• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 034: Đúng vậy, chính tớ đã tố cáo

0 Bình luận - Độ dài: 1,551 từ - Cập nhật:

“Haizz, phiền phức quá đi…”

Người ta thường bảo thở dài sẽ làm trôi đi hạnh phúc, nhưng giờ Hikigaya cũng chẳng mấy để tâm, bởi tối qua cậu đã thức trắng cả đêm.

Cũng không phải vì cô Chabashira hay Horikita. Phong thái của hai người đó tuy có khiến cậu hơi bất an, nhưng chưa đến mức làm cậu mất ngủ.

Nguyên nhân chính là Ayanokouji… không, nói cho chính xác thì phải là Haruno.

Hôm qua, khi bị cô Chabashira gọi đến phòng tư vấn học đường, Hikigaya đã bất ngờ xem được bảng thành tích của Ayanokouji. Điều này càng khiến cậu tin chắc đến tám, chín phần rằng Ayanokouji chính là học sinh bí ẩn mà Haruno từng đề cập.

Ban đầu, Hikigaya định bụng sẽ giả ngơ đến cùng, nhưng sau khi về ký túc xá suy nghĩ kỹ lại, cậu thấy có gì đó không ổn.

Vấn đề là cậu và Ayanokouji cùng bị gọi tên trên loa phát thanh, với sự nhạy bén của Haruno, chắc chắn cô ấy sẽ đoán ra cậu đã biết điều gì đó.

Chẳng còn cách nào khác, Hikigaya nghĩ thà chủ động báo trước còn hơn để sau này bị "hỏi tội", nên đã gửi một tin nhắn vỏn vẹn “Ayanokouji Kiyotaka?” cho Haruno.

Nhưng đến tận sáng, tin nhắn vẫn hiển thị trạng thái "chưa đọc".

…Có chuyện gì xảy ra sao?

Hikigaya không khỏi có chút bất an. Cậu định gọi điện hỏi thăm, nhưng rồi lại nghĩ, dù sao tiết đầu tiên hôm nay là Toán, đến lúc đó sẽ rõ thôi.

Mang theo tâm trạng không yên đến lớp, vừa bước vào cửa, Hikigaya đã cảm nhận được vài ánh nhìn đổ dồn về phía mình.

Đây là kiểu "được đối xử" mà trước đây cậu chưa từng nhận, có lẽ là do chuyện của Karuizawa ngày hôm qua.

Nhưng cũng chẳng có gì to tát, cứ lờ đi là được.

“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun.”

“...?”

Hikigaya vừa ngồi xuống ghế, Matsushita ở bàn bên cạnh đã chào cậu như thường lệ, khiến cậu ngẩn người.

Ể, sao cô bạn này lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Theo lẽ thường tình, chẳng phải lúc này mọi người nên coi nhau như người xa lạ, sau này không bao giờ bắt chuyện nữa mới đúng sao?

“Sao thế?” Matsushita thấy lạ, đưa tay sờ lên mặt mình. “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy? Mặt tớ dính gì à?”

“Ừm... Cậu nói chuyện với tớ thế này, thực sự ổn chứ?” Hikigaya lựa lời nhắc khéo.

“Gì cơ? Nói chuyện với cậu thì sao chứ... À, cậu vẫn còn để tâm chuyện hôm qua à?”

Không, không, không, bình thường thì làm sao mà không để tâm được chứ, cho dù lúc này đám Karuizawa cũng đang... Ể?

Sao trông Karuizawa có vẻ chẳng có phản ứng gì đặc biệt nhỉ?

Ngược lại, bạn của cô ta là Shinohara thì phản ứng khá gay gắt, cứ nhìn chòng chọc về phía này, rõ ràng tỏ thái độ thù địch.

Ngay lúc Hikigaya đang lấy làm lạ, Matsushita đột nhiên chắp hai tay, nói những lời khiến cậu sửng sốt.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé Hikigaya-kun! Kei cậu ấy không cố ý mắng cậu đâu. Con người cậu ấy trước giờ vẫn ăn nói chẳng mấy để ý như vậy, ở bên ngoài cũng hay gây gổ với người khác, làm bọn tớ đau đầu lắm.”

“...Hả?” Hikigaya vẫn chưa hiểu ra sao.

“Vì vậy, cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy nữa, được không?” Matsushita làm vẻ dễ thương, chớp chớp mắt.

“Không, dù cậu có nói gì chấp nhặt hay không chấp nhặt...”

Hikigaya lại một phen ngơ ngác. Nghe giọng điệu của Matsushita, dường như cô ấy không những không trách móc mà còn đang nói đỡ cho Karuizawa?

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không, nhưng thái độ của Matsushita có gì đó là lạ, dường như đang lo cậu sẽ trả đũa Karuizawa.

Rốt cuộc đây là tình huống gì?!

“Này Matsushita, cậu hiểu lầm rồi đúng không?” Hikigaya cố gắng giải thích. “Tớ làm gì có chuyện đi chấp nhặt với người khác. Phải nói là họ không đến gây sự với tớ thì tớ đã thấy may mắn lắm rồi.”

“Đúng là hết nói nổi cậu, lại thế rồi.”

Matsushita thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu.

“Hikigaya-kun, cậu giả ngây giả ngô trước mặt người khác thì được, chứ chúng ta từng là bạn học cấp hai mà, mấy trò đó của cậu tớ biết rõ như lòng bàn tay.”

“Không phải, đã nói vụ hội học sinh đó là hiểu lầm rồi mà.”

Hikigaya bất lực lắc đầu. Hóa ra vẫn là mấy chuyện lằng nhằng ở Soubu, thảo nào Matsushita lại có hiểu lầm này.

“Matsushita, nhân tiện đây tớ cũng nói rõ luôn. Đúng là chuyện Isshiki trở thành hội trưởng là do tớ đứng sau giật dây, nhưng đó là vì…”

“Không không, tớ không nói chuyện đó, chuyện đó tớ biết từ lâu rồi.” Matsushita cắt ngang lời Hikigaya.

“Cậu biết từ lâu rồi á? Biết chuyện gì cơ?”

Hikigaya cau mày, cảm thấy cô bạn này chắc chắn lại hiểu lầm gì nữa rồi.

Nhưng câu trả lời của Matsushita lại nằm ngoài dự đoán của cậu: “Chẳng phải Isshiki-san bị đám nữ sinh khác chơi khăm, cố tình đẩy cậu ấy ra làm ứng cử viên hội trưởng với hy vọng cậu ấy không trúng cử sẽ bẽ mặt, rồi sau đó cậu đã giúp Isshiki-san đắc cử thật sự sao? Đúng không nào?”

“...Đúng vậy.”

Tuy có vài chi tiết chưa được đề cập, nhưng đại khái là như vậy. Hóa ra cô ấy không hề hiểu lầm.

Nhưng nếu đã thế, rốt cuộc chuyện mà Matsushita muốn nói là gì?

“Tớ đang nói chuyện sau đó cơ, chuyện sau đó ấy!” Giọng Matsushita đột nhiên có chút kích động. “Sau khi Isshiki-san trở thành hội trưởng, hơn bốn mươi nữ sinh cố tình chơi xấu, muốn làm cậu ấy bẽ mặt đã nhanh chóng bị nhà trường kỷ luật. Mà người đứng sau giật dây chuyện đó chính là Hikigaya-kun, phải không!”

“Cậu?!”

Trong khoảnh khắc, Hikigaya mở to mắt, nhìn Matsushita với vẻ kinh ngạc xen lẫn ngờ vực.

Cậu không tài nào ngờ được đối phương lại biết cả chuyện này.

“...Được rồi. Chuyện đó đúng là do tớ làm. Là tớ đã đề nghị nhà trường xử phạt những người đó, để tránh những chuyện tương tự tái diễn.”

Hikigaya suy nghĩ một lát rồi quyết định thừa nhận, dù sao cũng không cần thiết phải chối.

Cuộc bầu cử hội học sinh ở Soubu có một lỗ hổng rất lớn: ứng cử viên chỉ cần bốn mươi chữ ký ủng hộ từ các học sinh khác, nhưng lại không yêu cầu chữ ký của chính ứng cử viên, thậm chí không cần người đó tự mình nộp đơn đăng ký.

Những kẻ đó đã lợi dụng chính kẽ hở này để gài bẫy Isshiki thành công.

Nói thẳng ra, đám giáo viên ở Soubu cũng thuộc loại vô trách nhiệm. Đây rõ ràng là một sai sót trong quy chế của trường, và Isshiki hoàn toàn là nạn nhân.

Vậy mà khi đối mặt với lời cầu cứu của Isshiki, đám giáo viên đó cứ lần lữa đùn đẩy, tỏ vẻ bất lực, cuối cùng lại đá quả bóng trách nhiệm sang cho Câu lạc bộ Tình nguyện.

“Không đúng nha, Hikigaya-kun, cậu vẫn chưa kể hết toàn bộ câu chuyện, đúng không?” Matsushita đột nhiên mỉm cười.

Điều này khiến Hikigaya có một dự cảm không lành.

“...Cậu đang nói gì vậy?”

“Những điều cậu nói chỉ là phần nổi của tảng băng thôi. Tớ biết tỏng thực hư đằng sau chuyện này là thế nào cơ〜”

Matsushita cố tình kéo dài giọng, ra vẻ muốn trêu chọc Hikigaya, nhưng thấy sắc mặt cậu ngày một tối sầm, cô ấy vội đổi giọng.

“A ha ha, đừng làm vẻ mặt đáng sợ đó chứ.” Matsushita cười gượng. “Tớ... tớ chỉ là nhà có chút quen biết với trường, nên có nghe lỏm được vài chuyện nội bộ, cũng không biết thực hư thế nào đâu... Thôi, thôi, cứ coi như tớ nói đùa vậy!”

“Không sao đâu, cứ nói đi. Tớ không để bụng đâu.”

Thấy Matsushita lảng tránh ánh mắt, mãi không chịu nói, Hikigaya thầm thở dài.

Xem ra cô bạn này thực sự biết rồi... Thôi kệ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Được rồi, cậu đã không nói, vậy thì để tớ nói.”

Chuyện đã đến nước này, tốt nhất là nói thẳng ra. Vả lại, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng cần phải che đậy làm gì.

Hikigaya mặt không đổi sắc, nói: “Nếu cậu đang muốn nói đến chuyện ‘trường Soubu làm ngơ trước sai lầm của chính mình, chỉ muốn cho qua mọi việc, cho đến khi bị Ủy ban Giáo dục vào cuộc điều tra, phạt một khoản tiền lớn mới chịu nhận sai và sửa chữa’ thì…”

“Đúng vậy, chính tớ đã tố cáo.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận