• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 153: Nỗi nhục nhã thật sự

0 Bình luận - Độ dài: 1,459 từ - Cập nhật:

Katsuragi phải khá vất vả mới trấn an được đám học sinh lớp A, tình hình căng thẳng đến mức tưởng chừng đôi bên sắp lao vào ẩu đả.

“Hikigaya, cậu không thấy làm vậy là quá đáng à?” Katsuragi nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng. “Kể cả khi cậu nộp thứ gọi là bằng chứng cho nhà trường, mọi dấu hiệu đều cho thấy đây rõ ràng là một cái bẫy do cậu sắp đặt. Nhà trường chưa chắc đã đứng về phía cậu đâu.”

“Ừ, cũng có khả năng đó.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng với bản chất của ngôi trường này, Hikigaya dám chắc đến lúc đó lớp A sẽ bị hủy tư cách thi.

Thực ra, trong lòng Katsuragi cũng hiểu rõ điều đó.

Chỉ là gã không chịu bỏ cuộc, muốn dùng lời lẽ đối đầu để ép đối phương nhượng bộ.

Đáng tiếc là, Hikigaya vốn không có ý định tranh luận theo logic của Katsuragi.

“Vậy nên tôi đã nói rồi, giờ tôi sẽ đi báo cáo với Mashima-sensei và để nhà trường quyết định mọi chuyện. Hình như chính cậu là người đã chạy ra cản đường tôi thì phải?” Hikigaya nói với vẻ chân thành.

“…”

Katsuragi lập tức im bặt, vì gã không dám đánh cược.

Nhưng gã vẫn chưa từ bỏ, nói tiếp: “Dù thế nào đi nữa, năm mươi nghìn điểm cá nhân mỗi tháng là một con số không thể chấp nhận được.”

Nghe những lời này, Hikigaya có chút không nhịn được cười.

Sao đám này đứa nào cũng giống nhau, thích tỏ vẻ ta đây trong khi đã bị bóc mẽ từ lâu.

Hết cách, Hikigaya đành tính toán lại cho rõ: “Thật sao? Vậy để tôi tính giúp cậu nhé. Đầu tiên, giao dịch với Ryuuen đã giúp lớp cậu tiết kiệm được trọn vẹn hai trăm bảy mươi điểm ban đầu, đúng chứ?”

“Tại sao cậu lại biết chuyện này?!” Katsuragi trừng mắt.

Để che giấu chuyện này, gã đã cố tình chọn một hang động cực kỳ kín đáo làm căn cứ, thậm chí còn dùng rèm che cửa hang để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Lúc này, Yahiko đứng bên cạnh bỗng hét lớn: “Đúng rồi, chắc chắn là Kamuro nói cho hắn ta! Hai người họ đi cùng nhau mà!”

Ánh mắt của học sinh lớp A lập tức đổ dồn về phía Kamuro, nhưng cô nàng lại tỏ ra hoàn toàn dửng dưng.

“Haizz, thật tình, tôi ghét nhất là cái loại ngốc tự cho mình thông minh như cậu đấy.” Hikigaya thở dài bất lực, “Vốn dĩ tôi còn định giữ chút thể diện cho thủ lĩnh nhà cậu… Thôi bỏ đi. Katsuragi, vài tiếng trước cậu đã biết đội trưởng lớp D là ai từ Ryuuen, còn tận mắt thấy cả thẻ khóa, đúng không?”

“…A!”

“He he, xem ra cuối cùng cậu cũng hiểu rồi.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Katsuragi, Hikigaya càng được thể châm chọc.

“Cậu dáo dác nhìn quanh suốt đường đi để làm gì? Thật sự nghĩ chỉ mình cậu mà phát hiện ra tôi à? Chuyện mờ ám giữa cậu và Ryuuen, tôi đã biết rõ từ ngày đầu tiên rồi. Chẳng phải do tranh cử hội học sinh thất bại nên mới phải giao dịch với loại người đó sao… Mà công nhận, cậu cũng không cứng nhắc như vẻ ngoài nhỉ.”

Không chỉ Katsuragi, mà toàn bộ học sinh lớp A đều bị những lời của Hikigaya làm cho ngẩn người.

Sao có cảm giác kẻ ngoại cuộc này lại hiểu rõ họ hơn cả bản thân họ vậy!

“Được rồi, chúng ta tính tiếp nào.” Hikigaya nói, “Hai trăm bảy mươi điểm cộng năm mươi điểm là ba trăm hai mươi. Tiếp theo là điểm thưởng chiếm cứ điểm… Ừm, tôi tính khiêm tốn một chút, cho là các cậu được hai trăm điểm đi, vậy tổng cộng là năm trăm năm mươi điểm.”

Katsuragi không thể phản bác con số này, vì tự cậu ta nhẩm tính thì chỉ có hơn chứ không kém.

“Tóm lại, năm mươi nghìn điểm là rất công bằng. Nếu các cậu bỏ thi ở đây thì sẽ còn mất nhiều hơn thế.”

Thực tế, Hikigaya hoàn toàn không lo Katsuragi sẽ không đồng ý.

Để chuẩn bị cho kỳ thi này, lớp A đã phải trả cho tên khốn Ryuuen tám trăm nghìn điểm mỗi tháng.

Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, món nợ này là không thể quỵt được.

Lúc này, Katsuragi chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nếu không lớp A chẳng những không thu được gì mà ngược lại còn phải gánh thêm một khoản điểm khổng lồ.

Cậu ta tuyệt đối không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Tuy nhiên, người mà lần này Hikigaya thực sự muốn nhắm đến lại không phải là cậu ta.

“Đợi đã, Hikigaya! Người phạm lỗi chỉ có Totsuka thuộc phe Katsuragi, đáng lẽ chỉ nên phạt họ thôi chứ?”

Một học sinh có vẻ thuộc phe Sakayanagi đứng ra, và từ đó, ngày càng nhiều người của phe này bắt đầu phản đối.

“Đúng vậy, không liên quan đến chúng tôi!”

“Tôi dứt khoát không chấp nhận! Hơn nữa, cậu và Sakayanagi không phải là bạn bè sao!”

Xem ra phần lớn phe Sakayanagi thà bỏ thi còn hơn mất điểm, dù sao đây cũng là cơ hội để Katsuragi bị hạ bệ, không quá thiệt thòi.

“Đừng nói ngớ ngẩn! Các người không biết thế nào là trách nhiệm liên đới à!”

“Đúng vậy! Đây là trách nhiệm của cả lớp!”

Ngược lại, phe Katsuragi có vẻ sẵn lòng trả khoản điểm này hơn.

Dù đây là một con số lớn đối với lớp A, nhưng chỉ cần kỳ thi thu về thành quả đủ lớn, Katsuragi vẫn có thể giữ vững vị trí của mình.

Suy cho cùng, giá trị của điểm cá nhân và điểm lớp là khác nhau. Nếu thật sự giành được năm trăm điểm lớp, việc mất đi một ít điểm cá nhân cũng là điều chấp nhận được.

“Được rồi, được rồi! Đừng ồn nữa, đau hết cả đầu.” Hikigaya mất kiên nhẫn vẫy tay, “Nhưng mà, có người vừa nhắc tôi một điều. Tôi và Sakayanagi đúng là ‘bạn bè’… Vậy thế này đi, người của phe Sakayanagi không cần trả tiền.”

“Hả?!”

Câu nói cuối cùng lập tức khiến phe Katsuragi nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi lớn tiếng la ó.

“Thế này không công bằng!”

“Sakayanagi quả nhiên đã cấu kết với tên này!”

“Loại người đó không xứng làm lãnh đạo lớp A!”

Trái ngược với phe Katsuragi đang sục sôi phẫn nộ, phe Sakayanagi lại yên tĩnh hơn nhiều, ánh mắt họ nhìn Hikigaya cũng trở nên thân thiện hơn.

Theo họ, làm như vậy vừa có thể khiến phe Katsuragi phải trả giá, lại vừa giúp lớp A thu được thành quả to lớn, tự nhiên là không có lý do gì để phản đối.

Còn lại là phe trung lập, nhưng số lượng của họ quá ít, hoàn toàn không có tiếng nói.

“Ồn ào cái gì mà ồn ào! Các người có trách thì hãy trách cậu ta!”

Hikigaya đột nhiên chỉ tay về phía Yahiko, gã đã dám xúc phạm đến họ của Đại thiên sứ.

“Ai bảo cậu ta kiêu ngạo làm gì, ỷ mình là lớp A mà dám đòi khám người. Chỉ có thể nói là đáng đời thôi!”

“Mày dám…”

Yahiko vốn còn định la lối, nhưng lần này lời nói ra đến nửa chừng đã không thể thốt ra được nữa.

Bất kể là phe Sakayanagi hay phe Katsuragi, phần lớn mọi người có mặt ở đây đều ném về phía gã những ánh nhìn thù địch, ngay cả Katsuragi cũng không thể tiếp tục che chở cho gã.

E rằng gã này đã không còn chỗ đứng trong lớp nữa rồi.

Kết quả, ngoại trừ mười tám thành viên phe Sakayanagi, hai mươi hai học sinh lớp A còn lại đều phải ký vào bản hợp đồng cống nạp cho Hikigaya năm mươi nghìn điểm cá nhân mỗi tháng dưới sự chứng kiến của Mashima-sensei. Cùng lúc đó, Hikigaya cũng xóa những tấm ảnh trong máy ảnh.

Tính cả phần của Ryuuen, thu hoạch trong ngày thứ sáu trên đảo hoang là một triệu bốn trăm nghìn điểm mỗi tháng.

Coi như không uổng công.

Nhìn vẻ mặt nhục nhã của đám học sinh lớp A, Hikigaya không khỏi thầm cười.

Nỗi nhục nhã thật sự, ngày mai các người mới được nếm trải.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận