• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 043: Cuộc thi piano toàn quốc

2 Bình luận - Độ dài: 1,413 từ - Cập nhật:

“Hikigaya-kun… cậu không sao chứ?”

Shiina thấy cậu cứ im lặng mãi, không khỏi có chút lo lắng.

Nhất là sắc mặt Hikigaya trông rất tệ, người toát ra một bầu không khí đáng ngại, đây là lần đầu cô thấy cậu ấy như vậy.

“Xin lỗi, tớ chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi.”

Hikigaya lắc đầu, ra hiệu mình ổn.

“Phạm vi ôn thi đó chắc là tớ nhầm rồi, thật ngại quá, may mà cậu nhắc tớ.” Hikigaya cúi đầu cảm ơn.

“Không có gì đâu…” Giọng Shiina có chút ngập ngừng. “À mà, nếu tớ nhớ không nhầm thì Chabashira-sensei dạy Sử… là chủ nhiệm lớp cậu, đúng không?”

Xem ra cô ấy cũng đã phần nào đoán ra sự tình.

Nhưng dù Shiina có thông minh đến mấy, e rằng cũng không thể nào đoán ra lý do thật sự khiến Chabashira-sensei lại gài bẫy học sinh lớp mình.

“Haizz, đừng nói nữa.”

Hikigaya lúc này ngoài thở dài ra thì còn biết nói gì nữa chứ?

Chỉ có thể nói là cứ mỗi ba năm lại có một khóa lớp D xui tận mạng.

“À đúng rồi, Shiina này, hồi cấp hai, thầy cô có lấy đề thi cũ ra cho các cậu làm không?” Hikigaya đột nhiên hỏi.

“Cũng có… A, đúng rồi, còn cách này nữa!” Shiina chợt hiểu ra.

Thực ra Hikigaya không hề nói rõ ý của mình, nhưng như vậy cũng đủ để cô ấy hiểu rồi.

Lấy đề thi cũ làm đề luyện tập vốn là cách các trường và lớp học thêm thường dùng, chiến thuật “biển đề” xưa nay vẫn rất hiệu quả.

“Mai tớ sẽ hỏi thử các anh chị khóa trên trong câu lạc bộ xem sao, rồi sẽ đưa cho Hikigaya-kun một bản.”

Nhắc mới nhớ, Shiina là thành viên câu lạc bộ trà đạo. Khác với những câu lạc bộ thể thao có quy định nghiêm ngặt, loại câu lạc bộ này thuần túy là vì sở thích, muốn đến thì đến, không muốn thì cũng chẳng sao, rất tự do.

“Không cần phiền phức vậy đâu, tớ tự ôn được rồi.” Hikigaya từ chối không chút do dự.

Lớp C có lẽ trước kỳ thi chưa nhận ra, nhưng sau khi kết thúc thì chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó, nếu chuyện Shiina đưa đề cho lớp khác bị lộ ra ngoài, cô ấy rất có thể sẽ bị nghi ngờ tiếp tay cho địch.

Sau khi đánh dấu lại phạm vi ôn thi trong sách giáo khoa của Shiina, thời gian cũng không còn sớm, hai người bèn chào tạm biệt rồi rời đi.

“…Haizz, đi đường vòng một chút vậy.”

Vốn dĩ Shiina định rủ Hikigaya cùng về ký túc xá, nhưng cậu thấy nếu bị người khác bắt gặp thì không hay lắm, nên đã viện cớ đi mua đồ.

Hơn nữa, Hikigaya cũng muốn ra ngoài giải khuây một chút.

Chuyện hôm nay xảy ra thực sự quá nhiều, khiến lòng cậu rối như tơ vò.

Những lúc thế này, đón gió đêm, tận hưởng chút dư vị của sự cô đơn, mới có thể khiến tâm trạng lắng lại.

Tiếc là, nếu có cà phê MAX thì còn tuyệt hơn nữa.

“Đủ rồi, buông tay cậu ra.”

“Đây mới là lời tôi nên nói chứ.”

Bỗng nhiên, một đoạn đối thoại căng thẳng truyền vào tai Hikigaya.

Nghe giọng thì hình như cả hai đều là người quen.

Không lẽ nào…

Hikigaya theo phản xạ tìm một chỗ nấp, rồi hướng mắt về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy hai nam một nữ đang ở đó, một trong hai chàng trai – người đeo kính – đang ra đòn túi bụi với người còn lại, còn cô gái duy nhất thì đang yếu ớt dựa vào tường.

Trời đất, lại là “tu la tràng”!

…Nói đùa thôi.

Ba người đó Hikigaya đều quen cả, chính là anh em Horikita và Ayanokouji.

Không hiểu sao hội trưởng lại đánh nhau với Ayanokouji… Ể, khoan đã, cái này cũng tính là “tu la tràng” được mà nhỉ?

Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã giao đấu mấy hiệp.

Horikita Manabu mỗi đòn ra tay đều sắc bén và hiểm hóc, rõ ràng đã trải qua huấn luyện võ thuật bài bản. Còn Ayanokouji lại càng kinh ngạc hơn, cậu ta dùng những động tác cực kỳ khéo léo để hóa giải mọi đòn tấn công, trông vẫn rất ung dung tự tại.

Hai tên này là đấu sĩ sao?

Dứt khoát đừng đi học nữa, đi tham gia giải đấu Kengan đi!

Ngay lúc Hikigaya đang thầm phàn nàn trong lòng, hai người tạm thời dừng lại.

“Động tác không tệ, không ngờ cậu có thể liên tục né được đòn của tôi.”

Horikita Manabu khen một câu rồi hỏi: “Hơn nữa, cậu còn có thể đoán trước được động tác tiếp theo của tôi. Cậu từng học qua môn gì à?”

“Tôi có học piano và thư pháp. Hồi tiểu học tôi còn từng giành giải nhất cuộc thi piano toàn quốc đấy.” Ayanokouji đáp, vẻ mặt vẫn kín đáo như thường lệ.

…Tên này đúng là khoác lác không biết ngượng mồm.

Hikigaya có chút cạn lời. Theo lời Haruno-san, Ayanokouji từ nhỏ đã lớn lên trong một tổ chức bí mật, hoàn toàn chưa từng ra ngoài.

Cậu tham gia cuộc thi piano toàn quốc cái nỗi gì chứ!

“Người ở đằng kia, định trốn đến bao giờ?”

Không ngờ đúng lúc này, ánh mắt Ayanokouji đột nhiên hướng về phía này.

Ể, vậy mà bị phát hiện rồi sao?

Hikigaya giật mình. Kỹ năng ẩn nấp mà cậu vẫn luôn tự hào lại dễ dàng bị nhìn thấu đến vậy, lẽ nào là do dạo này cảm giác tồn tại của mình tăng lên rồi sao!

“Còn không ra thì tôi qua đó đấy.” Ayanokouji cảnh cáo.

…Chậc, phiền thật.

Hikigaya thầm bực bội, tên này không thể để người khác yên ổn xem kịch hay được à?

Xem tôi trả đũa cậu thế nào đây!

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền hai người đâu.” Hikigaya chậm rãi bước ra. “Chỉ là giữa hai người có một bầu không khí ‘tu la tràng’, tôi thật sự không muốn bị cuốn vào.”

“…Hikigaya, là cậu à?”

Horikita Manabu khẽ mở to mắt, Horikita bên cạnh cũng vậy. Xem ra trong số những người có mặt, chỉ Ayanokouji là phát hiện ra cậu.

Nhưng cũng chẳng trách, dù sao thì không phải ai cũng biến thái như cậu ta.

“Không ngờ cậu ta thật sự ẩn nấp ở đó… Hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở.”

“Vâng vâng vâng, hội trưởng quen tôi đâu phải ngày một ngày hai. Tôi biết mình không có cảm giác tồn tại mà.”

Hikigaya thuận miệng đáp lại Horikita Manabu vài câu, rồi nhìn sang Ayanokouji.

“Cậu đúng là cao thủ ‘zâm ngầm’ mà.”

“Không, ý tôi là…”

“Không ngờ cậu còn biết cả piano nữa!” Hikigaya cắt ngang lời Ayanokouji. “Hơn nữa, còn từng tham gia cuộc thi piano toàn quốc. Là cuộc thi nào? Năm nào thế?”

“…Ể?”

Ayanokouji không tài nào ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.

Cậu ta vốn tưởng Hikigaya chắc chắn sẽ hỏi chuyện đánh nhau với Horikita Manabu lúc nãy, đã chuẩn bị sẵn lời để đối phó rồi.

Không ngờ đối phương lại hỏi chuyện piano…

Tuy Ayanokouji đúng là biết chơi piano, chơi cũng rất hay, nhưng cậu ta chưa từng tham gia các cuộc thi bên ngoài, chỉ mời chuyên gia đến để đánh giá trình độ mà thôi.

Cái này biết trả lời sao đây?

“Khoan đã, sao cậu lại hứng thú với chuyện này? Trông cậu không giống người từng chơi piano.” Ayanokouji muốn chuyển chủ đề.

“Chuyện là thế này.” Hikigaya đâu dễ để cậu ta được như ý. “Tôi có một người hàng xóm rất thích chơi piano, cũng thường xuyên tham gia các giải đấu toàn quốc nhưng chưa bao giờ thắng, nên tôi muốn hỏi xem có phải cậu ấy đã thua cậu không.”

“Chuyện này…”

“Cậu chỉ cần nói tên cuộc thi cho tôi là được, lát nữa tôi tự lên mạng tra.”

Cũng giống như Ayanokouji, Hikigaya nói dối không hề chớp mắt.

Chỉ có điểm này là cậu tuyệt đối không thua Kiệt tác tối cao đâu!

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cười điên:))
Xem thêm
Phó GOAT gặp GOAT
Xem thêm