Lớp học đề cao thực lực c...
Tứ Cửu- Năm nhất học kỳ 1
- Chương 001: Ngôi trường đáng ngờ
- Chương 002: Lời triệu hồi của Ma Vương
- Chương 003: Cuộc sống bình yên ngày một xa dần
- Chương 004: Người đó là một tên zâm ngầm
- Chương 005: Nhiệm vụ ép buộc dành cho dân làng H-kun
- Chương 006: Siêu trộm Masumi
- Chương 007: Suy đoán về việc phân lớp
- Chương 008: Bạn học cũ trường Soubu
- Chương 009: Nhân vật chính trong lời đồn
- Chương 010: Tiền bối và hậu bối
- Chương 011: Đồng minh nạn nhân của Ma Vương
- Chương 012: Hai nỗi đau dạ dày
- Chương 013: Dò xét ở thư viện
- Chương 014: Phương pháp kiếm điểm
- Chương 015: Đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao?
- Chương 016: Vụ cá cược
- Chương 017: Sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngốc
- Chương 018: Tay to của lớp D
- Chương 019: Những người che giấu thực lực
- Chương 020: Tiền bối ban lộc
- Chương 021: Nữ hoàng và vệ sĩ của cô
- Chương 022: Nhân vật ưu tú của lớp A
- Chương 023: Chủ động nhận thua
- Chương 024: Người yêu sách
- Chương 025: Mối quan hệ bạn bè nhạt nhẽo
- Chương 026: Chào mừng đến với hiện thực
- Chương 027: Tất cả mọi người đều là rác rưởi ha
- Chương 028: Điều tốt nhất cho tất cả
- Chương 029: Lệnh triệu tập của Chabashira-sensei
- Chương 030: Hạ khắc thượng
- Chương 031: Cậu quả nhiên là đồ zâm ngầm đó mà
- Chương 032: Đứa trẻ rắc rối hơn cả tưởng tượng
- Chương 033: Không được gây phiền phức cho xã hội
- Chương 034: Đúng vậy, chính tớ đã tố cáo
- Chương 035: Tự chán ghét mình
- Chương 036: Lãnh đạo lớp C
- Chương 037: Tin đồn lan khắp khối
- Chương 038: Động thái của lớp C
- Chương 039: Đừng tùy tiện từ bỏ bạn học
- Chương 040: Chị muốn nhờ em “chôn cất” cậu ta
- Chương 041: Lý do chấp thuận
- Chương 042: Mụ giáo viên chết tiệt
- Chương 043: Cuộc thi piano toàn quốc
- Chương 044: Tên bốn mắt siscon tsundere chết tiệt
- Chương 045: Chết tiệt đám người dưng!
- Chương 046: Để tôi dạy cho cậu một bài học
- Chương 047: Cá đã cắn câu
- Chương 048: Bạn tập
- Chương 049: Ai bảo cứ phải văn võ song toàn!
- Chương 050: Đám ô hợp
- Chương 051: Khiến tôi nhớ lại quá khứ đen tối là tội nặng lắm đấy
- Chương 052: Đúng là gã đàn ông hết thuốc chữa.
- Chương 053: Cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình rồi
- Chương 054: Hợp đồng công bằng
- Chương 055: Đe dọa và Trừng phạt
- Chương 056: Đề xuất của Matsushita
- Chương 057: Cứ chờ đấy, tên khốn mắt cá chết!
- Chương 058: Món nợ khó trả nhất
- Chương 059: Mình quả nhiên không ưa nổi lớp này
- Chương 060: Một sự tồn tại đẹp đẽ
- Chương 061: Hình như không trốn được rồi
- Chương 062: Cậu chọc nhầm người rồi
- Chương 063: Hình như mình cũng chọc nhầm người rồi
- Chương 064: Cùng tổ chức lớp học nhóm nào
- Chương 065: Sâu dậy sớm bị chim xơi
- Chương 066: Tôi muốn đối đầu với Ayanokouji
- Chương 067: Sakayanagi, cái đồ ranh ma
- Chương 068: Chỉ cần lớp D không thắng là được
- Chương 069: Cậu không phải là cố tình đấy chứ?
- Chương 070: Thứ bảy này, tớ xin phép làm phiền
- Chương 071: Lớp C kỳ quái
- Chương 72: Nữ phụ phản diện Kushida-chan
- Chương 073: Cậu cũng cặp kè với cô nàng lớp C rồi à
- Chương 074: Quái thú Ryuuen tiến hóa
- Chương 075: Phương án tối ưu sẽ không được chấp nhận
- Chương 076: Vạ lây vô cớ
- Chương 077: Lịch sử trò chuyện gạ gẫm
- Chương 078: Chốn lý tưởng bị xâm chiếm
- Chương 079: Đừng giẫm lên vết xe đổ
- Chương 080: Rồi sẽ có lúc cậu phải khóc
- Chương 081: Nỗi băn khoăn của Ayanokouji
- Chương 082: Kushida dai dẳng không buông
- Chương 083: Động tác quen mắt thế nhỉ?
- Chương 084: Lời đề nghị của Kushida
- Chương 085: Hai người phiền phức
- Chương 086: Đố kỵ là nguyên tội
- Chương 087: Vạ lây vô cớ
- Chương 088: Chơi đến đây là được rồi
- Chương 089: Điều kiện của Ryuuen
- Chương 090: Đành chịu vậy thôi
- Chương 091: Kinh nghiệm của mình không còn tác dụng nữa?
- Chương 092: Muốn hẹn hò với trai đẹp♪
- Chương 093: Gã này là ai?
- Chương 094: Màn leo cây
- Chương 095: Nơi muốn đến
- Chương 096: Chúc mừng sinh nhật
- Chương 97: Dường như lại có chuyện phiền phức rồi
- Chương 098: Vũ khí bí mật thật sự
- Chương 099: Không tiền thì phải học cho giỏi
- Chương 100: Một lớp trưởng xứng đáng
- Chương 101: Ngờ đâu lại là Yuri hạng nặng
- Chương 102: Tôi chỉ biết đúng một cách đó
- Chương 103: Ma vương trường Soubu
- Chương 104: Chuyện này không thể cho qua dễ dàng như vậy
- Chương 105: Sáng sớm tinh mơ đã phải tăng xông
- Chương 106: Sao trận boss này lại là đánh liên hoàn thế?
- Chương 107: Đống kiến thức vô dụng lại tăng lên rồi…
- Chương 108: Trăm nghe không bằng một thấy
- Chương 109: Có quy định như vậy sao?
- Chương 110: Món quà sinh nhật tuyệt vời nhất
- Chương 111: Chênh lệch giữa các lớp
- Chương 112: Bậc thầy châm lửa
- Chương 113: Thua ngay ngày đầu tiên
- Chương 114: Sao lại làm chuyện thừa thãi thế!
- Chương 115: Cứ từ từ mà nghĩ đi
- Chương 116: Cậu lại ngã cầu thang nữa à?
- Chương 117: Sao cậu cũng lắm chuyện thế nhỉ?
- Chương 118: Tên gián điệp này sao mà ngông cuồng quá vậy
- Chương 119: Kiệt tác tối cao trộm đồ lót rồi
- Chương 120: Hành vi kỳ lạ của Ayanokouji
- Chương 121: Sai lầm tương tự
- Chương 122: Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau
- Chương 123: Ý nghĩa của chiếc máy ảnh
- Chương 124: Giới hạn trí tuệ của Ryuuen
- Chương 125: Chúng ta đi nhặt vỏ sò nhé
- Chương 126: Cùng nhau ngẩn người ngắm lửa trại?
- Chương 127: Hợp tác vui vẻ?
- Chương 128: Một nhiệm vụ khó nhằn
- Chương 129: Để họ chó cắn chó
- Chương 130: Tái hiện cảnh tượng kinh điển
- Chương 131: Cô phiền đủ chưa?
- Chương 132: Cả lớp D loạn cào cào
- Chương 133: Đây là dấu hiệu muốn gây chuyện rồi
- Chương 134: Ai nấy đều không chịu ngồi yên
- Chương 135: Câu chuyện bắt đầu từ một gói bánh quy…
- Chương 136: Horikita tự đưa tới cửa
- Chương 137: Giải pháp và kẻ phản bội
- Chương 138: Màn kịch vụng về của Ibuki
- Chương 139: Tản bộ ‘cùng nhau’
- Chương 140: Mồ chôn của phe Katsuragi
- Chương 141: Chiếc máy ảnh này nhặt được dưới đất thôi
- Chương 142: Sao ai cũng thích lục soát người khác thế nhỉ?
- Chương 143: Thất Vũ Hải bị trộm đồ
- Chương 144: Harem ngược trong truyền thuyết
- Chương 145: Trình câu cá của Kiệt tác tối cao
- Chương 146: Toàn làm chuyện xấu xa
- Chương 147: Dàn diễn viên đã vào vị trí
- Chương 148: Ibuki và ác quỷ
- Chương 149: Quái thú Ryuuen và Kiệt tác tối cao
- Chương 150: Cuộc gặp gỡ ngày mưa
- Chương 151: Cậu đừng thua nhỏ nhé
- Chương 152: Ai bảo các người học chung lớp với Sakayanagi làm gì
- Chương 153: Nỗi nhục nhã thật sự
- Chương 154: Dẫu đối thủ là Kiệt Tác Tối Cao thì đã sao?
- Chương 155: Người chiến thắng cuối cùng là tôi
- Chương 156: Bạn Sakayanagi của Lớp B
- Chương 157: Chỉ là “bạn bè” mà thôi
- Chương 158: Kẻ thù chung
- Chương 159: Bốn lớp tụ họp
- Chương 160: Cẩn thận phía sau
- Chương 161: Tiệc chúc mừng của lớp cậu, mời tôi làm gì chứ?!
- Chương 162: Ichinose, đồ phản bội!
- Chương 163: Chúc mừng sinh nhật tôi
- Chương 164: Nhóm Dậu... là ai vậy nhỉ?
- Chương 165: Học sinh càng ngoan ngoãn càng chịu thiệt
- Chương 166: Kết quả Một đồng nghĩa với kẻ phản bội
- Chương 167: Phó mặc
- Chương 168: Chọn cô ta, hay chọn tôi?
- Chương 169: Chẳng ngờ người cần xem lại là chính mình
- Chương 170: Quy luật dẫn đến chiến thắng
- Chương 171: Thật ra các cậu không phải tinh anh
- Chương 172: Người nổi tiếng lớn của khối năm nhất
- Chương 173: Ý nghĩa của việc giới thiệu bản thân
- Chương 174: Thú vui tìm ra kẻ nói dối
- Chương 175: Đừng nói xấu học sinh sau lưng!
- Chương 176: Tao đã nhìn thấu mánh khóe của mày rồi
- Chương 177: Phương pháp cải thiện mối quan hệ với Ryuuen
- Chương 178: Có nên liên thủ không?
- Chương 179: Đừng bắt nạt người thật thà
- Chương 180: Lý do đơn thuần
- Chương 181: Một lời đề nghị không tưởng
- Chương 182: Cậu có muốn thắng đậm hơn không?
- Chương 183: Tôi muốn có Kết quả Một
- Chương 184: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 185: Bí mật bị che giấu
- Chương 186: Điều kiện không thể từ chối
- Chương 187: Hành động của mỗi người
- Chương 188: Thất bại của Kiệt Tác Tối Cao
- Chương 189: Sự tồn tại đặc biệt
- Chương 190: Quá khứ của đôi bên
- Chương 191: Từ nay về sau, vẫn phải nỗ lực hết mình
- Chương 192: Phương án cải cách của Nagumo
- Chương 193: Người tự do số hai
- Chương 194: Chuyến đi chơi đáng mong đợi
- Chương 195: Kẻ thích thể hiện
- Chương 196: Món quà sinh nhật muộn
- Chương 197: Lời thỉnh cầu của Katsuragi
- Chương 198: ‘Tin vui’
- Chương 199: Những cô em gái
- Chương 200: Tung hô tuổi trẻ thật là tuyệt vời!
- Chương 201: Sóng gió nghe lén
- Chương 202: Trục xuất hết tất cả
- Chương 203: Mùi vị quen thuộc
- Chương 204: Thật sự không phải kẻ theo dõi
- Chương 205: Quá khứ của Ichinose
- Chương 206: Hành vi thay thế
- Chương 207: Thanh xuân của mỗi người
- Chương 208: Hẹn hò đôi
- Chương 209: Ủy viên kỷ luật
- Chương 210: Lời đề nghị của hậu bối
- Chương 211: Tình hình có vẻ tệ đi
- Chương 212: Sơ suất của Kiệt Tác Tối Cao
- Chương 213: Cái giá nhỏ nhoi
- Chương 214: Hội nghị và bói toán
- Chương 215: Bà thầy bói này quả nhiên không đáng tin chút nào
- Năm nhất học kỳ 2
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Khoảng thời gian tiếp theo, Hikigaya cảm thấy vô cùng khó ở, chủ yếu là vì tâm trạng của Matsushita khiến người khác có phần e ngại.
Nói cô ấy không vui, thì trên mặt lại cứ cười tủm tỉm. Nhưng bảo cô ấy đang vui thì…
Ít nhất, đó không phải kiểu vui vẻ theo cách hiểu của Hikigaya.
“À thì, Matsushita-san?” Hikigaya dè dặt hỏi, “Hiện tại tớ không mang theo điện thoại, đợi kỳ thi kết thúc tớ sẽ chuyển ngay cho cậu… ờm, một trăm nghìn điểm, được không?”
Matsushita mỉm cười nói: “Hikigaya-kun… tớ nghĩ chắc không phải vậy đâu, nhưng chẳng lẽ cậu xem tớ là loại con gái có thể dễ dàng mua chuộc bằng tiền sao?”
“Không không! Tuyệt đối không có chuyện đó! Đây chỉ là thù lao công việc thôi!” Hikigaya vội vàng lắc đầu.
Mà mua chuộc cái gì chứ!
Ban đầu chẳng phải chính cậu là người đề nghị giao dịch hay sao!
Có điều, mấy lời này Hikigaya cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ nói ra thật chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức, nên thôi cứ nhịn đi vậy.
“Ồ——” Matsushita kéo dài giọng, “Hóa ra chỉ là thù lao công việc thôi sao? Vậy còn lời cảm ơn riêng của Hikigaya-kun dành cho tớ thì sao? Không có à? Vì cậu mà tớ đã phải nấp trong bụi cỏ giữa trời nóng nực thế này đấy nhé? Cậu có biết vừa rồi còn có một con bọ nhảy cả lên người tớ không.”
“Vậy à… xin lỗi nhé, tớ sẽ đền bù cho cậu.”
Dù sao thì Matsushita cũng là con gái, nên Hikigaya có thể hiểu được cảm giác ghét côn trùng của cô ấy.
Thế nhưng, lời cảm ơn riêng là có ý gì?
Là thứ gì đó giống như tiền thưởng chăng?
Hikigaya nghĩ ngợi một lát rồi thăm dò: “Nếu đã vậy, tớ sẽ trả thêm cho cậu năm mươi nghìn điểm nữa, thấy sao?”
“…Hikigaya-kun.”
“Vâng?”
“Cậu mà còn nói nữa là tớ giận thật đấy nhé?”
“…Xin lỗi.”
Thôi được rồi, xem ra chỉ dùng tiền thôi thì không thể khiến tâm trạng của Matsushita tốt lên được.
Người ta thường nói, cách tốt nhất để cảm ơn người khác là tặng cho họ thứ mà mình yêu thích nhất.
Nhưng vấn đề là, Hikigaya bây giờ ngoài mấy triệu điểm ra thì đúng là chẳng có gì cả.
Bất kể là Komachi hay cà phê MAX, ở cái trường học tồi tàn này đều chẳng thể có được.
…Hay là thỏa hiệp một chút, tặng cho Matsushita một thùng cà phê KEY nhỉ?
Lúc Hikigaya đang vắt óc suy nghĩ, Matsushita nhìn bộ dạng của cậu, không nhịn được bèn khẽ thở dài, hắng giọng rồi nói: “Thôi được rồi, tớ biết ngay Hikigaya-kun chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho mà. Tóm lại, sau khi về trường mời tớ một bữa là được.”
“Ồ ồ, vậy thì không vấn đề gì.”
Hikigaya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lằng nhằng nãy giờ chỉ là muốn mời đi ăn thôi à.
Thiệt tình, chuyện nhỏ như vậy sao không nói sớm, làm mình phải khổ sở suy nghĩ nãy giờ.
“À đúng rồi, tớ nói trước nhé.” Matsushita ném cho Hikigaya ánh nhìn đầy nghi ngại, “Đến lúc đó đừng có định dắt tớ ra nhà ăn trường cho xong chuyện đấy nhé? Tớ không cho cậu lấp liếm qua đâu.”
“Đương nhiên rồi, với lại tớ đâu có keo kiệt đến thế.”
“…Vấn đề không phải ở đó, ngốc ạ.”
Matsushita lẩm bẩm. Dám nói người khác là đồ ngốc, thật thất lễ.
Lúc hai người sắp đến gần khu cắm trại, Hikigaya bảo Matsushita đi trước, còn mình thì đợi một lúc rồi mới xuất phát.
Tuy Matsushita đã nói không cần để tâm, nhưng vào thời điểm này vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, để khỏi rước phải những phiền phức không đáng có.
May mà cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, nhìn Matsushita vẫn nói nói cười cười với đám bạn của cô ấy như thường lệ, Hikigaya mới có thể yên lòng.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến các mối quan hệ của Matsushita.
Dù cho trong mắt Hikigaya, đó chỉ là những thứ đồ giả tạo có thể dễ dàng có được, cũng có thể tùy tiện phá hủy…
Thế nhưng, dù chỉ là một thứ giả tạo, vẫn sẽ có người xem nó như báu vật, phải không?
Trừ phi là kẻ ngạo mạn đến tột cùng, nếu không thì chẳng ai có thể phủ nhận giá trị của nó.
Ít nhất thì Hikigaya không muốn làm vậy.
Thời gian sau đó, tuy kỳ thi trên đảo hoang vẫn tiếp diễn, nhưng Hikigaya cảm thấy mình đã chẳng còn gì để làm.
Cậu bây giờ chỉ đợi ngày kia đến tìm Katsuragi đàm phán, đoán chừng đám người đó hiện vẫn đang mơ mộng về một chiến thắng toàn diện.
Thật mong chờ xem sau khi kỳ thi kết thúc, bọn họ sẽ có biểu cảm thế nào.
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Hikigaya liền tốt hẳn lên, lại bắt đầu muốn đi câu cá.
Hôm qua tuy không thu hoạch được gì, nhưng đó chỉ là do có một vài điều chỉnh về mặt kỹ thuật mà thôi.
Không thể nào lần nào cũng công cốc được chứ!
…
“Haiz, có phải cần câu hay mồi câu có vấn đề không nhỉ?”
Buổi tối sau khi điểm danh xong, Hikigaya nằm trên võng, nghĩ mãi mà không ra tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Rõ ràng là kỹ thuật của cậu cũng đâu có tệ.
Phải biết rằng, ông chủ khu câu cá còn thường xuyên khen ngợi Hikigaya, bảo cậu hãy đến nhiều hơn nữa cơ mà!
Vậy mà hôm nay không những không câu được con cá nào, mà còn bị đám Yamauchi đi ngang qua châm chọc một phen, gọi cậu là “người bạn của loài cá” hay gì đó.
Ngay cả tên Ayanokouji kia cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quặc.
Quả là nỗi sỉ nhục tột cùng!
Lúc đó Hikigaya thật sự muốn quăng cần câu vào mặt Ayanokouji, cậu muốn xem thử xem Kiệt tác tối cao có phải ngay cả câu cá cũng có thể đứng nhất hay không.
Dù sao thì piano, trà đạo và thư pháp đều đã học qua, chẳng lẽ lại bỏ sót mỗi môn câu cá thôi sao!
…Thôi vậy, càng nghĩ càng tức, không nghĩ nữa!
Nói thì nói vậy, nhưng cái đầu cứ như không thể kiểm soát, đủ loại suy nghĩ tiêu cực không ngừng trào ra, hoàn toàn không thể dừng lại.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, Hikigaya mới thiếp đi lúc nào không hay.
Nhưng ngay lúc cậu đang ngủ say, đột nhiên bị một tiếng hét lớn đánh thức.
“Có chuyện gì vậy! Sao quần áo với bàn chải đánh răng của tôi lại biến mất rồi!”
“…Ồn chết đi được.”
Hikigaya bực bội trở mình, thậm chí còn lười mở mắt ra để xem giờ.
Bây giờ dù là thần linh cũng không được làm phiền cậu ngủ.
Nhưng ngay sau đó, bên khu cắm trại bắt đầu có người la ó, hết người này đến người khác, thoáng chốc đã trở nên ồn ào huyên náo, dường như có đồ của ai đó đã bị trộm.
Dù Hikigaya ở cách họ một khoảng, nhưng vẫn bị làm cho phiền lòng.
“Chết tiệt!”
Bất đắc dĩ, Hikigaya đành phải đứng dậy, chạy qua xem thử tình hình.
“Mọi người, xin hãy bình tĩnh một chút!”
Chỉ thấy Hirata đang cố gắng hết sức để trấn an cảm xúc của mọi người, có điều lần này đối tượng đều là con trai.
Đa số các bạn nữ vẫn còn ngủ trong lều, chỉ có vài người đứng ở phía không xa quan sát tình hình bên này.
“Mọi người hãy kiểm tra hành lý của mình trước đi, tớ sẽ thống kê xem có bao nhiêu người bị mất đồ.”
…Hử? Bao nhiêu người?
Hikigaya giật mình vì lời của Hirata, cậu vốn tưởng chỉ là tên hậu đậu nào đó làm mất đồ, không ngờ lần này lại là mất trộm tập thể.
Có điều, Hikigaya lại chẳng lo lắng chút nào, buổi tối cậu đều dùng ba lô làm gối, lúc ra ngoài cũng luôn đeo trên người, không thể nào xảy ra tình huống bất ngờ này được.
Kết quả thống kê cuối cùng, có tổng cộng bảy nam sinh bị trộm đồ dùng cá nhân.
Họ lần lượt là Hirata, Ike, Sudou, Okitani, Yukimura, Hondou và Ayanokouji.
Đúng là Thất Vũ Hải rồi còn gì…
Hikigaya vừa thầm châm biếm trong lòng kiểu không phải chuyện của mình, vừa theo dõi diễn biến tiếp theo.
Cảm giác như lại có chuyện hay để xem rồi.


0 Bình luận