• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 042: Mụ giáo viên chết tiệt

0 Bình luận - Độ dài: 1,655 từ - Cập nhật:

Sau khi chia tay tiểu thư Haruno, Hikigaya một mình lang thang vô định trong sân trường, đầu óc vẫn rối như tơ vò.

Ấy vậy mà cậu cũng chẳng rõ mình đang phiền lòng vì điều gì.

——Là vì sợ Ayanokouji chăng?

Quả thực, gã đó mang lại cảm giác rất đáng sợ, nhưng nói thẳng ra, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là Hikigaya bị hắn cho thôi học mà thôi.

Nhưng Hikigaya lại chẳng hề lo lắng chuyện bị đuổi học, ngược lại còn mừng vì có thể sớm về nhà gặp Komachi.

Hơn nữa, dù cậu muốn giữ Ayanokouji ở lại lớp D, thì đồng thời cũng phải bảo vệ gã khỏi bị đuổi học.

Với cái bộ dạng "cá khô" hiện tại của Ayanokouji, thật khó tin gã sẽ chủ động giúp đỡ lớp.

Hai người liệu có thực sự đối đầu hay không vẫn còn là một ẩn số.

——Hay là vì không nỡ với các bạn cùng lớp D?

Điều đó lại càng không thể. Những lời Hikigaya nói với Horikita khi ấy đều xuất phát từ đáy lòng, không hề dối trá.

Cậu thực lòng cảm thấy phần lớn người của lớp D không xứng lên lớp A, có lên lớp A cũng chỉ thêm gánh nặng cho xã hội, và bản thân cậu tuyệt đối sẽ không giúp đỡ cả lớp.

Ngay cả bây giờ, Hikigaya vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.

“Rốt cuộc thì mình đang phiền não cái quái gì cơ chứ…”

Phân tích một hồi lâu, vậy mà Hikigaya vẫn không tìm ra ngọn nguồn phiền muộn của mình.

Lý trí mách bảo cậu rằng không sao cả, chỉ là trong lòng cứ thấy nghèn nghẹn khó chịu.

Đang lúc lòng dạ rối bời, đột nhiên có người từ phía đối diện bước tới, cất tiếng chào: “Chào buổi tối, Hikigaya-kun, cậu đang làm gì ở đây thế?”

“…Shiina?”

Nghe có người gọi tên mình, Hikigaya ngẩng đầu nhìn, thì ra là Shiina Hiyori.

“Không có gì, tớ đang định về ký túc xá thôi.” Hikigaya liếc nhìn chiếc cặp sách căng phồng trên tay cô rồi hỏi: “Còn cậu, đang phụ đạo cho các bạn cùng lớp à?”

“Ừm, vừa mới xong, mọi người đều rất nỗ lực đấy.” Shiina mỉm cười đáp.

“Vậy thì cậu vất vả rồi.”

“Không có gì đâu, cùng mọi người cố gắng lại thấy vui bất ngờ, chỉ là…”

Nói đến đây, nụ cười trên gương mặt Shiina dần phai, vẻ bất an bắt đầu hiện rõ.

“Dù mọi người đã rất chăm chỉ rồi, nhưng thành tích của một vài bạn vẫn đáng lo lắm, không biết có qua được kỳ này không nữa.”

“…Vậy à.”

Hikigaya cũng rõ tình hình lớp C. Dù điểm lớp có nhỉnh hơn lớp D một khoảng, nhưng không có nghĩa là sức học của họ tốt hơn, thực tế thì cũng sàn sàn lớp D mà thôi.

Nói ra thì, cậu cũng khá nể phục Shiina.

Rõ ràng ngày thường cứ tan học là cô lại cắm rễ ở thư viện, lúc trò chuyện cũng thường than phiền rằng trong lớp chẳng có mấy ai mê đọc sách, gần như không tìm được tiếng nói chung với bạn bè.

Vậy mà đến thời khắc quan trọng như kỳ thi, cô lại sẵn lòng đứng ra giúp đỡ những bạn học có thành tích yếu.

Hơn nữa, khác với Horikita, lý do của Shiina không phải là để lên lớp A, mà có lẽ chỉ đơn thuần là không muốn ai phải bỏ học.

“Chủ yếu là vấn đề ở mảng nào vậy?” Hikigaya ngập ngừng hỏi: “Nếu cậu không ngại, thì ngoài Toán ra, có lẽ tớ có thể cho vài gợi ý. Dĩ nhiên là đừng kỳ vọng quá nhiều, vì thành tích của tớ cũng chỉ thường thường bậc trung thôi.”

“Không đâu, sao lại thế được, Hikigaya-kun rất thông minh mà… Chỉ là, cậu làm vậy có thực sự ổn không?” Shiina trông vẫn có chút ngần ngại.

“Lần trước tớ đã nói rồi mà phải không? Tớ không có hứng thú với mấy cuộc đấu đá giữa các lớp.”

“Vậy à… Thế thì tớ xin phép nhé. Chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện được không?”

Hikigaya gật đầu đồng ý với Shiina, sau đó cả hai tìm một nhà hàng gia đình, tiện thể giải quyết luôn bữa tối.

Dùng bữa xong, Shiina lôi hết sách giáo khoa và đề cương trong cặp ra, bày la liệt trên bàn thành một chồng cao.

Hơn nữa, những tập đề cương này đều do một mình cô tổng hợp và sắp xếp cho các bạn.

Thật đáng khâm phục.

Hikigaya liếc sơ qua, nhận thấy vấn đề chủ yếu tập trung ở môn Ngữ văn và Lịch sử, vừa hay cả hai môn này đều là sở trường của cậu.

Vừa trao đổi với Shiina, cậu vừa khoanh vùng những điểm trọng tâm trên đề cương, thỉnh thoảng còn ghi chú cặn kẽ hướng giải bài.

Rất nhanh, phần Ngữ văn đã được Hikigaya xử lý xong xuôi, nhưng khi cậu vừa cầm tập đề cương Lịch sử lên, đôi mày bất giác nhíu lại.

“Hikigaya-kun, có chuyện gì vậy?” Shiina nhận ra vẻ khác thường của cậu, khó hiểu hỏi: “Đề cương có chỗ nào sai sót ư? Phiền cậu chỉ giúp tớ với.”

“Không, để tớ xem lại kỹ hơn đã.”

Hikigaya lật cuốn sách giáo khoa Lịch sử của mình, đối chiếu với tập đề cương kia mấy lượt, vẻ mặt không giấu nổi hoang mang.

“Shiina, những câu cậu soạn trong này… hình như không nằm trong phạm vi thi thì phải?”

“Ể?! Sao lại thế! Để tớ xem nào.”

Shiina giật nảy mình, vội vàng đi từ đầu bàn bên kia sang, ngồi xuống sát bên Hikigaya, cũng cầm sách giáo khoa lên đối chiếu.

…Này, cậu qua đây làm gì thế? …Lại còn ngồi sát thế này nữa.

Dẫu Hikigaya thừa biết lúc này chẳng phải thời điểm thích hợp, nhưng hương thơm thoang thoảng từ người Shiina cứ khiến lòng cậu xao động, thật khó mà giữ được bình tĩnh.

Không được! Không được!

Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!

Ta đây là quái vật lý trí cơ mà!

Ngay lúc Hikigaya còn đang đấu tranh nội tâm dữ dội, Shiina đã đặt sách xuống với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Hikigaya-kun, phạm vi ôn tập mà hai chúng ta khoanh vùng, hình như có chút khác biệt thì phải?”

“…Hả?”

Lần này đến lượt Hikigaya sững sờ, cậu vội vàng giở sách giáo khoa của cả hai ra xem, quả nhiên đúng là như vậy.

Phạm vi ôn tập của hai bên khác nhau một trời một vực.

Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!

Hikigaya và Shiina đều là những học sinh chăm chú nghe giảng, khó có chuyện nhầm lẫn. Chabashira-sensei dạy Sử lại là người cẩn trọng, không đời nào phạm phải lỗi sơ đẳng thế này, vả lại dù có nhầm cũng không thể chỉ nhầm mỗi một lớp… Khoan đã, Chabashira-sensei?

…Không lẽ nào?

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, Hikigaya thoáng chốc đã hiểu ra… Mụ giáo viên chết tiệt này!

Mụ ta chắc chắn cố tình làm vậy!

Trong bài kiểm tra nhỏ lần trước, Hikigaya đã ngờ ngợ về nội dung đề thi: ba câu cuối rõ ràng không phải kiến thức dành cho học sinh năm nhất trung học phổ thông.

Nếu chỉ có một câu, có lẽ là do sơ suất lúc ra đề. Nhưng nếu cả ba câu liên tiếp đều như vậy, thì không khỏi khiến người ta hoài nghi liệu nhà trường có đang ngấm ngầm tính kế gì khác không.

Khi ấy Hikigaya vẫn chưa thể hiểu nổi, nhưng lần này, kết hợp với hành động của Chabashira-sensei thì mọi chuyện đã sáng tỏ.

Mụ ta cố tình đưa cho lớp D phạm vi ôn tập sai, không phải vì sơ suất, mà bởi vì bản thân việc ‘thông báo giới hạn ôn tập cho học sinh’ vốn dĩ không hề cần thiết.

Dù có chạy thẳng đến văn phòng giáo viên để chất vấn, e rằng các giáo viên khác cũng chẳng mảy may phản ứng.

Bởi vì mục đích của kỳ thi giữa kỳ lần này vốn không phải để kiểm tra thành tích học tập của học sinh, mà là để thử thách xem liệu học sinh có tìm ra được “cách” để vượt qua kỳ thi hay không.

Cũng tương tự như vòng thi Chunin đầu tiên trong Naruto vậy.

Nếu không phải vậy, thì ngay từ đầu đã chẳng cần thiết cho những kẻ như Sudou nhập học làm gì.

Có lẽ Chabashira-sensei muốn Hikigaya hoặc Ayanokouji, hai "con cá khô lười biếng" này, phải hành động nên mới cố tình đưa ra phạm vi ôn tập sai lệch.

Nhưng dù vậy, Hikigaya thực sự không tài nào chấp nhận được cách làm này.

Phải biết rằng, lần này có thể nhận ra ý đồ của Chabashira-sensei, hoàn toàn, hoàn toàn chỉ là nhờ may mắn.

Nếu Hikigaya không tình cờ gặp Shiina, không nảy ra ý muốn giúp đỡ Shiina, thì cậu đã không thể nào phát hiện ra chuyện này.

Dĩ nhiên, với một học sinh chăm chỉ như Hikigaya, dù không có phạm vi ôn tập, việc thi đỗ vẫn không thành vấn đề.

Nhưng còn những người khác thì sao?

Những học sinh lớp D đang vật lộn ở ngưỡng trượt, cố sống cố chết ôn bài để không bị đuổi học, chẳng phải chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể rơi thẳng xuống vực sâu sao?

Hikigaya lại một lần nữa thấm thía, Chabashira-sensei quả thực là một kẻ đáng tởm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận