Năm nhất học kỳ 1
Chương 145: Trình câu cá của Kiệt tác tối cao
0 Bình luận - Độ dài: 2,499 từ - Cập nhật:
Kể từ lúc Shinohara khóc lóc bỏ chạy, đám con trai lớp D lại tràn trề sức sống. Hễ xong việc là cả đám lại kéo nhau ra bờ sông chơi đùa, tiếng cười nói không ngớt.
Biết nói sao đây... diễn biến của chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi.
Hirata đã luôn cố gắng vực dậy tinh thần của cả lớp, nhưng mọi nỗ lực đều chỉ như dã tràng xe cát, cuối cùng mục đích lại đạt được theo cách mà cậu không mong muốn nhất.
Điều này khiến cậu vừa không cam lòng, vừa bất lực.
Hikigaya cũng chẳng cam tâm hơn là mấy, đến giờ cậu vẫn không tài nào nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là do ai làm.
Hiện tại, về cơ bản có thể loại trừ khả năng là Ibuki, vậy người duy nhất có thể làm chuyện này chỉ còn Ayanokouji.
Tạm gác lại động cơ của gã, nhưng có cần thiết phải nhét đồ của nhiều nam sinh đến thế vào túi của Shinohara không?
Nếu chỉ vì một mục đích nào đó, cách làm này có vẻ hơi quá tay, và rủi ro cũng tăng lên một cách không cần thiết.
Vậy thì... phải chăng mình đã nghĩ phức tạp quá rồi?
Hikigaya chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã đi vào ngõ cụt. Đúng là Ibuki trộm đồ lót để đổ tội cho đám con trai nhằm khiến lớp D hỗn loạn, nhưng không có nghĩa là tất cả những chuyện tương tự đều có mục đích rõ ràng như vậy.
Giống như lúc đầu Horikita nghi ngờ Hikigaya là thủ phạm, cô đơn thuần chỉ cảm thấy Hikigaya có lý do và cả năng lực để trả thù Shinohara.
Nói đơn giản, chuyện này rất có thể không liên quan đến chiến thắng của kỳ thi hay bất cứ lý do nào khác.
Chỉ đơn thuần là ai đó muốn trả thù Shinohara.
Như vậy cũng giải thích được tại sao lại cố tình bỏ nhiều đồ của các nam sinh khác nhau vào túi đến thế, chính là để khiến cô ta bẽ mặt nhất có thể.
Nếu là ân oán cá nhân, vậy thì phạm vi đã rộng hơn nhiều.
Với cái tính nết khó ưa của Shinohara, ai biết được cô ta có từng đắc tội với người nào đó hay không.
Nói vậy thì, mấy tối nay lúc đi dạo, Hikigaya quả thực có cảm giác ai đó vẫn luôn âm thầm quan sát khu cắm trại...
Thôi, lười nghĩ quá.
Hơi đâu mà vướng vào mấy chuyện vớ vẩn của đám con gái trong lớp, đi câu cá sướng hơn!
Hikigaya hí hửng xách cần câu ra bờ sông, cậu có dự cảm hôm nay nhất định sẽ bội thu.
Bởi vì chuyện câu cá này còn tùy thuộc vào tâm trạng rất nhiều, mà tâm trạng của cậu bây giờ lại đang rất tốt, nên chắc chắn sẽ câu được cá!
Đừng hỏi tại sao, cứ coi là chuyện tâm linh đi, người thường không hiểu nổi đâu~
Cứ thế, bằng việc đánh đổi lòng tự trọng của Shinohara, lớp D đã tạm thời ổn định trở lại để bước vào ngày thứ sáu của kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang.
Dù không khí vẫn oi bức như mọi khi, nhưng thời tiết hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn, mây đen giăng kín bầu trời, một màu xám xịt bao trùm.
E là chẳng bao lâu nữa một trận mưa lớn sẽ ập xuống.
Để phòng ngừa tình huống bất ngờ, Hirata bắt đầu tổ chức nhân lực kiểm tra lại mọi thứ, từ gia cố lều trại, sắp xếp hành lý, tóm lại là có vô số việc vặt cần xử lý.
Ngoài ra, cậu còn đề nghị hôm nay cứ dùng đồ ăn hái lượm được cho qua bữa, như vậy có thể tiết kiệm được hai mươi điểm.
Dù sao đợi đến trưa mai là có thể trở về tàu thưởng thức đồ ăn ngon rồi, nên cũng không có mấy ai phản đối.
Khi đụng đến vấn đề điểm số, lớp D lại thể hiện sức chịu đựng đáng ngạc nhiên.
Có điều, chuyện này lại hơi làm xáo trộn kế hoạch của Hikigaya.
“Hikigaya-kun, trời sắp mưa rồi, hôm nay đừng đi thám hiểm nữa nhé?” Hirata nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, “Thị lực của cậu rất tốt, hay là đi cùng nhóm của Kushida tìm thức ăn đi, mọi người đều trông cậy vào cậu lắm đó.”
“...Ồ.”
Đến nước này rồi, Hikigaya cũng không tiện nói mình muốn đi câu cá nữa.
Ba ngày liền móm, cậu sắp trở thành huyền thoại làng câu cá rồi...
Con sông đó chắc chắn có vấn đề, nhất định là bị nguyền rủa rồi!
Hikigaya vừa lẩm bẩm, vừa ngoan ngoãn tuân theo sự phân công của Hirata, thành viên trong nhóm gồm có Kushida, Horikita, Yamauchi và Ayanokouji.
Chậc, cái tổ hợp quái quỷ gì đây?
Hikigaya rất không ưa đám người này, từng người một đều chẳng phải dạng vừa.
Hơn nữa, vốn dĩ cậu còn định đến thăm đại bản doanh của lớp A, xem ra bây giờ không đi được rồi.
Tuy từ đây qua đó cũng chỉ mất nửa tiếng, nhưng nhìn thời tiết thì rất có thể trời sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào, thêm vào đó còn có một đám ngáng đường bên cạnh, thực sự rất bất tiện.
May mà mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh, có lẽ chậm nhất là sáng mai sẽ tạnh.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cũng không cần vội vàng lúc này.
Hikigaya ổn định lại tâm trạng, lẳng lặng đi theo sau cùng.
“Bạn Kushida, sao cậu lại ở đây? Sao không tham gia nhóm nhỏ mà cậu vẫn thường thân thiết thế?”
Horikita có vẻ rất khó chịu với sự có mặt của Kushida, không chút e dè mà chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn bị Kushida lấp liếm cho qua.
...Không, có lẽ cô ấy thực sự không khỏe.
Tuy Horikita đã cố che giấu, nhưng nhiều chi tiết nhỏ vẫn cho thấy sự bất thường. Ví dụ như trong thời tiết nóng nực thế này, cô vẫn kéo khóa áo khoác thể dục lên tận cổ, giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như thường lệ, nghe có vẻ uể oải.
Xem ra từ ngày đầu tiên của kỳ thi, tình trạng sức khỏe của cô ấy đã không khá hơn chút nào.
Cô nàng này cứ chịu đựng mãi thế ư... đúng là đồ ngốc.
Hikigaya khẽ thở dài, cảm thấy bất lực trước sự cố chấp của Horikita.
Trong sổ tay hướng dẫn có ghi rõ có thể đổi lấy thuốc cảm cúm các loại, hơn nữa chỉ tốn năm điểm.
Cậu hiểu tâm trạng không muốn kéo lùi cả lớp của Horikita, nhưng nếu thật sự vì suy sụp sức khỏe mà phải bỏ cuộc thì lại mất nhiều hơn được. Chẳng thà sớm nói rõ tình hình, chắc hẳn mọi người đều có thể thông cảm.
Ít nhất thì Hirata sẽ chủ động dẹp tan những tiếng nói phản đối.
Ngay lúc Hikigaya đang nghĩ xem nên làm thế nào, giọng của Ayanokouji bỗng vang lên từ bên cạnh.
“Này, Ibuki, cậu có muốn tham gia cùng không?”
“...Tôi?”
Ibuki vô cùng ngạc nhiên trước lời mời của Ayanokouji, và Hikigaya cũng vậy.
Chỉ có điều, lý do kinh ngạc của hai người thực ra không giống nhau cho lắm.
“Kỳ thi sắp kết thúc rồi, nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép.” Ayanokouji nói với vẻ bình thản.
“...Cũng phải nhỉ.” Ibuki khẽ gật đầu, “Vả lại tôi cũng đã chịu ơn lớp D... Biết rồi, tôi sẽ giúp.”
Nói rồi, cô đeo ba lô lên và gia nhập đội.
“Tuyệt vời! Lại thêm một bạn nữ nữa! Cảm giác như đang mở hậu cung vậy!”
Tên ngốc Yamauchi vô cùng phấn khích trước sự tham gia của Ibuki, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Hikigaya lười để ý đến hắn, quay sang nhìn Horikita: “Nếu đã có thêm người... Horikita, cậu cứ ở lại khu cắm trại giúp một tay đi? Tôi thấy bên chỗ Hirata có vẻ hơi thiếu người.”
“Hả?”
Horikita không khỏi sững người, đang định mở miệng thì lại bị Ayanokouji cắt ngang.
“Đúng đó, dù sao Horikita cũng không nhanh nhẹn bằng Ibuki, ở lại chỉ tổ vướng chân vướng tay... Ui da?!”
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Horikita tung một cú chặt tay vào bên hông, đau đến mức phải ngồi thụp xuống đất.
Có điều, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang giả vờ...
“Cậu bớt lắm lời đi, tôi không cho rằng mình chậm chạp hơn Ayanokouji-kun đâu.”
Nói xong, Horikita liền dẫn đầu đi thẳng vào trong rừng.
...Haiz, thật phiền phức.
Hikigaya cảm thấy Ayanokouji chắc chắn là cố tình nói những lời đó, đằng sau tuyệt đối có mục đích mờ ám nào đó.
Nhưng cơ hội tốt nhất để khuyên Horikita về nghỉ ngơi đã bị phá hỏng, lúc này cậu chẳng làm được gì ngoài việc đứng nhìn.
Hy vọng đừng gây ra chuyện phiền phức gì...
Có lẽ vì trời âm u nên tầm nhìn trong rừng khá kém.
Mọi người mất khá nhiều thời gian mà chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng quyết định chia thành từng nhóm hai người tản ra, nhưng không được đi quá xa nhau.
“Kushida-chan! Cùng tớ...”
“Hikigaya-kun, chúng ta một nhóm nhé.”
Yamauchi vừa định mời Kushida, không ngờ cô lại tìm đến Hikigaya ngay lập tức, trông có vẻ như không hề nghe thấy lời cậu ta.
“Ơ, vậy thì Ibuki-chan, tớ với cậu một nhóm nhé!”
“...”
Phải nói là mặt Yamauchi đủ dày, chỉ tặc lưỡi một cái đầy không cam lòng, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra mà đi mời Ibuki.
Nhưng Ibuki chẳng thèm đếm xỉa đến hắn, tự mình bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Còn Horikita và Ayanokouji, hai người này thì khỏi phải nói, tự động kết thành một cặp.
“Mong được chỉ giáo nhé, Hikigaya-kun.”
“...Ồ.”
Trước mặt người khác, Kushida vẫn giữ bộ dạng thiên thần nhỏ.
Nhưng vừa khuất tầm mắt những người khác, cô nàng liền lộ nguyên hình ngay lập tức.
“Này, Hikigaya.” Kushida bỗng lạnh lùng nhìn sang, “Cậu có vẻ quan tâm đến Horikita nhỉ, những lời cậu nói ban nãy là muốn khuyên cô ta về nghỉ ngơi sao?”
Xem ra Kushida cũng đã để ý đến tình trạng sức khỏe của Horikita, dù sao thì gần đây họ đều sống cùng nhau.
“...Không có, tớ chỉ thấy cô ta phiền phức thôi.”
“Hừ, cậu không lừa được tớ đâu.”
Kushida không dễ bị lừa như vậy, đặc biệt là khi cô ta vẫn luôn quan sát động tĩnh của Hikigaya.
Hơn nữa, một khi dính dáng đến Horikita, cô ta sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.
“Lần trước lúc nam nữ cãi nhau cũng thế, là cậu mách nước cho Horikita đúng không? Chứ với tính cách của cô ta, làm sao có thể nói ra những lời khéo léo như vậy, chỉ biết cậy mình thành tích tốt mà hạ thấp người khác thôi.”
Điều khiến Hikigaya không ngờ tới là Kushida vậy mà ngay cả chuyện đó cũng phát hiện ra.
Mà này, cậu cũng coi thường Horikita quá rồi đấy... mặc dù đúng là không thể phản bác được.
“Này này, tớ làm thế là vì Hirata đấy chứ.” Hikigaya bất đắc dĩ nói, “Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Hôm đó tình trạng của Hirata rất không ổn, có lẽ cậu ta sẽ suy sụp bất cứ lúc nào, tớ không muốn đến lúc đó trong lớp không có ai gánh vác công việc.”
“Ể? N-Nhưng mà... dù vậy cậu cũng không nên tìm Horikita chứ.”
Nhắc đến chuyện này, giọng của Kushida dần dịu lại.
Hikigaya nhìn cô với vẻ mặt vô cảm: “Vậy tớ không tìm cô ấy thì tìm ai? Hay là cậu dám đứng ra giúp đỡ dù có nguy cơ đắc tội với đám con gái?”
“...”
Kushida cuối cùng cũng im bặt. Vì chuyện đó mà Horikita đã bị một bộ phận không nhỏ các bạn nữ sau lưng nói xấu là kẻ phản bội.
Tuy nhờ vậy mà cô nhận được một vài lời khen từ phía con trai, nhưng Kushida chẳng thèm khát cái đó.
Đối với Kushida, so với đám con trai đầu óc đơn giản, dễ dàng lừa gạt, thì việc duy trì quan hệ tốt với nhóm con gái khó hơn gấp trăm lần, cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian để vun đắp cẩn thận.
Thấy cô dần im tiếng, Hikigaya nhân cơ hội nói: “Dù sao đi nữa, Horikita cũng là em gái của hội trưởng, tớ chỉ quan tâm ở mức tối thiểu thôi. Hơn nữa dù cậu có ghét Horikita đến mấy, cũng không muốn có bạn học xảy ra chuyện chứ?”
“Đ-Đương nhiên rồi! Như vậy không khí trong lớp sẽ trở nên tồi tệ!”
Tuy nói vậy, nhưng sự chán ghét của Kushida dành cho Horikita chắc chắn chưa đến mức khoa trương là muốn cô ấy phải chết, cùng lắm cũng chỉ là bị đuổi học thôi.
...Hử? Sao nghe vẫn thấy khá nghiêm trọng nhỉ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hội trưởng cũng mong em gái bị đuổi học, nên thôi cứ kệ đi.
“A!”
Đúng lúc này, tiếng kêu lo lắng của Ayanokouji vang lên từ gần đó.
—Haiz, gã này lại lên cơn gì nữa đây?
Hikigaya chán nản nhìn sang, chỉ thấy Horikita đang cúi người định nhặt một tấm thẻ trên mặt đất, còn Ayanokouji bên cạnh thì có vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Nói sao đây... diễn xuất của Kiệt tác tối cao cũng vụng về thật đấy.
“Sao thế?”
Kushida lo lắng nhìn về phía Ayanokouji và Horikita, Ibuki cũng nhìn sang bên đó.
“Không, không có gì, chỉ là có con bọ nên bọn tớ hơi giật mình... Xin lỗi, xin lỗi.”
Ayanokouji rối rít xin lỗi, nhưng Horikita lại đang lườm cậu ta bằng ánh mắt đáng sợ.
“X-Xin lỗi...”
Dù Ayanokouji lại lần nữa bày tỏ sự hối lỗi, cơn giận của Horikita vẫn không hề giảm. Cô không nói một lời mà bỏ đi.
Còn Yamauchi thì cười gian xảo lại gần, nhân cơ hội trêu chọc Ayanokouji.
...Gì đây, thế thôi à?
Nhìn màn kịch lố bịch này, Hikigaya không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.
Cứ tưởng Kiệt tác tối cao định làm gì, hóa ra cũng chỉ là câu cá[note75732] thôi à.
Cái trình này thì có hơn gì mình đâu chứ.


0 Bình luận