• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 006: Siêu trộm Masumi

1 Bình luận - Độ dài: 1,535 từ - Cập nhật:

Đành vậy, Hikigaya tự pha cho mình một ly cà phê MAX.

Tuy không sánh bằng vị nguyên bản, nhưng có vẫn hơn không. Vả lại, cậu cũng tiện đường mua chút đồ dùng hằng ngày và bữa tối luôn.

Trong khuôn viên trường có vài cửa hàng tiện lợi. Có lẽ vì tòa nhà dành cho lớp học đặc biệt vốn nằm ở nơi hẻo lánh, nên cửa hàng tiện lợi gần đó cũng vắng tanh, không như những chỗ khác phải xếp hàng dài.

Hikigaya dạo một vòng bên trong, phát hiện cửa hàng tiện lợi ở đây chẳng khác mấy những cửa hàng tiện lợi thông thường, chủng loại và giá cả hàng hóa cũng y hệt.

Chỉ duy nhất một điểm khác biệt.

“Miễn phí…?”

Phải rồi, cửa hàng tiện lợi bình thường sẽ chẳng bao giờ có loại hàng hóa miễn phí kiểu này.

Ở khu này, những vật dụng hằng ngày như bàn chải, kem đánh răng, sữa tắm cùng một vài loại thực phẩm đều được đặt trên một chiếc xe đẩy có gắn biển “Miễn phí”, kèm theo dòng ghi chú “Mỗi người tối đa ba món một tháng”, và xem chừng đã vơi đi kha khá.

Thoạt nhìn, điều này thật khó hiểu. Dù gì thì trường cũng đã cấp một trăm nghìn điểm, nếu vẫn không đủ tiêu xài thì đó là vấn đề của bản thân học sinh, nhà trường đâu cần đặc biệt ưu ái làm gì.

Nhưng, nếu diễn giải “đây là biện pháp cứu trợ cho những học sinh đã phung phí quá nhiều điểm” thành “đây là sự xót thương dành cho những học sinh không còn điểm nào nữa do số điểm chu cấp đã bị cắt giảm”, thì mọi điều phi lý đều trở nên dễ hiểu.

Hikigaya đoán rằng không phải tháng nào cũng được nhận một trăm nghìn điểm. Thực tế, cô Chabashira cũng chưa từng nói mỗi tháng sẽ phát một trăm nghìn điểm. Đến lúc đó, nhà trường chắc chắn sẽ viện đủ mọi lý do để trừ điểm.

——Nếu đã không cần lo lắng về điểm, cứ tiêu xài thoải mái, chẳng cần tiết kiệm làm gì.

Chắc chắn không ít học sinh mới vào trường ôm giữ suy nghĩ ngây thơ như vậy. Ít nhất thì lớp D của Hikigaya cũng toàn một lũ ngốc nghếch, nom vừa đơn giản lại chẳng có chút tự chủ nào.

Có lẽ nhà trường muốn dạy cho đám này một bài học nhớ đời, nên mới cố tình không nói rõ mà chỉ đưa ra vô số gợi ý.

“Tóm lại, để cho chắc ăn, cứ lấy đồ miễn phí trước đã.”

Hikigaya vốn không phải kiểu người tiêu tiền bừa bãi. Tiền tiêu vặt của cậu trước giờ vốn ít ỏi, nên đã sớm quen với việc tính toán chi li. Hơn nữa, mấy món đồ miễn phí này trông cũng không đến nỗi tệ.

Đương nhiên, nói cho chính xác thì cậu vốn chẳng hiểu gì về những thứ này.

Cậu đường đường là con trai, hơi đâu mà để ý đến nhãn hiệu sữa tắm hay dầu gội.

Ở nhà, mẹ đưa gì cậu dùng nấy, chẳng hề kén chọn. Có đồ dùng là tốt lắm rồi, huống hồ lại còn miễn phí.

Sau đó, Hikigaya mua thêm vài bộ đồ lót để thay đổi, và thứ quan trọng nhất: nguyên liệu để pha cà phê MAX.

Một hũ lớn cà phê hòa tan, rồi sữa tươi, đường và sữa đặc.

Nói chung, cứ ngọt hết mức có thể là được.

Bữa tối thì chỉ cần một hộp cơm gà rán là ổn. Cậu không thích đến những nơi đông đúc như nhà ăn, ăn cơm một mình trong phòng mới thực sự khiến cậu thấy thoải mái.

Dù tự nấu ăn cũng không thành vấn đề. Trình độ bếp núc của Hikigaya không đến nỗi tệ. Do bố mẹ thường xuyên tăng ca về muộn, nên từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là người nấu bữa tối và chuẩn bị cơm hộp cho Komachi. Nhưng nếu chỉ có một mình thì cậu lại chẳng có hứng thú nấu nướng gì sất.

Hơn nữa, nấu ăn không chỉ tốn công mua nguyên liệu mà còn phải chuẩn bị gia vị, bát đũa, thực sự quá phiền phức.

Thôi thì cứ để sau này có dịp rồi tính tiếp.

“Chắc cũng chỉ từng này thôi, đi thanh toán nào.”

Đúng lúc Hikigaya cầm mấy món đồ định ra quầy thanh toán, thì cậu đột nhiên phát hiện một học sinh gần đó đang nhìn đông ngó tây một cách khả nghi.

Đó là một cô gái tóc tím buộc tóc đuôi ngựa lệch một bên, trông khá nhanh nhẹn.

…Ể, trộm đồ à?

Hikigaya không phải cảnh sát, cũng chẳng phải chủ cửa hàng, vốn chẳng có lý do gì để can thiệp vào chuyện người khác trộm đồ. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu cậu bắt gặp cảnh trộm cắp.

Nhớ lại trải nghiệm lần trước, Hikigaya chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.

Rõ ràng cậu đã lấy hết can đảm để ngăn cản đối phương, vậy mà lại bị phớt lờ không thương tiếc, thậm chí sau đó còn bị mọi người xung quanh nhìn như kẻ khả nghi, để lại một vết nhơ trong quá khứ.

Nghĩ lại thì, có lẽ người ta tưởng mình đang bắt chuyện làm quen chăng?

Nhưng nếu cứ đứng nhìn mà để cô gái kia bị bắt…

Nếu không biết thì thôi đành chịu. Nhưng đây là một ngôi trường khép kín, lỡ có học sinh nào bị đuổi học vì tội trộm cắp, thì dù Hikigaya có ít bạn bè đến mấy, tin tức này rất có thể vẫn sẽ đến tai cậu.

Đến lúc đó, lương tâm cậu chắc chắn sẽ cắn rứt.

Thế nên, không phải vì ai khác, chẳng phải vì bất cứ ai, hoàn toàn chỉ vì bản thân mình mà thôi.

Lúc này, cô gái tóc tím nhìn quanh, và ngay khoảnh khắc cô ta định nhét lon bia đang cầm trên tay vào túi, Hikigaya vội vàng chộp lấy một chai sữa tắm gần đó rồi làm như vô tình trượt ngang qua.

“A, chờ chút!”

“Oái?!”

Nghe thấy tiếng Hikigaya, cô gái giật mình, vội đặt lon bia định giấu vào túi trở lại kệ hàng.

Phù, may mà vẫn kịp, suýt nữa thì tiêu rồi.

“Xin lỗi, tôi lỡ tay làm rơi.”

Hikigaya vờ như không biết gì, vừa xin lỗi vừa định tiến tới nhặt chai sữa tắm lên, nào ngờ cô gái tóc tím đã chủ động cúi xuống nhặt nó lên từ dưới sàn rồi đưa cho cậu với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Lần sau chú ý một chút.”

Hể? Còn nhặt giúp mình nữa cơ à?

Cậu nhớ có lần mình cũng vô ý làm rơi đồ, cũng ở gần một cô gái.

Kết quả là cô gái kia liếc xéo cậu một cái, không những “chậc” lưỡi một tiếng rõ ràng mà còn đảo mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

“Ừm, cảm ơn.” Hikigaya nhận lấy chai sữa tắm, đoạn liếc mắt lên góc trên bên phải, “Với lại, cậu cũng nên chú ý một chút… chỗ đó đang ghi hình cậu đấy.”

“…Ể?!”

Đó là một chiếc camera giám sát cỡ nhỏ được giấu trong góc, bình thường rất khó để ý thấy.

Cô gái tóc tím nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vô thức nhìn theo hướng mắt của Hikigaya.

Nhân lúc cô ta còn đang kiểm tra, Hikigaya nhanh chóng đến quầy thu ngân, thanh toán rồi chuồn đi ngay.

“Haizz, lâu lắm rồi không bắt chuyện với người lạ, tim cứ đập thình thịch.”

Bước ra khỏi cửa hàng, Hikigaya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà vừa rồi không bị hiểu lầm, nếu không thì “lịch sử đen tối” của cậu lại có thêm một gạch đầu dòng rồi.

“Này, khoan đã.”

Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói nghe quen quen.

Hikigaya không buồn quay đầu lại. Cậu ở đây chẳng quen biết ai, làm sao có người gọi mình được.

Hay là mau về phòng thôi——Ứ?!

Cậu vừa định chuồn đi thì đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cổ áo. Cổ áo thít chặt lấy cổ, khiến cậu bật ra một tiếng kêu kỳ quặc.

“Chẳng phải tôi bảo cậu đợi một chút sao.”

Quay đầu lại, cậu thấy “ứng cử viên trộm vặt” ban nãy đang đứng đó một tay chống hông, vẻ mặt có vẻ không vui.

Trời ạ… phiền phức thật. Chẳng lẽ vì bị mình phá đám nên tức tối, giờ định kiếm chuyện với mình đây?

“Ừm, có… có chuyện gì không ạ?” Hikigaya rụt rè cất tiếng.

“Rõ ràng là tôi gọi cậu, sao cậu lại làm lơ?”

“Đâu có, tôi đâu có tên là ‘Này’...”

Nghe lời chống chế của Hikigaya, cô gái kia có vẻ ngớ người ra, một lúc sau mới lắc đầu.

“Thôi được rồi. Tôi là Kamuro Masumi, còn cậu?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận