• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 005: Nhiệm vụ ép buộc dành cho dân làng H-kun

1 Bình luận - Độ dài: 1,685 từ - Cập nhật:

“Thật ra, nói huỵch toẹt ra thì cũng chẳng có gì to tát.”

Ba câu hỏi của Hikigaya không phải ngẫu nhiên, hai câu đầu chỉ là mồi nhử.

Hai câu hỏi về giới tính và lớp được phân công chắc chắn sẽ thu hẹp đáng kể phạm vi mục tiêu. Kết quả cũng y như Hikigaya dự đoán, Haruno không chịu tiết lộ cho cậu những thông tin này.

Thế nhưng câu hỏi thứ ba, thành tích lúc nhập học, tính chất của nó lại không hoàn toàn giống hai câu đầu.

Haruno chắc chắn là một thiên tài. Người có thể khiến cô hứng thú tuyệt đối không phải kẻ chỉ đơn thuần học giỏi. Hơn nữa, kỳ thi đầu vào của trường Koudo Ikusei cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là những câu hỏi ở trình độ trung học cơ sở thông thường. Dẫu cho mỗi môn đều đạt điểm tuyệt đối thì trong mắt Haruno cũng chẳng thấm tháp vào đâu.

Theo lý mà nói, dù có xem bảng điểm, cũng chưa chắc tìm được người đó.

Thế nhưng, Haruno vẫn từ chối yêu cầu của Hikigaya.

Điều này cho thấy một sự thật: điểm thi của mục tiêu không còn là vấn đề giỏi hay dở nữa, mà rất có thể người đó đã cố tình đạt một số điểm rất kỳ quái, kỳ quái đến mức chỉ cần liếc qua là nhận ra kẻ này có vấn đề.

Ví dụ như điểm cả năm môn thi đều giống hệt nhau chẳng hạn.

Những kẻ làm ra chuyện này thường có hai kiểu tính cách.

Kiểu thứ nhất đơn thuần là muốn gây chú ý, tức là muốn phô diễn cho người xung quanh thấy mình lợi hại ra sao. Với hạng người đó, thi cử chỉ như trò chơi, thậm chí đạt điểm tuyệt đối cũng chẳng còn là thử thách, cao thủ thực sự là muốn thi bao nhiêu điểm cũng được bấy nhiêu điểm.

Nhưng Hikigaya cảm thấy, vì yêu cầu của Haruno là tìm người, nên không thể nào là hạng người nổi bật như thế được.

Như vậy sẽ mất đi ý nghĩa của việc tìm kiếm.

Còn kiểu thứ hai thì phức tạp hơn một chút. Hạng người này bề ngoài có vẻ không thích khoe mẽ, thích che giấu bản thân, nhưng thực chất nội tâm lại vô cùng tự phụ, ngạo mạn, coi thường tất cả mọi người xung quanh, và quan trọng nhất là thường xuyên không kìm nén nổi bản tính thích gây chuyện của mình.

Còn được gọi là zâm ngầm.

Thật ra, bản chất của cả hai là như nhau, chỉ là cách thể hiện không giống nhau lắm mà thôi.

“Tuyệt vời, quả không hổ là Hikigaya-kun nhỉ, không bao giờ khiến chị thấy nhàm chán.”

Nghe Hikigaya giải thích, Haruno trông càng vui hơn, cảm giác như món đồ chơi yêu thích vừa được nâng cấp, lại còn là nâng cấp tự động miễn phí.

“Cơ mà, tuy mưu kế này cũng không tệ,” Haruno đột ngột đổi giọng, “nhưng Hikigaya-kun, em có để ý không? Trong chuyện này có một điểm yếu chí mạng đấy nhé.”

“Phải, em đúng là đã đánh cược một phen.”

Hikigaya gật đầu thừa nhận. Nói thẳng ra, điểm yếu lớn nhất chính là, tất cả những điều này biết đâu chỉ do cậu nghĩ nhiều mà thôi.

Có thể người học sinh bí ẩn kia chẳng phải dạng thầm lặng thích gây chú ý gì cả, mà chỉ đơn giản thi được một số điểm rất bình thường và quyết tâm che giấu bản thân. Khả năng đó cũng rất cao.

Nhưng ngoài thành tích nhập học, Hikigaya thật sự chẳng nghĩ ra được có thể hỏi điều gì khác.

Dù sao thì bây giờ mọi người đều là học sinh mới, mối liên hệ giữa nhau thực sự quá ít ỏi.

Haruno mỉm cười, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không đúng đâu, hướng suy nghĩ của em không sai, chỉ là em đã bỏ qua một vấn đề cơ bản: lỡ như chị không lấy được bảng điểm nhập học thì sao? Phải biết là chị chỉ là một giáo viên thực tập bình thường thôi, cũng đâu phải giáo viên chủ nhiệm.”

Quả thật, theo lý mà nói thì đây đúng là một lỗ hổng lớn.

Nhưng đó chỉ là dựa trên tình huống ‘bình thường’ mà thôi.

“Tiểu thư Haruno, trước khi nhập học em có tìm hiểu một chút về ngôi trường này. Hội đồng quản trị ở đây có một người tên Sakayanagi, và ông ta dường như có mối liên hệ mật thiết với nhà Yukinoshita… không, cả ngôi trường này đều có mối liên hệ mật thiết với tập đoàn xây dựng Yukinoshita,” Hikigaya trầm giọng.

Ngôi trường này từ khi xây dựng đến khâu bảo trì sau này, phần lớn công việc đều được thầu bởi tập đoàn xây dựng Yukinoshita. Mà nhà Yukinoshita vốn lấy công ty xây dựng làm nòng cốt, đồng thời lại là ủy viên hội đồng tỉnh, ít nhiều cũng thuộc dạng có máu mặt ở đây rồi.

Haruno là trưởng nữ nhà Yukinoshita, từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành người kế nghiệp, vậy mà giờ đây lại chẳng hiểu sao chạy tới đây làm giáo viên.

Nếu nói sau lưng chuyện này chẳng có gì khuất tất, Hikigaya tuyệt đối không tin.

“Ể, đến cả những chuyện này em cũng điều tra rồi cơ à?” Haruno làm bộ lùi lại một chút. “Càng ngày chị càng thấy Hikigaya-kun nguy hiểm quá đấy, thật không biết ai đã dạy dỗ em thành một đứa trẻ hư hỏng thế này.”

Hikigaya lập tức phản bác: “Không có chuyện đó đâu, đây chỉ là thông tin có sẵn trên mạng thôi. Với lại, tiểu thư Haruno, trước khi đánh giá tôi, phiền chị đi soi gương lại mình đi đã.”

“Nhưng học sinh cấp ba bình thường đâu có cố ý đi tra mấy thứ đó làm gì, phải không?”

“Đó là vì ngôi trường này rất đáng ngờ, em làm vậy cũng vì cuộc sống học đường sau này của mình thôi.”

Nếu là người khác nói vậy, Hikigaya còn chẳng thèm biện minh, nhưng riêng Haruno thì không có tư cách nói cậu là kẻ nguy hiểm.

Người này mới là nguy hiểm nhất đó!

“Rồi rồi, nếu em đã có câu trả lời, vậy thì cố gắng mà tìm đi nhé, chị đây rất trông đợi ở em đấy!”

Haruno chuyển chủ đề một cách lộ liễu, mà Hikigaya cũng không định hỏi nhiều, dù sao có một số chuyện không biết mới là tốt nhất.

Nhưng ngay lúc đối phương xoay người chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên ngoảnh đầu lại.

“À đúng rồi, ngày mai sẽ có buổi giới thiệu và tuyển thành viên cho các câu lạc bộ, lúc đó Hikigaya-kun nhất định phải đến đấy.”

“Xin lỗi, em đã quyết định tham gia Câu lạc bộ Về Nhà, một câu lạc bộ vô cùng triển vọng rồi.”

Hikigaya chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về hoạt động câu lạc bộ. Năm hai trung học cơ sở, cậu bị một cô giáo độc thân lớn tuổi nào đó ép gia nhập Câu lạc bộ Tình nguyện. Năm ba, lại bị một nữ chủ tịch hội học sinh có máu ác ma nào đó xoay như chong chóng, chẳng biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian tuổi trẻ.

Nhưng lên trung học phổ thông thì khác rồi. Hikigaya đã hạ quyết tâm sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa, nhất định phải sống một cuộc đời lười nhác, vô vị!

“Không được, bắt buộc phải đến,” Haruno tủm tỉm cười đáp. “Nếu dám không đến thì… em biết rồi đấy nhé?”

Biết cái gì mà biết! Em không biết!

Chiêu cũ sao mà có tác dụng với Thánh Đấu Sĩ được chứ!

Dù rất muốn hét lên như vậy, nhưng nghĩ đến hậu quả khôn lường, Hikigaya cũng chỉ đành gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Biết sao giờ, dân làng H sao chống lại nổi Ma Vương chứ.

Sau khi Haruno tâm trạng phơi phới cất tiếng hát vu vơ rồi rời đi, Hikigaya không gượng nổi nữa. Toàn thân xương cốt như bị rút sạch, cậu mềm oặt nằm bò ra bàn.

Cậu đưa đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cặp mắt vốn đã rất lờ đờ ấy nay lại càng thêm thẫn thờ.

“Mình… muốn về nhà.”

Tiếc thay, cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.

Tóm lại, cứ về ký túc xá một chuyến đã, xem xét cái ổ nhỏ sẽ gắn bó với mình ba năm tới ra sao.

Nhưng trước đó, còn một việc quan trọng hơn phải làm.

Rời khỏi dãy nhà học đặc biệt, Hikigaya hăm hở tiến đến trước một máy bán hàng tự động.

Bị Ma Vương kia giày vò một hồi, giờ đây cậu rất cần MAX Coffee – thứ nước uống linh hồn của Chiba – để vỗ về trái tim tổn thương, tiện thể bổ sung đường cho bộ não đã quá tải. Đúng là một công đôi việc.

Thế nhưng.

“Không có?! Sao lại không có chứ!”

Tìm tới tìm lui mấy lượt, vẫn không thấy tăm hơi MAX Coffee trong danh mục sản phẩm, Hikigaya chết lặng tại chỗ.

Quả thật, MAX Coffee vẫn chưa phủ sóng toàn cõi Nhật Bản, là một loại sản phẩm đặc trưng chỉ bán ở khu vực quanh Chiba mà thôi.

Nhưng đây chẳng phải là Trường trung học Koudo Ikusei ở Tokyo sao!

Là Tokyo đó!

Ngay sát cạnh Chiba cơ mà!

Tại sao ở đây cũng không có chứ!

“…Muốn chết”

Đối với Hikigaya mà nói, ý nghĩa cuộc sống một nửa là Komachi, nửa còn lại là MAX Coffee. Nói cách khác, ở ngôi trường này, cậu đã chẳng còn động lực để sống nữa rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

8man suy luận đỉnh vl
Xem thêm