• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 143: Thất Vũ Hải bị trộm đồ

0 Bình luận - Độ dài: 1,525 từ - Cập nhật:

Khoảng thời gian tiếp theo, Hikigaya cảm thấy vô cùng khó ở, chủ yếu là vì tâm trạng của Matsushita khiến người khác có phần e ngại.

Nói cô ấy không vui, thì trên mặt lại cứ cười tủm tỉm. Nhưng bảo cô ấy đang vui thì…

Ít nhất, đó không phải kiểu vui vẻ theo cách hiểu của Hikigaya.

“À thì, Matsushita-san?” Hikigaya dè dặt hỏi, “Hiện tại tớ không mang theo điện thoại, đợi kỳ thi kết thúc tớ sẽ chuyển ngay cho cậu… ờm, một trăm nghìn điểm, được không?”

Matsushita mỉm cười nói: “Hikigaya-kun… tớ nghĩ chắc không phải vậy đâu, nhưng chẳng lẽ cậu xem tớ là loại con gái có thể dễ dàng mua chuộc bằng tiền sao?”

“Không không! Tuyệt đối không có chuyện đó! Đây chỉ là thù lao công việc thôi!” Hikigaya vội vàng lắc đầu.

Mà mua chuộc cái gì chứ!

Ban đầu chẳng phải chính cậu là người đề nghị giao dịch hay sao!

Có điều, mấy lời này Hikigaya cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ nói ra thật chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức, nên thôi cứ nhịn đi vậy.

“Ồ——” Matsushita kéo dài giọng, “Hóa ra chỉ là thù lao công việc thôi sao? Vậy còn lời cảm ơn riêng của Hikigaya-kun dành cho tớ thì sao? Không có à? Vì cậu mà tớ đã phải nấp trong bụi cỏ giữa trời nóng nực thế này đấy nhé? Cậu có biết vừa rồi còn có một con bọ nhảy cả lên người tớ không.”

“Vậy à… xin lỗi nhé, tớ sẽ đền bù cho cậu.”

Dù sao thì Matsushita cũng là con gái, nên Hikigaya có thể hiểu được cảm giác ghét côn trùng của cô ấy.

Thế nhưng, lời cảm ơn riêng là có ý gì?

Là thứ gì đó giống như tiền thưởng chăng?

Hikigaya nghĩ ngợi một lát rồi thăm dò: “Nếu đã vậy, tớ sẽ trả thêm cho cậu năm mươi nghìn điểm nữa, thấy sao?”

“…Hikigaya-kun.”

“Vâng?”

“Cậu mà còn nói nữa là tớ giận thật đấy nhé?”

“…Xin lỗi.”

Thôi được rồi, xem ra chỉ dùng tiền thôi thì không thể khiến tâm trạng của Matsushita tốt lên được.

Người ta thường nói, cách tốt nhất để cảm ơn người khác là tặng cho họ thứ mà mình yêu thích nhất.

Nhưng vấn đề là, Hikigaya bây giờ ngoài mấy triệu điểm ra thì đúng là chẳng có gì cả.

Bất kể là Komachi hay cà phê MAX, ở cái trường học tồi tàn này đều chẳng thể có được.

…Hay là thỏa hiệp một chút, tặng cho Matsushita một thùng cà phê KEY nhỉ?

Lúc Hikigaya đang vắt óc suy nghĩ, Matsushita nhìn bộ dạng của cậu, không nhịn được bèn khẽ thở dài, hắng giọng rồi nói: “Thôi được rồi, tớ biết ngay Hikigaya-kun chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho mà. Tóm lại, sau khi về trường mời tớ một bữa là được.”

“Ồ ồ, vậy thì không vấn đề gì.”

Hikigaya cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lằng nhằng nãy giờ chỉ là muốn mời đi ăn thôi à.

Thiệt tình, chuyện nhỏ như vậy sao không nói sớm, làm mình phải khổ sở suy nghĩ nãy giờ.

“À đúng rồi, tớ nói trước nhé.” Matsushita ném cho Hikigaya ánh nhìn đầy nghi ngại, “Đến lúc đó đừng có định dắt tớ ra nhà ăn trường cho xong chuyện đấy nhé? Tớ không cho cậu lấp liếm qua đâu.”

“Đương nhiên rồi, với lại tớ đâu có keo kiệt đến thế.”

“…Vấn đề không phải ở đó, ngốc ạ.”

Matsushita lẩm bẩm. Dám nói người khác là đồ ngốc, thật thất lễ.

Lúc hai người sắp đến gần khu cắm trại, Hikigaya bảo Matsushita đi trước, còn mình thì đợi một lúc rồi mới xuất phát.

Tuy Matsushita đã nói không cần để tâm, nhưng vào thời điểm này vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, để khỏi rước phải những phiền phức không đáng có.

May mà cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, nhìn Matsushita vẫn nói nói cười cười với đám bạn của cô ấy như thường lệ, Hikigaya mới có thể yên lòng.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến các mối quan hệ của Matsushita.

Dù cho trong mắt Hikigaya, đó chỉ là những thứ đồ giả tạo có thể dễ dàng có được, cũng có thể tùy tiện phá hủy…

Thế nhưng, dù chỉ là một thứ giả tạo, vẫn sẽ có người xem nó như báu vật, phải không?

Trừ phi là kẻ ngạo mạn đến tột cùng, nếu không thì chẳng ai có thể phủ nhận giá trị của nó.

Ít nhất thì Hikigaya không muốn làm vậy.

Thời gian sau đó, tuy kỳ thi trên đảo hoang vẫn tiếp diễn, nhưng Hikigaya cảm thấy mình đã chẳng còn gì để làm.

Cậu bây giờ chỉ đợi ngày kia đến tìm Katsuragi đàm phán, đoán chừng đám người đó hiện vẫn đang mơ mộng về một chiến thắng toàn diện.

Thật mong chờ xem sau khi kỳ thi kết thúc, bọn họ sẽ có biểu cảm thế nào.

Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Hikigaya liền tốt hẳn lên, lại bắt đầu muốn đi câu cá.

Hôm qua tuy không thu hoạch được gì, nhưng đó chỉ là do có một vài điều chỉnh về mặt kỹ thuật mà thôi.

Không thể nào lần nào cũng công cốc được chứ!

“Haiz, có phải cần câu hay mồi câu có vấn đề không nhỉ?”

Buổi tối sau khi điểm danh xong, Hikigaya nằm trên võng, nghĩ mãi mà không ra tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Rõ ràng là kỹ thuật của cậu cũng đâu có tệ.

Phải biết rằng, ông chủ khu câu cá còn thường xuyên khen ngợi Hikigaya, bảo cậu hãy đến nhiều hơn nữa cơ mà!

Vậy mà hôm nay không những không câu được con cá nào, mà còn bị đám Yamauchi đi ngang qua châm chọc một phen, gọi cậu là “người bạn của loài cá” hay gì đó.

Ngay cả tên Ayanokouji kia cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quặc.

Quả là nỗi sỉ nhục tột cùng!

Lúc đó Hikigaya thật sự muốn quăng cần câu vào mặt Ayanokouji, cậu muốn xem thử xem Kiệt tác tối cao có phải ngay cả câu cá cũng có thể đứng nhất hay không.

Dù sao thì piano, trà đạo và thư pháp đều đã học qua, chẳng lẽ lại bỏ sót mỗi môn câu cá thôi sao!

…Thôi vậy, càng nghĩ càng tức, không nghĩ nữa!

Nói thì nói vậy, nhưng cái đầu cứ như không thể kiểm soát, đủ loại suy nghĩ tiêu cực không ngừng trào ra, hoàn toàn không thể dừng lại.

Cứ như vậy qua một lúc lâu, Hikigaya mới thiếp đi lúc nào không hay.

Nhưng ngay lúc cậu đang ngủ say, đột nhiên bị một tiếng hét lớn đánh thức.

“Có chuyện gì vậy! Sao quần áo với bàn chải đánh răng của tôi lại biến mất rồi!”

“…Ồn chết đi được.”

Hikigaya bực bội trở mình, thậm chí còn lười mở mắt ra để xem giờ.

Bây giờ dù là thần linh cũng không được làm phiền cậu ngủ.

Nhưng ngay sau đó, bên khu cắm trại bắt đầu có người la ó, hết người này đến người khác, thoáng chốc đã trở nên ồn ào huyên náo, dường như có đồ của ai đó đã bị trộm.

Dù Hikigaya ở cách họ một khoảng, nhưng vẫn bị làm cho phiền lòng.

“Chết tiệt!”

Bất đắc dĩ, Hikigaya đành phải đứng dậy, chạy qua xem thử tình hình.

“Mọi người, xin hãy bình tĩnh một chút!”

Chỉ thấy Hirata đang cố gắng hết sức để trấn an cảm xúc của mọi người, có điều lần này đối tượng đều là con trai.

Đa số các bạn nữ vẫn còn ngủ trong lều, chỉ có vài người đứng ở phía không xa quan sát tình hình bên này.

“Mọi người hãy kiểm tra hành lý của mình trước đi, tớ sẽ thống kê xem có bao nhiêu người bị mất đồ.”

…Hử? Bao nhiêu người?

Hikigaya giật mình vì lời của Hirata, cậu vốn tưởng chỉ là tên hậu đậu nào đó làm mất đồ, không ngờ lần này lại là mất trộm tập thể.

Có điều, Hikigaya lại chẳng lo lắng chút nào, buổi tối cậu đều dùng ba lô làm gối, lúc ra ngoài cũng luôn đeo trên người, không thể nào xảy ra tình huống bất ngờ này được.

Kết quả thống kê cuối cùng, có tổng cộng bảy nam sinh bị trộm đồ dùng cá nhân.

Họ lần lượt là Hirata, Ike, Sudou, Okitani, Yukimura, Hondou và Ayanokouji.

Đúng là Thất Vũ Hải rồi còn gì…

Hikigaya vừa thầm châm biếm trong lòng kiểu không phải chuyện của mình, vừa theo dõi diễn biến tiếp theo.

Cảm giác như lại có chuyện hay để xem rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận