• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 009: Nhân vật chính trong lời đồn

1 Bình luận - Độ dài: 1,657 từ - Cập nhật:

...Haizz, muốn chết quá.

Nếu là người bình thường, khi gặp lại bạn học cũ ở một ngôi trường xa lạ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, dù chẳng thân quen thì ít nhiều cũng sẽ thấy vui vẻ nhỉ?

Nhưng với Hikigaya, điều đó chỉ có nghĩa là thêm một người biết rõ quá khứ đen tối của cậu.

Đừng nói là vui, cậu thậm chí còn nảy ra ý định nghỉ học.

Trong khoảnh khắc, một bầu không khí nặng nề bao trùm.

“Xin lỗi nhé, Hikigaya, tớ hình như nói hơi nhiều rồi.”

Matsushita cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, thoát khỏi tâm trạng phấn khích, cẩn thận dè dặt nhìn Hikigaya.

“Nhưng mà, chuyện đó cũng có nguyên do cả.” Cô ấy có vẻ đang lựa lời, “Khó lắm mới gặp được người thật trong lời đồn, lại còn chung lớp nên tớ phấn khích quá, cậu bỏ qua cho tớ nhé?”

“Không, tớ không giận, cậu cũng đâu có lý do gì để xin lỗi.” Hikigaya gần như ngớ người.

Người thật trong lời đồn gì chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở nơi mà cậu không biết vậy?

Hơn nữa, cô bạn Matsushita Chiaki này cũng rất kỳ lạ, cảm giác như cô ấy đang sợ cậu, nhưng lại không hẳn là vậy.

Nếu thật sự sợ hãi, thì cớ gì lại chủ động bắt chuyện chứ?

Hikigaya không nhớ mình từng làm chuyện gì ở Soubu đáng để người khác phải sợ, cùng lắm cũng chỉ là mắng trưởng ban tổ chức lễ hội văn hóa đến phát khóc, nhưng nói cho cùng thì cũng chẳng có gì to tát.

Hay là, người xuất thân từ Soubu, tâm hồn đều đặc biệt mỏng manh?

Thật đúng là không tài nào hiểu nổi.

“Yên tâm đi Hikigaya, chuyện của cậu tớ sẽ không nói với ai đâu.” Matsushita vỗ ngực đảm bảo, “Nhưng nếu tiện, cậu có thể kể cho tớ nghe về tình hình sau lễ hội văn hóa và chuyến dã ngoại học tập không? Tớ không có ý gì khác, chỉ là cá nhân tớ hơi tò mò thôi.”

“...Diễn biến sau đó?”

Hikigaya lại không hiểu, làm gì có diễn biến sau đó nào chứ, nhiều nhất cũng chỉ là vài bạn học nói xấu sau lưng, chứ không hề gây ra sóng gió gì lớn.

Matsushita vừa định mở miệng, thì lúc này loa phát thanh đột nhiên vang lên––

“Các bạn học sinh năm nhất xin chú ý, bắt đầu từ năm giờ chiều nay, tại nhà thi đấu số một sẽ tổ chức buổi giới thiệu câu lạc bộ. Những học sinh có hứng thú với câu lạc bộ xin vui lòng tập trung tại nhà thi đấu số một. Xin nhắc lại, hôm nay––”

Là một thông báo từ phía nhà trường.

Câu lạc bộ?

Phải rồi, nhắc mới nhớ...

Hikigaya đột nhiên nhớ ra, hôm qua tiểu thư Haruno đã yêu cầu cậu nhất định phải tham gia buổi tuyển thành viên câu lạc bộ này, cũng không biết cô ấy rốt cuộc đang giở trò gì.

Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đâu.

“Ừm, Hikigaya này.”

Matsushita đột nhiên gọi tên cậu, kéo sự chú ý của cậu trở lại.

“Gì thế?”

“Cậu có vẻ hứng thú với hoạt động câu lạc bộ nhỉ?”

“...Không, chỉ định đến xem náo nhiệt thôi.”

Nếu được thì Hikigaya chẳng muốn đi đâu, cậu ghét nhất là những nơi đông người.

Nhưng nếu không đi thì sau này sẽ rất phiền phức, đành phải đi thôi.

“Xin lỗi nhé, tớ và bạn Karuizawa đã hẹn nhau đi quán cà phê sau giờ học rồi, không đi cùng cậu được.” Matsushita nói với vẻ đầy áy náy.

Không không không, vốn dĩ tớ cũng đâu có định đi cùng cậu.

Dù rất muốn đáp lại như vậy, nhưng nếu thật sự nói ra thì có phần bất lịch sự, vì vậy Hikigaya không nói gì thêm, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao.

Thế nhưng, nỗi nghi hoặc trong lòng cậu không hề giảm bớt.

Nói đi nói lại thì, cô bạn này rốt cuộc là sao vậy, cũng thân thiết một cách quá tự nhiên rồi đấy!

Đây chính là cái gọi là năng lực của một người hòa đồng sao?

Hơn nữa Matsushita còn tỏ ra hứng thú lạ thường với cậu, luôn khiến cậu cảm thấy có gì đó mờ ám, thật sự quá đáng nghi.

“À đúng rồi.” Matsushita đột nhiên nói, “Hôm qua Hikigaya không tự giới thiệu phải không? Tớ thấy cậu về sớm.”

“...Tớ vội đi vệ sinh.”

Thì ra ánh mắt hôm qua là của Matsushita, Hikigaya không ngờ mình lại có ngày bị người khác để ý đến.

Vốn dĩ cậu còn định dựa vào sự tồn tại mờ nhạt của mình để trở thành một ninja, xem ra giờ không được nữa rồi.

“À này, có muốn trao đổi thông tin liên lạc không?” Matsushita đột ngột đề nghị.

“...Tại sao?”

“Ờm, vì chúng ta là bạn cùng lớp?”

Matsushita có lẽ cũng là lần đầu bị người ta hỏi ngược lại như vậy, ngẩn người một lúc mới đưa ra câu trả lời.

Nhưng câu trả lời này quả thật khiến người ta không tìm ra lý do từ chối, tất nhiên nếu học theo một mỹ nhân lạnh lùng nào đó, có lẽ cậu đã có thể thẳng thừng từ chối rồi.

Tiếc là, Hikigaya vừa không có trái tim sắt đá như núi băng, cũng chẳng phải là một mỹ nhân.

Vậy nên cậu ngoan ngoãn rút điện thoại ra đưa qua.

“Ể? Tớ nhập à?” Matsushita lộ vẻ ngạc nhiên, “Bình thường cậu sẽ không chút do dự đưa điện thoại cho người khác thế sao?!”

“Không sao đâu, dù gì trong đó cũng chẳng có gì không thể cho người khác xem, hơn nữa tớ không rành thao tác lắm, phiền cậu vậy.” Hikigaya tỏ vẻ không quan tâm.

Matsushita cười khổ một tiếng, khẽ lẩm bẩm “Hikigaya đúng là một người kỳ quặc mà”, rồi nhanh chóng lưu thông tin liên lạc, sau đó trả điện thoại lại.

“Cảm ơn.”

Hikigaya nhận lấy rồi tiện tay cất đi, sau đó như nhớ ra điều gì, nói thêm: “Nói trước nhé, tớ không hay trò chuyện với người khác trên mạng đâu, mong cậu lúc đó đừng để ý.”

“Ừm, không sao đâu.” Matsushita gật đầu, “Tớ biết Hikigaya không giỏi giao tiếp lắm, nhưng ít nhất cậu cũng phải trả lời một chút chứ.”

“...Tớ sẽ xử lý thỏa đáng.”

Matsushita tỏ vẻ cạn lời: “Cậu nói câu này có nghĩa là cậu vốn chẳng muốn làm gì hết đúng không, y hệt chính trị gia vậy.”

Hikigaya nhún vai, cậu vốn dĩ không cho rằng hai người sẽ có tiếng nói chung.

Nói cho cùng, Matsushita cũng chỉ vì nghe được lời đồn về cậu ở Soubu nên mới hứng thú một chút, vài hôm nữa là quên bẵng cậu đi thôi.

Rất nhanh, đã đến giờ tan học buổi chiều, Hikigaya nhanh chóng thu dọn cặp sách, đi đến nhà thi đấu số một như trong thông báo trên loa.

Nhưng cậu không hề liên lạc với tiểu thư Haruno, dù sao thì cô ấy cũng chỉ yêu cầu cậu tham gia buổi tuyển thành viên, chứ đâu có nói hai người phải gặp mặt.

Nếu trên đời này thật sự có thần linh, thì xin Người tuyệt đối đừng để Yukinoshita Haruno xuất hiện!

Hikigaya thành tâm cầu nguyện, vừa hay hôm nay lại không có tiết toán, cậu không hề muốn tâm trạng tốt đẹp hiếm có của mình bị phá hỏng.

Lúc này, trong nhà thi đấu đã tụ tập không ít học sinh năm nhất, mọi người dường như đều đi theo nhóm, chỉ có Hikigaya là đơn độc một mình.

Cậu tùy tiện tìm một chỗ phía sau đứng, trong lòng đã quyết định sau khi kết thúc sẽ lập tức về ký túc xá.

Không lâu sau, một cô gái tóc tím búi củ tỏi với gương mặt khả ái xuất hiện trên sân khấu, bật micro và bắt đầu nói.

“Các bạn học sinh năm nhất thân mến, đã để các bạn đợi lâu, tôi là thư ký hội học sinh Tachibana Akane, sẽ đảm nhận vai trò người dẫn chương trình cho buổi giới thiệu lần này, mong được mọi người giúp đỡ.”

Tiền bối tự xưng là Tachibana Akane này dường như chính là người nói trên loa phát thanh lúc nghỉ trưa.

“Tiếp theo đây, đại diện các câu lạc bộ sẽ bắt đầu buổi giới thiệu tuyển thành viên.”

Tachibana Akane chào xong liền lui xuống, cùng lúc đó một nhóm người từ phía sau sân khấu bước ra, xếp thành một hàng trên sân khấu nhà thi đấu.

Đại diện các câu lạc bộ mỗi người một vẻ, từ đàn anh khỏe mạnh trong đồng phục judo đến đàn chị xinh đẹp mặc kimono đều có đủ, cảm giác hơi giống một chương trình tạp kỹ.

Tuy nhiên, người khiến Hikigaya để tâm nhất trong số đó là một đàn anh đứng cuối hàng, mặc đồng phục, đeo kính và luôn giữ vẻ mặt vô cảm.

Trong số những người này, anh ta không phải là người trông khỏe mạnh nhất, nhưng cảm giác anh ta mang lại là mạnh mẽ nhất.

Phải hình dung thế nào đây nhỉ... Chỉ có thể nói khí chất toát ra từ anh ta hoàn toàn không thể so sánh với những người phía trước, đã thuộc về hai đẳng cấp khác nhau rồi.

Không hiểu vì sao, Hikigaya cảm thấy lý do tiểu thư Haruno bảo cậu đến đây có lẽ liên quan đến người này.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Má nó cuốn kiểu gì á
Xem thêm