• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 068: Chỉ cần lớp D không thắng là được

0 Bình luận - Độ dài: 1,559 từ - Cập nhật:

“Cậu không phục chuyện Katsuragi không được vào hội học sinh đến thế à?”

“Việc này thì liên quan gì đến Katsuragi-san chứ!”

Miệng thì nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt hằm hằm của Yahiko, Hikigaya biết mình đã đoán trúng.

Dù là Kamuro hay Sakayanagi, bản thân họ vốn đã đối đầu với phe của Katsuragi, nhất là khi Sakayanagi còn là thủ lĩnh của phe đối lập. Hai phe này tuy không đến mức nước với lửa, nhưng ít nhất cũng xem nhau là cái gai trong mắt.

Thế nên Yahiko chẳng qua chỉ đang mượn cớ họ để kiếm chuyện với Hikigaya mà thôi.

Dù sao thì trong mắt đám tinh anh lớp A này, việc thủ lĩnh Katsuragi của họ không được chọn vào hội học sinh đã đủ khó chấp nhận, đằng này người được chọn lại là một kẻ đến từ lớp D.

Chấp nhận nổi chuyện này mới là lạ.

Tiếc thay, không phục cũng chẳng ích gì, e rằng bọn họ đến cả can đảm để chất vấn hội trưởng Horikita cũng chẳng có. Ít nhất thì Hikigaya chưa từng nghe Tachibana-senpai nhắc đến chuyện này.

“To… Yahiko, dù cậu có bất mãn thế nào đi nữa, nói với tôi cũng vô dụng thôi mà. Việc tuyển chọn của hội học sinh đâu phải do tôi quyết định.”

“Này, đừng có gọi thẳng tên tôi như thế!” Yahiko bất mãn gắt lên.

Thật ra Hikigaya cũng chẳng muốn vậy, cậu vốn không thiết tha gì việc gọi tên một thằng con trai.

Nhưng biết làm sao được, cậu không thể gọi một kẻ như thế này là Totsuka.

Đó là một sự sỉ nhục đối với Đại Thiên Sứ!

“Tôi cũng chẳng muốn gọi tên cậu đâu, chính tôi cũng thấy ghê tởm lắm,” Hikigaya nói với vẻ mặt chân thành. “Hay là thế này đi, cậu đổi họ của mình thành… Shizuka đi, dù sao cũng chỉ khác nhau một chút thôi mà.”

“Mày!”

Yahiko nổi điên, túm lấy cổ áo Hikigaya.

── Gã này quả nhiên là một kẻ bốc đồng.

Lần trước ở thư viện, Hikigaya đã nghĩ vậy, lần này lại càng chắc chắn hơn.

Nghĩ cũng thật thú vị, bản thân Katsuragi điềm tĩnh là thế, vậy mà gã tay chân trung thành nhất lại hoàn toàn trái ngược: vừa kiêu ngạo, vừa nóng nảy, lại còn luôn coi thường học sinh lớp khác.

Nếu có Katsuragi ở đây thì còn đỡ, một lời của cậu ta có thể dễ dàng ngăn cản Yahiko. Nhưng hễ cậu ta vắng mặt, y như rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

Hikigaya liếc mắt sang bên. Những thành viên thuộc phe Katsuragi đi cùng Yahiko đều tỏ vẻ muốn can ngăn nhưng lại do dự. Thật ra cũng khó trách họ, bởi dù sao nhân vật số hai của phe này chính là gã.

“Thằng khốn, mày dám coi thường tao!”

Thấy Hikigaya có vẻ lơ đãng, Yahiko cho rằng đối phương đang khinh miệt mình.

Tất nhiên, cậu ta nghĩ vậy cũng chẳng sai…

“Totsuka-kun, cậu đang làm gì bạn của tôi thế?”

Vừa đúng lúc này, Sakayanagi cuối cùng cũng đủng đỉnh quay trở lại.

“Sakayanagi… Chậc, cô đừng có xía vào chuyện của người khác.”

Nhìn gương mặt vô cảm của Sakayanagi, Yahiko dù miệng lưỡi cứng rắn vẫn ngoan ngoãn buông Hikigaya ra.

“Hikigaya-kun là bạn của tôi, còn cậu dẫu sao cũng là bạn cùng lớp. Sao lại gọi là xen vào chuyện của người khác được?” Sakayanagi lạnh lùng vặn lại.

“Cô đừng có ra cái vẻ lãnh đạo, tôi chỉ nghe theo chỉ thị của Katsuragi-san thôi!” Yahiko lớn tiếng. “Katsuragi-san sẽ sớm thống nhất lớp học, tôi khuyên cô tốt nhất nên nhận rõ thân phận của mình. Đừng có suốt ngày dính dáng đến mấy lớp khác, lỡ làm rò rỉ thông tin thì cô có gánh nổi trách nhiệm không!”

Hikigaya lộ vẻ mặt kỳ quặc. Thành thật mà nói, gã này nói cũng không sai. Kể từ khi Hệ thống S được công bố vào tháng Năm, giữa các lớp đã nảy sinh những rạn nứt không nhỏ vì tranh giành vị trí lớp A.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chính vì lớp A đang ở vị thế cao nhất, họ càng nên tìm cách tích cực tiếp xúc với học sinh các lớp khác. Khác với ba lớp còn lại, chừng nào lớp A vẫn còn là lớp A, họ không cần phải quá lo lắng về việc sẽ xuất hiện kẻ phản bội. Rủi ro làm lộ thông tin thấp hơn nhiều so với khả năng thu thập được tin tức, tính đường nào cũng lợi nhiều hơn hại.

Hẳn là điều này có liên quan đến tư tưởng bảo thủ của Katsuragi.

“Không, người đang đứng ở đây không phải là ‘Sakayanagi Arisu của lớp A’, mà là ‘Sakayanagi Arisu, bạn của Hikigaya Hachiman’. Không một ai có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi.”

Câu trả lời của Sakayanagi thật bất ngờ.

Dù sao đi nữa, Hikigaya cũng không ngờ cô ấy sẽ nói như thế. Nhưng bảo là cảm động thì cũng chẳng bao nhiêu, chủ yếu là vì định nghĩa về “bạn bè” của cô nàng này dường như có chút khác biệt với người thường.

Làm bạn với Sakayanagi là một việc đầy rủi ro.

“…Chậc, đúng là đồ khó hiểu.”

Yahiko tặc lưỡi một tiếng, có lẽ cảm thấy ở lại đây cũng chẳng ích gì nên quay người rời đi.

Ngay sau đó, Sakayanagi cúi đầu trước Hikigaya một cách trang trọng.

“Thật lòng xin lỗi, Hikigaya-kun.”

“Không không, đây đâu phải lỗi của cậu,” Hikigaya vội xua tay. “Huống hồ gã đó cũng chẳng phải thuộc hạ của cậu, cậu không cần phải xin lỗi vì một kẻ như vậy.”

“Dù nói thế nào đi nữa, Totsuka-kun cũng là bạn cùng lớp của tôi. Tôi có trách nhiệm đối với sự thất thố của cậu ta.”

Vừa nói, Sakayanagi vừa nở một nụ cười lạnh.

“Tuy phe Katsuragi là một phe phái khá lớn, xử lý cũng khá phiền phức, nhưng món nợ lần này sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại.”

“Ồ, vậy cậu cố lên.”

Hikigaya thầm dành ba giây mặc niệm cho Yahiko. Một khi đã bị Sakayanagi nhắm tới thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào đâu.

Có lẽ cô ta đang cân nhắc cách nuốt trọn cả phe Katsuragi. Và tuy miệng thì nói là phiền phức, nhưng với tính cách của Sakayanagi, một khi đã nói ra thì phần thắng nắm trong tay hẳn là rất cao.

Thế nhưng, Sakayanagi lại nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ.

“Hikigaya-kun? Sao cậu lại làm ra vẻ không liên quan gì đến mình thế?”

“Ể? Vốn dĩ chuyện này đâu liên quan đến tôi?”

Hikigaya đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

“Còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?” Sakayanagi thản nhiên nói. “Vốn dĩ tôi định nhờ cậu chuyển thông tin của Ayanokouji-kun, nhưng vì phe Katsuragi đã tự mình dâng lên tận cửa, vậy thì cứ đập tan bọn họ trước đã. Vì lẽ đó, tôi cần sự giúp đỡ của Hikigaya-kun.”

“Cậu chắc chứ? Tôi là người của lớp khác đấy nhé?” Hikigaya không khỏi chau mày.

Dù biết nội chiến ở lớp A rất căng thẳng, nhưng cậu không ngờ nó lại đến mức này… Không, kẻ đáng gờm phải là Sakayanagi mới đúng. Nếu là Katsuragi, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng sẽ không bao giờ lôi kéo thế lực bên ngoài vào để tấn công chính lớp của mình. Cậu ta chính là một con người cứng nhắc và chính trực như vậy.

Sakayanagi nói với vẻ chẳng hề bận tâm: “Không sao cả. Thay vì cứ hao tổn vô ích thế này, thống nhất sớm sẽ có lợi cho lớp A hơn. Về điểm này thì tôi lại đồng tình với quan điểm của Totsuka-kun đấy.”

“Vậy à…” Hikigaya thầm thở dài, chẳng biết nên nói gì hơn.

“Ngược lại là cậu kìa, Hikigaya-kun,” Sakayanagi nhìn thẳng vào mắt cậu. “Với lập trường của cậu, bất kể có muốn giúp lớp mình hay không, cậu đều không có lý do gì để từ chối tôi, phải không?”

“Không, nếu tôi thật sự nghĩ cho lớp mình, tôi sẽ không ra tay với Katsuragi, thậm chí nếu cần thiết còn biếu không điểm cho cậu ta trong kỳ thi.”

Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng Sakayanagi lại nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

“Fufufu, tuyệt vời, quả không hổ danh là Hikigaya-kun. Tôi ngày càng… thôi bỏ đi. Nghe cậu nói thế, tức là cậu đã đồng ý rồi?”

Dù rất để tâm đến câu nói bỏ lửng đó, nhưng Hikigaya vẫn cảm thấy tốt hơn hết là không nên đào sâu vào.

Thế là cậu đành gật đầu: “Đành chịu thôi, giao kèo là giao kèo. Dù sao thì tôi cũng chẳng hứng thú với mấy cuộc tranh đấu giữa các lớp, cuối cùng các cậu ai thắng ai bại cũng chẳng sao cả.”

── Chỉ cần lớp D không thắng là được.

Hikigaya thầm bổ sung một câu trong đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận