Hikigaya thật không ngờ chuyến đi này không chỉ được gặp Komachi mà còn có thể chơi tennis cùng Totsuka, quả là song hỷ lâm môn.
Thiên thần x2!
Xem ra, Hội học sinh cũng không tệ đến thế.
Phải công nhận, được vào Hội học sinh thật tuyệt, công sức bỏ ra bấy lâu nay cuối cùng cũng đáng giá.
Nói tóm lại, Hikigaya giờ có chết cũng không còn gì hối tiếc!
Cứ như vậy, ngày hôm sau, giải đấu tennis đã thuận lợi khép lại.
Còn về kết quả ư…
Vì còn đang chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào của ngày hôm qua, Hikigaya cứ mãi ngẩn ngơ, đến khi hoàn hồn thì trận đấu đã kết thúc từ bao giờ.
Có điều, nhìn vẻ mặt ủ rũ của đám người trường Koudo Ikusei, xem ra cũng chẳng cần phải hỏi thêm làm gì.
Đương nhiên, cậu vốn cũng chẳng có ý định đi hỏi.
Bất luận thắng hay thua, đó cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
Đối với Hikigaya mà nói, lúc này còn có một việc quan trọng hơn nhiều.
Tối qua cậu đã trằn trọc cả đêm… không, phải nói là ngay từ khi biết Komachi muốn thi vào trường Koudo Ikusei, cậu đã hạ quyết tâm rồi.
Cậu không thể, cũng không muốn ngăn cản Komachi.
Tuy Hikigaya rất ghét trường Koudo Ikusei, nhưng không có nghĩa là Komachi cũng sẽ ghét nó.
Thực ra, e rằng Hikigaya mới là kẻ lạc loài, ít nhất thì đến giờ cậu vẫn chưa gặp học sinh nào ghét ngôi trường này cả.
Ngay cả đám người lớp D cũng chỉ bất mãn vì nhà trường che giấu hệ thống S, khiến họ tiêu sạch điểm cá nhân mà thôi.
Sau khi xe buýt đưa về trường, Hikigaya đi thẳng đến văn phòng Hội học sinh.
Chủ yếu là để báo cáo tình hình chuyến đi của câu lạc bộ tennis và làm một bản đăng ký đơn giản.
Nhân tiện, chuyện bên em gái Katsuragi cũng đã xong xuôi. Trưa nay lúc ăn cơm ở nhà ăn, đồ chuyển phát nhanh đã tới nơi. Đó là một túi giấy trông khá đơn giản, sờ vào cảm giác bên trong chắc là sô-cô-la hoặc thứ gì đó tương tự.
Đợi xong việc bên này sẽ đi đưa cho Katsuragi, ngoài ra còn phải liên lạc với Ichinose nữa.
Haizz, ai cũng phải xa em gái mình hết nhỉ.
Hikigaya vừa thở dài vừa đẩy cửa bước vào văn phòng, chỉ thấy Horikita Manabu đang ngồi bên trong xem tài liệu.
Nói mới nhớ, gã này rõ ràng được học cùng trường với em gái, thế mà lại chẳng chịu hòa thuận, cứ nhất quyết phải diễn cái trò sắt đá vô tình.
Đúng là kẻ có phúc mà không biết hưởng!
“Hikigaya, cậu…” Horikita Manabu ngẩng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu. “Sao vừa vào cậu đã lườm tôi thế? Có chuyện gì à?”
“Không có gì, em chỉ đến báo cáo thôi.”
Chuyến đi này không có ai gây rối, các học sinh cũng tuân thủ quy củ, chỉ là thua trận đấu mà thôi, ngoài ra không có gì đáng nói.
Toàn bộ quá trình báo cáo chưa đến năm phút đã giải quyết xong.
“Tôi đã nhận được báo cáo, chuyến đi này cậu vất vả rồi.” Horikita Manabu nghiêm túc nói lời an ủi.
Thực tế thì nói gì đến vất vả, Hikigaya chỉ ước có thêm vài lần như thế nữa.
Có điều, nghĩ đến cái giá năm trăm nghìn… đúng là có hơi đau lòng.
Hơn nữa, Komachi dường như cho rằng chỉ cần thành tích tốt là có thể đỗ vào trường Koudo Ikusei nên đang liều mạng học hành, ngay cả nghỉ hè cũng đi học thêm, chuyện này trước đây có mơ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Trong tình hình này, Hikigaya cũng không muốn vì thỏa mãn bản thân mà cứ mãi làm phiền Komachi, vẫn nên kiềm chế một chút thì hơn.
Chẳng phải có câu xa nhau một chút lại thấy… nói chung là vậy đấy.
“À phải rồi, chuyện của cậu vẫn thuận lợi chứ?”
“Yên tâm, hoàn toàn không gây ra vấn đề nào.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Điều Horikita Manabu hỏi là việc Hikigaya hoạt động tự do. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng cậu ngờ rằng Hội trưởng hẳn đã ngầm thu xếp giúp, nếu không thì mấy nhân viên phụ trách giám sát cũng sẽ không phối hợp đến vậy, suốt đường đi gần như chẳng hỏi han câu nào.
“Hội trưởng, lát nữa anh có thời gian không?”
Suy nghĩ một lát, Hikigaya quyết định vẫn nên nói ngay bây giờ.
“Là chuyện về Nagumo-senpai, chủ đề có thể sẽ hơi dài.”
“…À, không sao.”
Có lẽ không ngờ Hikigaya sẽ chủ động nhắc tới Nagumo, Horikita Manabu rõ ràng đã sững người một lúc mới trả lời.
Đồng thời, vẻ mặt anh cũng vì thế mà trở nên nghiêm túc.
“Trước đó, em muốn hỏi một chút.” Hikigaya nhìn quanh một vòng, “Trong văn phòng Hội học sinh này, chắc là không có gắn máy nghe lén hay thứ gì tương tự đâu nhỉ?”
“Chuyện đó là không thể nào.” Horikita Manabu không chút do dự phủ nhận. “Hikigaya, cậu hẳn đã sớm biết, Hội học sinh của trường chúng ta rất đặc biệt. Chìa khóa văn phòng này ngoài Chủ tịch Hội đồng quản trị và Hội trưởng Hội học sinh ra, những người khác không thể tùy tiện ra vào.”
“Ể? Vậy còn… Yukinoshita-sensei thì sao?” Hikigaya cố tình giả ngây.
“…”
Quả nhiên, Horikita Manabu lập tức bị làm cho cạn lời, một lúc lâu sau mới đáp: “Tôi chỉ có thể nói, người đó là trường hợp ngoại lệ, đổi lại là giáo viên khác thì không thể.”
Đúng vậy, dù sao tiểu thư Haruno cũng là người nhà có quan hệ mà.
Hikigaya vừa thầm cảm thán, vừa cố nín cười trong lòng.
Cậu chính là thích xem cái bộ dạng không thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng này của Hội trưởng Horikita, giống như việc cậu cũng rất thích xem bộ dạng mất bình tĩnh của cô em gái Horikita vậy.
Ôi chà, quả nhiên anh nào em nấy.
“Vậy thì Hội trưởng à, anh có bao giờ nghĩ đến việc lắp một cái máy nghe lén trong văn phòng không?”
“…Cậu có biết mình đang nói gì không?”
Horikita Manabu dường như không hiểu Hikigaya định làm gì.
Xin nói trước, đây không phải là câu đùa kiểu “tôi tự nghe lén chính mình”.
Với đầu óc của Horikita Manabu, không phải anh không nghĩ ra được mục đích thực sự đằng sau, chỉ là tính cách không cho phép anh suy nghĩ theo hướng đó mà thôi.
“Hội trưởng này, anh từng nói bảo em đi ngăn cản Nagumo-senpai đúng không?” Hikigaya tiếp lời, “Tuy miệng anh nói nghe hay lắm, nào là không nỡ nhìn nhiều người bị đuổi học như vậy, nhưng em ngẫm lại, sao cứ có cảm giác trong chuyện này anh chẳng bỏ ra chút công sức nào vậy?”
“Cậu muốn nghe lén Nagumo?” Horikita Manabu lờ đi những lời thừa thãi, trực tiếp chỉ ra điều cậu thật sự muốn nói.
Hikigaya lắc đầu: “Không có đâu, em chỉ muốn nhờ Hội trưởng thử nghiệm công năng của máy nghe lén, chẳng qua là vô tình quên tháo nó ra cho đến tận khi anh từ chức Hội trưởng mà thôi.”
“…Thật sự cần phải làm đến mức này sao?”
Đúng như dự đoán, Horikita Manabu có phần bài xích việc này, thái độ tỏ ra vô cùng do dự.
Mà Hikigaya cũng không lùi bước, tiếp tục gây sức ép.
“Hội trưởng, đừng quên là chính anh đã nói với em, Nagumo-senpai sẽ lật đổ cơ chế và quy tắc trước nay của ngôi trường này, phá vỡ tất cả những thứ đó.”
“Phải…” Horikita Manabu hiếm khi thở dài, “Từ trước đến nay, tôi luôn kiên trì với truyền thống mà ngôi trường này đã gây dựng và cho rằng đó là điều đúng đắn, thế nên tôi không thể công nhận tư tưởng của Nagumo.”
“Nếu đã vậy, anh đã thực sự làm gì để ngăn cản anh ta chưa? Ví dụ như tìm cách đuổi anh ta ra khỏi Hội học sinh chẳng hạn.”
Hikigaya đầu tiên là chất vấn với giọng điệu có phần nghiêm khắc, sau đó lại dịu xuống.
“Nhưng em cũng biết, Nagumo-senpai là người rất có năng lực, muốn làm được điều đó gần như là không thể. Nhưng hồi anh ta còn là năm nhất, chắc cũng là do Hội trưởng kéo anh ta vào Hội học sinh đúng không?”
“Phải, về điểm này tôi không thể phủ nhận.” Horikita Manabu không chút do dự thừa nhận sai lầm của mình. “Tôi tự nhận mình đã hết lòng hết sức trong Hội học sinh, duy chỉ có việc bồi dưỡng người kế nhiệm là mắc sai lầm. Lúc đó, người duy nhất khiến tôi cảm thấy có tài năng chỉ có Nagumo, nhưng cậu ta lại trưởng thành vượt bậc theo một phương hướng khác với đường lối của tôi. Đến nay, những học sinh năm hai khác gần như đều nằm dưới sự chi phối của Nagumo.”
Nghe đến đây, Hikigaya không nhịn được mà hỏi vặn lại: “Hóa ra anh biết hết cả à? Thế mà còn giới thiệu Kiriyama-senpai cho em?”
“Tôi chỉ cho rằng sau này cậu ta có thể sẽ giúp được.” Horikita Manabu hờ hững đáp.
“Vậy sao, nhưng em cứ có cảm giác…” Hikigaya nhíu mày, “Em nói này Hội trưởng, có khi nào trong khối năm hai anh chỉ quen mỗi Kiriyama-senpai không đấy?”
“…”
Lần này Horikita Manabu không trả lời, chỉ đan hai tay vào nhau chống cằm, ra vẻ cao thâm khó lường.
Trời ạ!
Anh đang cosplay Tư lệnh Ikari đấy à?! [note75832]
Hóa ra là vơ bèo gạt tép, bất đắc dĩ mới phải cử cái tên gió chiều nào che chiều nấy Kiriyama kia sang.
“Hội trưởng này, anh quên lý do tại sao lúc đầu lại từ chối Katsuragi và Ichinose rồi à?”
“Đó là tôi tạm thời gác lại việc tuyển chọn.” Horikita Manabu phân bua, “Hai người đó đều là những học sinh ưu tú rất có triển vọng, nhưng đó chỉ là sự ưu tú đơn thuần. Tôi lo rằng nếu bị đặt dưới sự chi phối của Nagumo, họ có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ồ!”
Hikigaya “Ồ” một tiếng đầy mỉa mai, sau đó cười lạnh: “Nói như vậy thì, Hội trưởng lại chẳng lo Kiriyama-senpai sẽ bị ảnh hưởng chút nào nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không phải là ưu tú đơn thuần ư?”
“…Chúng ta vẫn nên bàn về chuyện máy nghe lén thì hơn.”
Cuối cùng, Horikita Manabu cũng vòng vo bày tỏ sự đầu hàng.
Sự thật là, vị Hội trưởng được mệnh danh mạnh nhất lịch sử này, duy chỉ có khoản nhìn người là tệ hại.
Chưa cần nói đến vị Hội trưởng kế nhiệm có phương hướng tiến hóa sai lầm nào đó, chỉ riêng Katsuragi và Ichinose thôi.
Cuộc cải cách của Nagumo bề ngoài là để mỗi học sinh có năng lực đều có cơ hội lên lớp A, nhưng tác dụng phụ là những người có năng lực hơi yếu một chút rất có thể sẽ bị đuổi học.
Bất kể là Katsuragi hay Ichinose, họ đều không phải kiểu người sẽ bỏ rơi bạn học để một mình thăng tiến.
Ít nhất so với Kiriyama một lòng muốn lên lớp A, hai người kia biết đâu lại càng có thể giữ vững sơ tâm của mình hơn.
“Hội trưởng, anh cũng đừng thấy làm vậy có gì không tốt. Chỉ cần không bị phát hiện thì cũng tương đương với chưa từng làm, đúng không?”
Thấy thái độ của Horikita Manabu có phần lung lay, Hikigaya lập tức thừa thắng xông lên.
“Với lại anh đừng quên mình đã từng ở nơi không có camera giám sát, hung hăng đánh đập Ayanokouji lớp chúng em, cũng là vi phạm nội quy trường học. So với hành vi tồi tệ đó, lắp một cái máy nghe lén nho nhỏ thì có đáng là gì?”
“…Cậu có thể đừng nhắc mãi chuyện đó được không?”
Horikita Manabu xoa xoa trán, sắp bị làm cho đau cả đầu.
Mỗi lần gặp chuyện, Hikigaya lại lôi chuyện này ra làm cớ, còn hùng hồn chỉ trích.
Ai không biết còn tưởng cậu ta với Ayanokouji có quan hệ tốt đẹp lắm chứ.


0 Bình luận