Lớp học đề cao thực lực c...
Tứ Cửu- Năm nhất học kỳ 1
- Chương 001: Ngôi trường đáng ngờ
- Chương 002: Lời triệu hồi của Ma Vương
- Chương 003: Cuộc sống bình yên ngày một xa dần
- Chương 004: Người đó là một tên zâm ngầm
- Chương 005: Nhiệm vụ ép buộc dành cho dân làng H-kun
- Chương 006: Siêu trộm Masumi
- Chương 007: Suy đoán về việc phân lớp
- Chương 008: Bạn học cũ trường Soubu
- Chương 009: Nhân vật chính trong lời đồn
- Chương 010: Tiền bối và hậu bối
- Chương 011: Đồng minh nạn nhân của Ma Vương
- Chương 012: Hai nỗi đau dạ dày
- Chương 013: Dò xét ở thư viện
- Chương 014: Phương pháp kiếm điểm
- Chương 015: Đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao?
- Chương 016: Vụ cá cược
- Chương 017: Sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngốc
- Chương 018: Tay to của lớp D
- Chương 019: Những người che giấu thực lực
- Chương 020: Tiền bối ban lộc
- Chương 021: Nữ hoàng và vệ sĩ của cô
- Chương 022: Nhân vật ưu tú của lớp A
- Chương 023: Chủ động nhận thua
- Chương 024: Người yêu sách
- Chương 025: Mối quan hệ bạn bè nhạt nhẽo
- Chương 026: Chào mừng đến với hiện thực
- Chương 027: Tất cả mọi người đều là rác rưởi ha
- Chương 028: Điều tốt nhất cho tất cả
- Chương 029: Lệnh triệu tập của Chabashira-sensei
- Chương 030: Hạ khắc thượng
- Chương 031: Cậu quả nhiên là đồ zâm ngầm đó mà
- Chương 032: Đứa trẻ rắc rối hơn cả tưởng tượng
- Chương 033: Không được gây phiền phức cho xã hội
- Chương 034: Đúng vậy, chính tớ đã tố cáo
- Chương 035: Tự chán ghét mình
- Chương 036: Lãnh đạo lớp C
- Chương 037: Tin đồn lan khắp khối
- Chương 038: Động thái của lớp C
- Chương 039: Đừng tùy tiện từ bỏ bạn học
- Chương 040: Chị muốn nhờ em “chôn cất” cậu ta
- Chương 041: Lý do chấp thuận
- Chương 042: Mụ giáo viên chết tiệt
- Chương 043: Cuộc thi piano toàn quốc
- Chương 044: Tên bốn mắt siscon tsundere chết tiệt
- Chương 045: Chết tiệt đám người dưng!
- Chương 046: Để tôi dạy cho cậu một bài học
- Chương 047: Cá đã cắn câu
- Chương 048: Bạn tập
- Chương 049: Ai bảo cứ phải văn võ song toàn!
- Chương 050: Đám ô hợp
- Chương 051: Khiến tôi nhớ lại quá khứ đen tối là tội nặng lắm đấy
- Chương 052: Đúng là gã đàn ông hết thuốc chữa.
- Chương 053: Cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình rồi
- Chương 054: Hợp đồng công bằng
- Chương 055: Đe dọa và Trừng phạt
- Chương 056: Đề xuất của Matsushita
- Chương 057: Cứ chờ đấy, tên khốn mắt cá chết!
- Chương 058: Món nợ khó trả nhất
- Chương 059: Mình quả nhiên không ưa nổi lớp này
- Chương 060: Một sự tồn tại đẹp đẽ
- Chương 061: Hình như không trốn được rồi
- Chương 062: Cậu chọc nhầm người rồi
- Chương 063: Hình như mình cũng chọc nhầm người rồi
- Chương 064: Cùng tổ chức lớp học nhóm nào
- Chương 065: Sâu dậy sớm bị chim xơi
- Chương 066: Tôi muốn đối đầu với Ayanokouji
- Chương 067: Sakayanagi, cái đồ ranh ma
- Chương 068: Chỉ cần lớp D không thắng là được
- Chương 069: Cậu không phải là cố tình đấy chứ?
- Chương 070: Thứ bảy này, tớ xin phép làm phiền
- Chương 071: Lớp C kỳ quái
- Chương 72: Nữ phụ phản diện Kushida-chan
- Chương 073: Cậu cũng cặp kè với cô nàng lớp C rồi à
- Chương 074: Quái thú Ryuuen tiến hóa
- Chương 075: Phương án tối ưu sẽ không được chấp nhận
- Chương 076: Vạ lây vô cớ
- Chương 077: Lịch sử trò chuyện gạ gẫm
- Chương 078: Chốn lý tưởng bị xâm chiếm
- Chương 079: Đừng giẫm lên vết xe đổ
- Chương 080: Rồi sẽ có lúc cậu phải khóc
- Chương 081: Nỗi băn khoăn của Ayanokouji
- Chương 082: Kushida dai dẳng không buông
- Chương 083: Động tác quen mắt thế nhỉ?
- Chương 084: Lời đề nghị của Kushida
- Chương 085: Hai người phiền phức
- Chương 086: Đố kỵ là nguyên tội
- Chương 087: Vạ lây vô cớ
- Chương 088: Chơi đến đây là được rồi
- Chương 089: Điều kiện của Ryuuen
- Chương 090: Đành chịu vậy thôi
- Chương 091: Kinh nghiệm của mình không còn tác dụng nữa?
- Chương 092: Muốn hẹn hò với trai đẹp♪
- Chương 093: Gã này là ai?
- Chương 094: Màn leo cây
- Chương 095: Nơi muốn đến
- Chương 096: Chúc mừng sinh nhật
- Chương 97: Dường như lại có chuyện phiền phức rồi
- Chương 098: Vũ khí bí mật thật sự
- Chương 099: Không tiền thì phải học cho giỏi
- Chương 100: Một lớp trưởng xứng đáng
- Chương 101: Ngờ đâu lại là Yuri hạng nặng
- Chương 102: Tôi chỉ biết đúng một cách đó
- Chương 103: Ma vương trường Soubu
- Chương 104: Chuyện này không thể cho qua dễ dàng như vậy
- Chương 105: Sáng sớm tinh mơ đã phải tăng xông
- Chương 106: Sao trận boss này lại là đánh liên hoàn thế?
- Chương 107: Đống kiến thức vô dụng lại tăng lên rồi…
- Chương 108: Trăm nghe không bằng một thấy
- Chương 109: Có quy định như vậy sao?
- Chương 110: Món quà sinh nhật tuyệt vời nhất
- Chương 111: Chênh lệch giữa các lớp
- Chương 112: Bậc thầy châm lửa
- Chương 113: Thua ngay ngày đầu tiên
- Chương 114: Sao lại làm chuyện thừa thãi thế!
- Chương 115: Cứ từ từ mà nghĩ đi
- Chương 116: Cậu lại ngã cầu thang nữa à?
- Chương 117: Sao cậu cũng lắm chuyện thế nhỉ?
- Chương 118: Tên gián điệp này sao mà ngông cuồng quá vậy
- Chương 119: Kiệt tác tối cao trộm đồ lót rồi
- Chương 120: Hành vi kỳ lạ của Ayanokouji
- Chương 121: Sai lầm tương tự
- Chương 122: Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau
- Chương 123: Ý nghĩa của chiếc máy ảnh
- Chương 124: Giới hạn trí tuệ của Ryuuen
- Chương 125: Chúng ta đi nhặt vỏ sò nhé
- Chương 126: Cùng nhau ngẩn người ngắm lửa trại?
- Chương 127: Hợp tác vui vẻ?
- Chương 128: Một nhiệm vụ khó nhằn
- Chương 129: Để họ chó cắn chó
- Chương 130: Tái hiện cảnh tượng kinh điển
- Chương 131: Cô phiền đủ chưa?
- Chương 132: Cả lớp D loạn cào cào
- Chương 133: Đây là dấu hiệu muốn gây chuyện rồi
- Chương 134: Ai nấy đều không chịu ngồi yên
- Chương 135: Câu chuyện bắt đầu từ một gói bánh quy…
- Chương 136: Horikita tự đưa tới cửa
- Chương 137: Giải pháp và kẻ phản bội
- Chương 138: Màn kịch vụng về của Ibuki
- Chương 139: Tản bộ ‘cùng nhau’
- Chương 140: Mồ chôn của phe Katsuragi
- Chương 141: Chiếc máy ảnh này nhặt được dưới đất thôi
- Chương 142: Sao ai cũng thích lục soát người khác thế nhỉ?
- Chương 143: Thất Vũ Hải bị trộm đồ
- Chương 144: Harem ngược trong truyền thuyết
- Chương 145: Trình câu cá của Kiệt tác tối cao
- Chương 146: Toàn làm chuyện xấu xa
- Chương 147: Dàn diễn viên đã vào vị trí
- Chương 148: Ibuki và ác quỷ
- Chương 149: Quái thú Ryuuen và Kiệt tác tối cao
- Chương 150: Cuộc gặp gỡ ngày mưa
- Chương 151: Cậu đừng thua nhỏ nhé
- Chương 152: Ai bảo các người học chung lớp với Sakayanagi làm gì
- Chương 153: Nỗi nhục nhã thật sự
- Chương 154: Dẫu đối thủ là Kiệt Tác Tối Cao thì đã sao?
- Chương 155: Người chiến thắng cuối cùng là tôi
- Chương 156: Bạn Sakayanagi của Lớp B
- Chương 157: Chỉ là “bạn bè” mà thôi
- Chương 158: Kẻ thù chung
- Chương 159: Bốn lớp tụ họp
- Chương 160: Cẩn thận phía sau
- Chương 161: Tiệc chúc mừng của lớp cậu, mời tôi làm gì chứ?!
- Chương 162: Ichinose, đồ phản bội!
- Chương 163: Chúc mừng sinh nhật tôi
- Chương 164: Nhóm Dậu... là ai vậy nhỉ?
- Chương 165: Học sinh càng ngoan ngoãn càng chịu thiệt
- Chương 166: Kết quả Một đồng nghĩa với kẻ phản bội
- Chương 167: Phó mặc
- Chương 168: Chọn cô ta, hay chọn tôi?
- Chương 169: Chẳng ngờ người cần xem lại là chính mình
- Chương 170: Quy luật dẫn đến chiến thắng
- Chương 171: Thật ra các cậu không phải tinh anh
- Chương 172: Người nổi tiếng lớn của khối năm nhất
- Chương 173: Ý nghĩa của việc giới thiệu bản thân
- Chương 174: Thú vui tìm ra kẻ nói dối
- Chương 175: Đừng nói xấu học sinh sau lưng!
- Chương 176: Tao đã nhìn thấu mánh khóe của mày rồi
- Chương 177: Phương pháp cải thiện mối quan hệ với Ryuuen
- Chương 178: Có nên liên thủ không?
- Chương 179: Đừng bắt nạt người thật thà
- Chương 180: Lý do đơn thuần
- Chương 181: Một lời đề nghị không tưởng
- Chương 182: Cậu có muốn thắng đậm hơn không?
- Chương 183: Tôi muốn có Kết quả Một
- Chương 184: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 185: Bí mật bị che giấu
- Chương 186: Điều kiện không thể từ chối
- Chương 187: Hành động của mỗi người
- Chương 188: Thất bại của Kiệt Tác Tối Cao
- Chương 189: Sự tồn tại đặc biệt
- Chương 190: Quá khứ của đôi bên
- Chương 191: Từ nay về sau, vẫn phải nỗ lực hết mình
- Chương 192: Phương án cải cách của Nagumo
- Chương 193: Người tự do số hai
- Chương 194: Chuyến đi chơi đáng mong đợi
- Chương 195: Kẻ thích thể hiện
- Chương 196: Món quà sinh nhật muộn
- Chương 197: Lời thỉnh cầu của Katsuragi
- Chương 198: ‘Tin vui’
- Chương 199: Những cô em gái
- Chương 200: Tung hô tuổi trẻ thật là tuyệt vời!
- Chương 201: Sóng gió nghe lén
- Chương 202: Trục xuất hết tất cả
- Chương 203: Mùi vị quen thuộc
- Chương 204: Thật sự không phải kẻ theo dõi
- Chương 205: Quá khứ của Ichinose
- Chương 206: Hành vi thay thế
- Chương 207: Thanh xuân của mỗi người
- Chương 208: Hẹn hò đôi
- Chương 209: Ủy viên kỷ luật
- Chương 210: Lời đề nghị của hậu bối
- Chương 211: Tình hình có vẻ tệ đi
- Chương 212: Sơ suất của Kiệt Tác Tối Cao
- Chương 213: Cái giá nhỏ nhoi
- Chương 214: Hội nghị và bói toán
- Chương 215: Bà thầy bói này quả nhiên không đáng tin chút nào
- Năm nhất học kỳ 2
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Đành vậy, Hikigaya tự pha cho mình một ly cà phê MAX.
Tuy không sánh bằng vị nguyên bản, nhưng có vẫn hơn không. Vả lại, cậu cũng tiện đường mua chút đồ dùng hằng ngày và bữa tối luôn.
Trong khuôn viên trường có vài cửa hàng tiện lợi. Có lẽ vì tòa nhà dành cho lớp học đặc biệt vốn nằm ở nơi hẻo lánh, nên cửa hàng tiện lợi gần đó cũng vắng tanh, không như những chỗ khác phải xếp hàng dài.
Hikigaya dạo một vòng bên trong, phát hiện cửa hàng tiện lợi ở đây chẳng khác mấy những cửa hàng tiện lợi thông thường, chủng loại và giá cả hàng hóa cũng y hệt.
Chỉ duy nhất một điểm khác biệt.
“Miễn phí…?”
Phải rồi, cửa hàng tiện lợi bình thường sẽ chẳng bao giờ có loại hàng hóa miễn phí kiểu này.
Ở khu này, những vật dụng hằng ngày như bàn chải, kem đánh răng, sữa tắm cùng một vài loại thực phẩm đều được đặt trên một chiếc xe đẩy có gắn biển “Miễn phí”, kèm theo dòng ghi chú “Mỗi người tối đa ba món một tháng”, và xem chừng đã vơi đi kha khá.
Thoạt nhìn, điều này thật khó hiểu. Dù gì thì trường cũng đã cấp một trăm nghìn điểm, nếu vẫn không đủ tiêu xài thì đó là vấn đề của bản thân học sinh, nhà trường đâu cần đặc biệt ưu ái làm gì.
Nhưng, nếu diễn giải “đây là biện pháp cứu trợ cho những học sinh đã phung phí quá nhiều điểm” thành “đây là sự xót thương dành cho những học sinh không còn điểm nào nữa do số điểm chu cấp đã bị cắt giảm”, thì mọi điều phi lý đều trở nên dễ hiểu.
Hikigaya đoán rằng không phải tháng nào cũng được nhận một trăm nghìn điểm. Thực tế, cô Chabashira cũng chưa từng nói mỗi tháng sẽ phát một trăm nghìn điểm. Đến lúc đó, nhà trường chắc chắn sẽ viện đủ mọi lý do để trừ điểm.
——Nếu đã không cần lo lắng về điểm, cứ tiêu xài thoải mái, chẳng cần tiết kiệm làm gì.
Chắc chắn không ít học sinh mới vào trường ôm giữ suy nghĩ ngây thơ như vậy. Ít nhất thì lớp D của Hikigaya cũng toàn một lũ ngốc nghếch, nom vừa đơn giản lại chẳng có chút tự chủ nào.
Có lẽ nhà trường muốn dạy cho đám này một bài học nhớ đời, nên mới cố tình không nói rõ mà chỉ đưa ra vô số gợi ý.
“Tóm lại, để cho chắc ăn, cứ lấy đồ miễn phí trước đã.”
Hikigaya vốn không phải kiểu người tiêu tiền bừa bãi. Tiền tiêu vặt của cậu trước giờ vốn ít ỏi, nên đã sớm quen với việc tính toán chi li. Hơn nữa, mấy món đồ miễn phí này trông cũng không đến nỗi tệ.
Đương nhiên, nói cho chính xác thì cậu vốn chẳng hiểu gì về những thứ này.
Cậu đường đường là con trai, hơi đâu mà để ý đến nhãn hiệu sữa tắm hay dầu gội.
Ở nhà, mẹ đưa gì cậu dùng nấy, chẳng hề kén chọn. Có đồ dùng là tốt lắm rồi, huống hồ lại còn miễn phí.
Sau đó, Hikigaya mua thêm vài bộ đồ lót để thay đổi, và thứ quan trọng nhất: nguyên liệu để pha cà phê MAX.
Một hũ lớn cà phê hòa tan, rồi sữa tươi, đường và sữa đặc.
Nói chung, cứ ngọt hết mức có thể là được.
Bữa tối thì chỉ cần một hộp cơm gà rán là ổn. Cậu không thích đến những nơi đông đúc như nhà ăn, ăn cơm một mình trong phòng mới thực sự khiến cậu thấy thoải mái.
Dù tự nấu ăn cũng không thành vấn đề. Trình độ bếp núc của Hikigaya không đến nỗi tệ. Do bố mẹ thường xuyên tăng ca về muộn, nên từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là người nấu bữa tối và chuẩn bị cơm hộp cho Komachi. Nhưng nếu chỉ có một mình thì cậu lại chẳng có hứng thú nấu nướng gì sất.
Hơn nữa, nấu ăn không chỉ tốn công mua nguyên liệu mà còn phải chuẩn bị gia vị, bát đũa, thực sự quá phiền phức.
Thôi thì cứ để sau này có dịp rồi tính tiếp.
“Chắc cũng chỉ từng này thôi, đi thanh toán nào.”
Đúng lúc Hikigaya cầm mấy món đồ định ra quầy thanh toán, thì cậu đột nhiên phát hiện một học sinh gần đó đang nhìn đông ngó tây một cách khả nghi.
Đó là một cô gái tóc tím buộc tóc đuôi ngựa lệch một bên, trông khá nhanh nhẹn.
…Ể, trộm đồ à?
Hikigaya không phải cảnh sát, cũng chẳng phải chủ cửa hàng, vốn chẳng có lý do gì để can thiệp vào chuyện người khác trộm đồ. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu cậu bắt gặp cảnh trộm cắp.
Nhớ lại trải nghiệm lần trước, Hikigaya chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.
Rõ ràng cậu đã lấy hết can đảm để ngăn cản đối phương, vậy mà lại bị phớt lờ không thương tiếc, thậm chí sau đó còn bị mọi người xung quanh nhìn như kẻ khả nghi, để lại một vết nhơ trong quá khứ.
Nghĩ lại thì, có lẽ người ta tưởng mình đang bắt chuyện làm quen chăng?
Nhưng nếu cứ đứng nhìn mà để cô gái kia bị bắt…
Nếu không biết thì thôi đành chịu. Nhưng đây là một ngôi trường khép kín, lỡ có học sinh nào bị đuổi học vì tội trộm cắp, thì dù Hikigaya có ít bạn bè đến mấy, tin tức này rất có thể vẫn sẽ đến tai cậu.
Đến lúc đó, lương tâm cậu chắc chắn sẽ cắn rứt.
Thế nên, không phải vì ai khác, chẳng phải vì bất cứ ai, hoàn toàn chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Lúc này, cô gái tóc tím nhìn quanh, và ngay khoảnh khắc cô ta định nhét lon bia đang cầm trên tay vào túi, Hikigaya vội vàng chộp lấy một chai sữa tắm gần đó rồi làm như vô tình trượt ngang qua.
“A, chờ chút!”
“Oái?!”
Nghe thấy tiếng Hikigaya, cô gái giật mình, vội đặt lon bia định giấu vào túi trở lại kệ hàng.
Phù, may mà vẫn kịp, suýt nữa thì tiêu rồi.
“Xin lỗi, tôi lỡ tay làm rơi.”
Hikigaya vờ như không biết gì, vừa xin lỗi vừa định tiến tới nhặt chai sữa tắm lên, nào ngờ cô gái tóc tím đã chủ động cúi xuống nhặt nó lên từ dưới sàn rồi đưa cho cậu với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Lần sau chú ý một chút.”
Hể? Còn nhặt giúp mình nữa cơ à?
Cậu nhớ có lần mình cũng vô ý làm rơi đồ, cũng ở gần một cô gái.
Kết quả là cô gái kia liếc xéo cậu một cái, không những “chậc” lưỡi một tiếng rõ ràng mà còn đảo mắt tỏ vẻ khinh bỉ.
“Ừm, cảm ơn.” Hikigaya nhận lấy chai sữa tắm, đoạn liếc mắt lên góc trên bên phải, “Với lại, cậu cũng nên chú ý một chút… chỗ đó đang ghi hình cậu đấy.”
“…Ể?!”
Đó là một chiếc camera giám sát cỡ nhỏ được giấu trong góc, bình thường rất khó để ý thấy.
Cô gái tóc tím nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vô thức nhìn theo hướng mắt của Hikigaya.
Nhân lúc cô ta còn đang kiểm tra, Hikigaya nhanh chóng đến quầy thu ngân, thanh toán rồi chuồn đi ngay.
“Haizz, lâu lắm rồi không bắt chuyện với người lạ, tim cứ đập thình thịch.”
Bước ra khỏi cửa hàng, Hikigaya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà vừa rồi không bị hiểu lầm, nếu không thì “lịch sử đen tối” của cậu lại có thêm một gạch đầu dòng rồi.
“Này, khoan đã.”
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói nghe quen quen.
Hikigaya không buồn quay đầu lại. Cậu ở đây chẳng quen biết ai, làm sao có người gọi mình được.
Hay là mau về phòng thôi——Ứ?!
Cậu vừa định chuồn đi thì đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cổ áo. Cổ áo thít chặt lấy cổ, khiến cậu bật ra một tiếng kêu kỳ quặc.
“Chẳng phải tôi bảo cậu đợi một chút sao.”
Quay đầu lại, cậu thấy “ứng cử viên trộm vặt” ban nãy đang đứng đó một tay chống hông, vẻ mặt có vẻ không vui.
Trời ạ… phiền phức thật. Chẳng lẽ vì bị mình phá đám nên tức tối, giờ định kiếm chuyện với mình đây?
“Ừm, có… có chuyện gì không ạ?” Hikigaya rụt rè cất tiếng.
“Rõ ràng là tôi gọi cậu, sao cậu lại làm lơ?”
“Đâu có, tôi đâu có tên là ‘Này’...”
Nghe lời chống chế của Hikigaya, cô gái kia có vẻ ngớ người ra, một lúc sau mới lắc đầu.
“Thôi được rồi. Tôi là Kamuro Masumi, còn cậu?”


1 Bình luận