí mạng với lứa tuổi dậy thì.

Hơn nữa, Hikigaya còn nhắm vào cả lớp C. Lần này, nếu Ryuuen không có động thái gì, thì cái ghế “vua” của cậu ta cũng chẳng cần giữ nữa.

Ngoài ra, những lời này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Điều bất ngờ là không nhiều người nhìn Hikigaya với ánh mắt chán ghét, mà phần lớn là kinh ngạc và hóng chuyện.

Đặc biệt là lớp A và lớp B, không ít người lộ vẻ hả hê.

Cũng phải thôi, học sinh hai lớp này thường xuyên bị lớp C gây sự, nhưng vì điểm số của lớp, nhiều lúc họ đành nhẫn nhịn không dám phản kháng, khỏi phải nói là uất ức đến nhường nào.

Bây giờ có người đứng ra mắng mỏ lớp C, họ không hả hê mới là lạ.

“Được rồi, cả hai bên dừng lại, dừng lại nào!”

Lúc này, một nữ sinh đang đọc sách trong thư viện đứng ra can ngăn.

Hikigaya có quen cô ấy. Đó chính là lớp trưởng lớp B Ichinose Honami, người cậu từng gặp một lần ở cửa phòng giáo viên.

Có điều, Hikigaya vốn mờ nhạt, đối phương chắc chắn đã sớm quên cậu rồi——

“Cậu là Hikigaya-kun phải không? Tớ chưa kịp tự giới thiệu, tớ là Ichinose Honami lớp B.”

…Thôi được, tôi xin rút lại lời vừa rồi.

“Vậy thì sao?” Hikigaya nhìn cô, “Cậu định làm người giảng hòa à? Hay định bênh vực đám lớp C?”

Ichinose lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ thấy cậu nói hơi quá lời. Bất kể là học sinh lớp nào, cũng như vừa rồi cậu khen Sudou-kun rất giỏi bóng rổ vậy, những người khác chắc chắn cũng có ưu điểm riêng.”

Hikigaya nghe vậy có chút ngạc nhiên. Những lời này của Ichinose thực chất là đang gỡ gạc cho lớp C, nhưng cô nói ra dường như không phải để lấy lòng ai, mà là thật tâm nghĩ vậy.

Nhưng vấn đề là… Cậu là lớp trưởng lớp B cơ mà?

Đúng là một người tốt đến ngốc nghếch.

“Cậu nói đúng, là tôi đã quá lời.” Hikigaya khẽ cúi đầu, “Hơn nữa còn ở trong thư viện. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”

Vì mục đích đã đạt được, cậu không thấy cần thiết phải dây dưa thêm.

“Không sao đâu, tớ hiểu cậu muốn bênh vực bạn mình, chỉ là lần sau mong cậu chú ý hơn đến cách hành xử là được.”

Ichinose dường như đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng Hikigaya không có ý định giải thích.

Chủ yếu là sau khi bình tĩnh lại, cậu kinh ngạc nhận ra mình hình như đã trở nên quá nổi bật?!

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cậu thật khó chịu!

Dù sao thì Hikigaya cũng không muốn ở lại thêm một giây nào, nhưng lại thấy Ichinose thật quá ngây thơ. Đi được nửa đường, cậu không nhịn được quay lại nói kháy: “Này Yamawaki, cậu phải cảm ơn Ichinose cho đàng hoàng đấy. Rõ ràng lớp C các người hại lớp B tháng sau bị trừ gần một trăm điểm, vậy mà cuối cùng chỉ có lớp trưởng lớp B chịu đứng ra nói giúp cậu.”

“Ể?!”

Hikigaya không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của Ichinose, một mình bước ra khỏi thư viện.

Bây giờ, chỉ chờ Ryuuen ra tay thôi.

Có lẽ chuyện ở thư viện đã chọc tức lớp C nặng nề, nên sáng hôm sau đến trường, Hikigaya nhận được một “món quà”.

“Hửm?”

Một phong thư màu hồng dễ thương nằm trong tủ giày của cậu.

…Không lẽ nào?

Hikigaya nhíu mày mở thư. Người ký tên là Shiina Hiyori. Đại ý trong thư là đã nhiều ngày không gặp nên rất nhớ cậu, nhưng vì Ryuuen nên không thể quang minh chính đại gặp mặt, do đó hy vọng có thể tìm một nơi vắng người, hẹn gặp cậu hôm nay sau giờ học ở khu nhà học đặc biệt.

Đọc xong, Hikigaya mặt không đổi sắc đặt lá thư lại chỗ cũ.

Nói sao nhỉ… cũng tạm coi là có đầu tư.

Ít nhất thì nét chữ trông đúng là của con gái, còn cẩn thận xịt lên thư loại nước hoa giống của Shiina.

Nhưng lá thư này có một khuyết điểm chí mạng.

Đó chính là hành văn quá tệ!

Phải biết rằng Shiina là người đọc rất nhiều sách, thành tích học tập lại thuộc top đầu của lớp C, trong khi trình độ của lá thư này nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung bình.

Quan trọng nhất là, Shiina sẽ không liên lạc riêng với Hikigaya vào lúc này.

Bản thân Shiina là người ghét tranh chấp. Tuy không giỏi hòa đồng với các bạn cùng lớp, nhưng vì sự hòa thuận chung, dù không ưa một số hành động của Ryuuen, cô vẫn sẽ hỗ trợ và thỏa hiệp ở một mức độ nhất định.

Tiếp xúc với Hikigaya lúc này chỉ khiến mâu thuẫn giữa hai bên thêm gay gắt, một người thông minh như cô ấy tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Vậy thì, đáp án chỉ có một.

“Ryuuen Kakeru, cậu làm tốt lắm đấy.” Hikigaya nghiến răng nghiến lợi thì thầm.

Cũng nhờ kế hoạch của Ryuuen mà cậu nhớ lại ngày Valentine hồi lớp năm tiểu học… Inoue, Emi và Tsuneta, cả đời này tao sẽ không tha cho chúng mày!

“Hikigaya-kun, cậu đứng đó làm gì vậy?”

Lúc này, giọng nói của Matsushita đột nhiên vang lên từ phía sau.

Sao dạo này mình có cảm giác tần suất chạm mặt Matsushita hơi cao nhỉ?

Hikigaya lặng lẽ nhét phong thư vào cặp, sau đó xoay người nhìn Matsushita: “Không có gì, tớ chỉ hơi chóng mặt, định đến phòng y tế nằm một lát.”

“Ể? Cậu có sao không?” Matsushita vội vàng tiến lại gần, đưa tay sờ trán cậu, “Sốt rồi à? Hay để tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé.”

“Ớ! Kh-không cần đâu, tớ tự đi được rồi!”

Hikigaya bị hành động của Matsushita làm giật mình, theo phản xạ lùi lại mấy bước.

Cô nàng này có thể đừng suốt ngày làm những chuyện dễ gây hiểu lầm được không?

“Tóm lại, cậu xin nghỉ giúp tớ một tiết… à không, không xin cũng không sao.”

Nói xong, Hikigaya cũng không đợi Matsushita phản ứng, vội vàng bỏ đi.

Sau giờ học, Hikigaya đến khu nhà học đặc biệt như lời hẹn trong thư.

Tại chiếu nghỉ cầu thang tầng ba, một nữ sinh đang đợi sẵn.

Đương nhiên, đó không phải Shiina, mà là một cô gái tóc ngắn màu xanh lam, trông có vẻ điềm tĩnh và nhanh nhẹn.

Hikigaya có quen cô gái này. Tên cô là Ibuki Mio, hình như đã luyện võ từ nhỏ, một nữ sinh theo trường phái võ thuật khá hiếm thấy.

“Rất tiếc, Shiina không có ở đây.”

Thấy Hikigaya đến, Ibuki lên tiếng trước.

“Vậy thì sao? Cô lừa tôi ra đây làm gì?” Hikigaya tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Có gì thì nói mau, tôi bận việc muốn về sớm.”

Lời vừa dứt, từ trong tủ đồ vệ sinh gần đó, cũng như từ tầng trên và tầng dưới, nhiều người lần lượt lao ra, vây chặt lấy cậu.

“Sao có thể để mày về được! Thằng mắt cá chết kinh tởm này!”

Kẻ la lối là Yamawaki, cùng với hai nam sinh lạ mặt.

Đành chịu, ngay cả Hikigaya cũng không thể nhớ hết tên lũ tép riu trong khối.

“Hừ, hôm qua ở thư viện mày mồm mép lắm mà! Giờ quỳ xuống xin lỗi vẫn còn kịp đấy!”

Có lẽ nghĩ rằng bốn đánh một đã nắm chắc phần thắng, Yamawaki tỏ thái độ vô cùng vênh váo.

“Xin lỗi?” Hikigaya khịt mũi khinh thường, “Tôi nói các người là đồ hạ đẳng thì sai à? Các người mau soi gương xem mình có đúng là đồ hạ đẳng không đi, tôi không lừa đâu.”

“Mày!”

“Bớt lèm bèm đi, muốn động thủ thì nhanh lên.”

Thấy Hikigaya vẫn ung dung tự tại, Yamawaki và đồng bọn ngược lại có chút chùn bước, xô đẩy nhau không dám ra tay trước.

Cuối cùng, Ibuki không đợi được nữa, bất ngờ tung một cú đá.

Điều bất ngờ là Hikigaya bị đánh gục ngay lập tức, ôm bụng không gượng dậy nổi.

Ba tên đó nhìn nhau, rồi gầm lên lao vào đấm đá túi bụi.

“Thằng yếu nhớt này còn giả vờ cái gì!”

“Dạy cho nó một trận ra trò, dù sao ở đây cũng không có camera!”

“Cho mày biết thế nào là dám coi thường lớp C!”

Ba tên đó vây lấy Hikigaya đánh đập tơi bời, còn Ibuki chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.

Hikigaya không kêu la hay xin tha, chỉ ôm đầu co người lại, mặc cho đối phương hành hung.

Gần mười phút trôi qua, không biết đã hả giận hay thấm mệt, ba tên đó lục lọi cặp của Hikigaya, lấy ra lá thư rồi bỏ đi xuống lầu.

“Này, còn sống không?”

“…Coi như là vậy.”

Hikigaya ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói, thì ra Ibuki vẫn chưa đi.

“Dùng cái này đi.”

Nói rồi, Ibuki đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

Hikigaya nhìn cô ta với vẻ kỳ lạ, nhưng không từ chối, nhận lấy lau khóe miệng.

Khẽ cử động, cậu cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi.” Ibuki thản nhiên nói, “Nếu muốn hận, thì hãy hận bản thân cậu quá ngốc nên mới mắc câu.”

“Không, tôi vốn chẳng có lý do gì để hận cô cả.”

Hikigaya thật sự không để tâm chuyện này, vẻ mặt vẫn thờ ơ lau vết thương.

“Vậy nên cô cũng không cần giải thích gì với tôi, đừng tỏ vẻ như mình có nỗi khổ tâm lắm vậy. Cô cũng chẳng khác gì những kẻ khác, cũng chỉ là một kẻ răm rắp tuân lệnh Ryuuen để được lên lớp A mà thôi.”

“…Ừ, cậu nói đúng.”

Hikigaya vốn tưởng đối phương sẽ tức giận, không ngờ Ibuki chỉ cười tự giễu rồi rời đi.

“Gì chứ, đồ làm màu.”

Hikigaya hơi bất ngờ, cảm thấy cô gái tên Ibuki này dường như có chút khác biệt.

Có điều, cũng chỉ là một chút xíu mà thôi.

Cậu khẽ thở hắt ra, rồi đứng dậy đi đến tủ đồ vệ sinh gần đó, nhón chân lấy một vật nhỏ trên nóc tủ.

Đó là chiếc camera lỗ kim mà Hikigaya đã cố tình trốn một tiết để mua và lắp đặt.

Vốn dĩ giờ nghỉ trưa cũng kịp, nhưng để chắc chắn, cậu vẫn quyết định lắp đặt khi mọi người đều đang trong giờ học.

“Mong là thứ này hữu dụng, nếu không trận đòn này coi như ăn toi.”

Hikigaya lẩm bẩm, lấy điện thoại trong túi ra kết nối với camera lỗ kim. Loại cậu mua có truyền dẫn không dây, hẹn giờ, hồng ngoại và nhiều chức năng khác, chỉ là giá không hề rẻ, một chiếc đã tốn một trăm nghìn điểm.

May mắn là hình ảnh vô cùng rõ nét, đã quay lại rành mạch toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

“Được rồi, tiếp theo là chiếc còn lại.”

Để đề phòng bất trắc, Hikigaya còn lắp một chiếc camera lỗ kim khác ở phía sau chậu hoa gần đó. Hai góc máy sẽ đảm bảo không có gì sai sót, và chiếc này cũng quay rất rõ.

Đúng là hàng cao cấp có khác, quả nhiên tiền nào của nấy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, ngôi trường này thật đáng sợ. Không chỉ camera lỗ kim, mà ngay cả bút ghi âm, camera giám sát thông thường cũng có bán, chỉ là loại nào giá cũng chát, khiến Hikigaya cũng thấy hơi xót tiền.

Có điều, sự thật chứng minh, số tiền này bỏ ra rất đáng giá.

Kế hoạch thuận lợi hơn cả tưởng tượng, Hikigaya không nhịn được khẽ mỉm cười.

“Hê hê, Ryuuen, cứ chờ đến ngày mai xem… Xì!”

Vừa định vênh váo một chút, cậu lại vô ý chạm vào vết thương ở khóe miệng, đau đến nhăn mặt, càng thêm quyết tâm trừng trị lớp C.

——Tội làm tôi nhớ lại quá khứ đen tối, nặng lắm đấy!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận