Năm nhất học kỳ 1
Chương 169: Chẳng ngờ người cần xem lại là chính mình
0 Bình luận - Độ dài: 2,595 từ - Cập nhật:
Hikigaya nói vậy là thật lòng nghĩ cho Ryuuen, bởi những kẻ địch mà cậu ta phải đối mặt sau này sẽ không hề nhân từ như cậu.
Thế nhưng, cậu cũng biết chỉ bằng vài lời thì không thể thuyết phục được Ryuuen.
“Chậc, đó chỉ là suy nghĩ của mày thôi.” Ryuuen nói với vẻ mặt chế giễu, “Đừng quên, Honami và Suzune, hai con mọt sách ngốc nghếch đó, đã hoàn toàn gục ngã dưới tay tao.”
“Thế còn cậu thì sao? Chẳng phải cậu cũng… thất bại trong kỳ thi trên đảo hoang đó sao?”
Vốn dĩ Hikigaya định lấy mình làm ví dụ, nhưng tiếc là Kushida đang ở ngay bên cạnh, nên cậu đành đưa ra một ví dụ khác kém thuyết phục hơn.
Quả nhiên, vừa nhắc đến đảo hoang, một nụ cười hung tợn đã hiện rõ trên gương mặt Ryuuen.
“Hừ, tao thừa nhận là gã đó làm không tệ, không ngờ lớp chúng mày còn có kẻ khác có suy nghĩ tương tự tao. Nhưng xét cho cùng, kẻ chủ mưu X đó cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“...Vậy à.”
Ryuuen dường như đã lầm tưởng rằng cậu ta đã dùng thực lực của mình để đấu với Ayanokouji đến mức cả hai cùng chịu thiệt, dù xét về kết quả thì đúng là như vậy…
Mà nói mới nhớ, X là cái quái gì vậy?
Dù đối phương là Ayanokouji đi nữa, cũng không nên tùy tiện đặt biệt danh cho người khác chứ?
Hikigaya đã nghĩ như vậy từ trước rồi… gã Ryuuen này quả nhiên rất “trẩu”.
“Ể? Kẻ chủ mưu là sao ạ?”
Nghe thấy từ này, Kushida tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Ryuuen chỉ cười khẩy với cô.
“Hehehe, Kikyou, nếu cô muốn biết thì cứ đi hỏi Mắt Cá Chết nha. Rõ ràng là bạn cùng lớp, thế mà cậu ta lại giấu giếm bọn mày không ít chuyện đâu.”
“…”
Hikigaya lặng lẽ nhìn Ryuuen, trong lòng đắn đo có nên “xử lý” cậu ta không.
“Cái, cái đó, Ryuuen-san.”
Lúc này, đột nhiên có ba nam sinh bước đến chào hỏi. Họ có vẻ là người của lớp C, trông khá rụt rè.
“Gì?” Ryuuen nhíu mày hỏi.
“Dạ không có gì ạ, chỉ là muốn báo với anh là sắp đến giờ rồi.”
Trông họ còn sợ hãi Ryuuen hơn cả Ishizaki.
Ryuuen lôi điện thoại ra xem, lập tức mắng: “Bọn mày mù à, bây giờ còn chưa tới tám giờ rưỡi!”
“X-Xin lỗi ạ!”
“...Vậy là, cậu thuộc nhóm tám giờ bốn mươi?” Hikigaya đột nhiên lên tiếng, “Xem ra họ chính là đồng đội của cậu đấy, sao không đối xử thân thiện hơn một chút?”
“Hừ, đừng nói chuyện ngu xuẩn, chỉ là mấy con tốt thí thôi.”
Chính vì tác phong bạo chúa này mà những học sinh vốn muốn cống hiến cho lớp cũng sẽ mất hết ý chí, tiếc là Ryuuen của hiện tại vẫn chưa nhận ra điều đó.
Sau khi bốn người họ rời đi, Kushida lập tức hỏi: “Hikigaya-kun, kẻ chủ mưu X mà Ryuuen-kun nói có nghĩa là gì vậy? Có người đang ngầm hỗ trợ Horikita-san sao?”
Vừa nhắc đến Horikita, đầu óc cô nàng liền trở nên lanh lợi hơn hẳn.
“Cậu đừng hỏi tôi, chuyện này tôi cũng không rõ.”
“Ê—— đáng ngờ ghê.”
Kushida cố ý kéo dài giọng, đoán chừng là muốn thử phản ứng của Hikigaya.
Đối với điều này, Hikigaya chỉ thở dài: “Nói thật đấy, cậu nghi ngờ ai cũng được nhưng đừng nghi ngờ tôi. Vừa rồi cậu cũng thấy bộ dạng của Ryuuen rồi đấy, nếu X thật sự là tôi thì gã đó đã sớm chớp lấy cơ hội để chế giễu tôi rồi.”
“...Cũng phải nhỉ.”
Kushida do dự một lát rồi đồng tình, sau đó cười khổ: “Nhưng mà Hikigaya-kun đúng là lợi hại thật. Tuy tớ có nghe nói cậu và Ryuuen-kun có mối liên hệ nào đó, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến mới phát hiện, cảm giác hoàn toàn khác với những gì tớ tưởng tượng.”
Hikigaya tỏ vẻ cạn lời, rốt cuộc cô nàng này đã tưởng tượng ra những gì vậy?
“Chính là, phải nói sao đây…” Kushida đưa ngón tay chấm cằm, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, “Tớ cứ nghĩ không khí giữa hai cậu đáng lẽ phải căng thẳng hơn một chút, dù sao đối phương cũng là Ryuuen-kun mà. Thế mà không ngờ cậu có thể nói chuyện với cậu ta một cách bình thản như vậy, thật sự làm tớ giật cả mình đấy.”
Quả thực, những học sinh năm nhất khác hễ gặp Ryuuen là né được thì sẽ né, hoặc không thì cũng như nước với lửa, chỉ chực công kích lẫn nhau.
Người dám cùng cậu ta tán gẫu như Hikigaya, gần như không có người thứ hai.
“...Chuyện này cũng bình thường thôi.”
Bản thân cậu thì lại hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện gì to tát.
“Thôi được rồi, cũng sắp đến giờ rồi.” Kushida đứng dậy khỏi ghế, “Tớ phải đi tập trung đây, nhưng không ngờ lại chung nhóm với Ryuuen-kun… Hikigaya-kun, chắc chắn cậu cũng muốn đến xem thử đúng không?”
Mặc dù Hikigaya quả thực rất muốn qua đó xem xét tình hình, nhưng thấy bộ dạng chắc như đinh đóng cột của cô nàng, lại khiến cậu cảm thấy có chút không phục.
“Hehehe, cậu đang nghĩ vì sao tớ lại biết đúng không?”
Điều khiến người ta càng không phục hơn là, Kushida dường như đã thật sự nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
“Lúc ăn cơm khi nãy, cậu cứ hỏi mãi về chuyện trong nhóm của tớ, nên cậu tuyệt đối là có suy tính gì đó, đúng không nào?”
Xem ra những câu hỏi trước đó vẫn còn quá lộ liễu… không đúng, vốn dĩ mình cũng chẳng có ý định che giấu.
Hikigaya suýt nữa thì bị chính mình làm cho lạc hướng, dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Ừ, đúng là có vài chỗ hơi để tâm.”
“Hehe, vậy thì phiền cậu hộ tống rồi.”
Nếu đi cùng Kushida thì sẽ không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, dẫu sao Hikigaya cũng không thuộc nhóm này.
Nhưng xét theo một khía cạnh khác, đi cùng Kushida thật sự là cực kỳ nổi bật.
Chuyện trên đời này quả nhiên là được cái này mất cái kia.
Hai người đi thang máy lên tầng hai, chỉ thấy nơi này đã náo nhiệt hơn nhiều so với trước đó.
“Đông người quá…”
Lúc Hikigaya đến đây, những học sinh cậu thấy đều chỉ đơn thuần đến tham gia buổi thuyết minh, nhưng đám người trước mắt này rõ ràng là có mục đích khác.
Chỉ cần nhìn số lượng thôi cũng có thể phán đoán, đã vượt quá số người quy định của một nhóm rồi.
“Oa, hình như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.”
Vừa bước ra khỏi thang máy, Kushida liền cảm nhận được đủ loại ánh mắt đang tập trung vào hai người họ, nhưng nói chính xác hơn là vào Hikigaya.
“Haizz, xem ra Hikigaya-kun đã thật sự trở thành người nổi tiếng rồi nhỉ.”
“...Tha cho tôi đi.”
Đối mặt với câu trêu chọc mang chút hâm mộ của Kushida, Hikigaya thật sự không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Cái gọi là danh tiếng cũng có tốt có xấu, tin rằng nếu Kushida biết sự thật thì tuyệt đối sẽ không hâm mộ nữa.
Hai người đi xuyên qua hành lang, đến căn phòng được chỉ định.
Lúc này, nơi đó đang tập trung một đám đông, đồng thời cũng là tiêu điểm chú ý của các học sinh khác.
Trong đó không chỉ có bạn cùng lớp là Horikita và Hirata, và Ryuuen đã đến trước một bước, mà thậm chí còn có cả bóng dáng của Katsuragi và Kanzaki.
Chỉ có điều không khí của đám người này có vẻ không được tốt cho lắm, đoán chừng lại là Ryuuen đang khiêu khích người khác.
Nhân tiện nhắc luôn, Ayanokouji cũng đã đến, hình như là đi cùng Hirata, e rằng cũng đến để do thám.
Ngoại trừ Ichinose, dàn lãnh đạo của bốn lớp đều tụ họp tại đây vào thời điểm này, điều đó đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Xem ra suy nghĩ của Hikigaya hoàn toàn chính xác… Tốt, có thể về được rồi!
“Kushida, tôi về trước đây.”
“Ể?!”
Suy nghĩ đã được chứng thực, vậy thì chẳng còn lý do gì để ở lại. Hikigaya định quay người rời đi, nào ngờ lại bị gã Ryuuen phát hiện.
“Yo, Mắt Cá Chết, sao thế, mày đến xem náo nhiệt à?”
“...Chậc.”
Lời của Ryuuen lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Hikigaya.
“Hikigaya, cậu cũng đến à.”
Katsuragi tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào Hikigaya, giọng điệu vẫn nặng nề như mọi khi, không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Nếu tôi không nhầm thì cậu thuộc nhóm tám giờ bốn mươi phút đúng không?”
“...Haizz.”
Hikigaya không nhịn được mà thở dài, khoan hãy nói đến thái độ chẳng khác gì mọi khi này, chỉ riêng lời của Katsuragi thôi đã cho thấy một vấn đề.
E rằng lớp B sắp toang trong kỳ thi lần này rồi.
“Hahaha, Katsuragi! Mày lại có thể hỏi một câu như vậy! Xem ra lần này mày lại sắp thua rồi đấy!”
Ryuuen đột nhiên chỉ vào Katsuragi và cười lớn, tuy phần lớn những người có mặt đều cảm thấy khó hiểu, nhưng Hikigaya lại hiểu được suy nghĩ của cậu ta.
Lý do rất đơn giản: tại sao Katsuragi lại không biết Hikigaya ở nhóm Gà.
Điều đó cho thấy cậu ta gần như đã mất quyền kiểm soát lớp mình. Cứ hễ có chuyện liên quan đến kỳ thi là các học sinh khác đều không tìm cậu ta thương lượng, nên Katsuragi mới không biết chuyện này.
Phải biết rằng các thành viên lớp B trong nhóm Gà không phải tất cả đều thuộc phe Sakayanagi…
“Ryuuen! Đồ không biết xấu hổ nhà ngươi!”
Ba học sinh đứng sau Katsuragi trừng mắt giận dữ nhìn Ryuuen. Ngược lại, thái độ của họ đối với Hikigaya không có địch ý rõ rệt như vậy, ngay cả bản thân Katsuragi cũng thế.
Tuy nhiên, điều này cũng là hợp lý.
Dù cho Hikigaya gây ra tổn thất nặng nề hơn cho lớp họ, còn dùng một vài thủ đoạn không mấy quang minh, nhưng nói cho cùng cũng chỉ có thể tự trách mình tài không bằng người.
Thế nhưng Ryuuen đã ký hợp đồng với họ, chẳng ngờ cuối cùng gã này lại đâm sau lưng.
Trong mắt học sinh lớp B, Hikigaya đúng là kẻ địch, nhưng Ryuuen lại là kẻ phản bội đáng ghê tởm, đáng căm hận hơn nhiều.
Tính chất của cả hai hoàn toàn khác nhau.
Ryuuen làm ngơ trước sự tức giận của những người này, chỉ chăm chăm nhìn Hikigaya.
“Mắt Cá Chết, mày không thấy tò mò sao? Tao vừa mới nghĩ rồi, không ngờ mày lại không ở trong nhóm này! Ngược lại còn ở cái nhóm Gà quái quỷ nào đó, thật thú vị làm sao!”
“...Thú vị chỗ nào chứ.”
“Hehehe, vẫn còn giả ngốc.”
Đối mặt với bộ dạng nửa sống nửa chết của Hikigaya, Ryuuen cười rất vui vẻ.
“Đừng nói với tao là mày cũng giống như đám tép riu này đấy nhé.”
Nói rồi, ánh mắt của Ryuuen lần lượt quét qua mặt từng người một, và hành động này tự nhiên đã vấp phải những cái trừng mắt giận dữ.
“Phải phải, cậu là lợi hại nhất rồi.”
Hikigaya bực bội đáp lại một câu, tỏ vẻ lười phản ứng.
Nhưng thầm trong lòng, cậu lại không nhịn được mà thầm khen Ryuuen.
Không ngờ buổi thuyết minh còn chưa bắt đầu, gã này đã nhận ra được điểm mấu chốt của kỳ thi.
Xem ra khả năng kiểm soát lớp của Ryuuen đúng là lợi hại, e rằng các nhóm khác của lớp C đã truyền đủ loại thông tin về, nhờ đó cậu ta mới có thể chiếm được thế thượng phong.
Tuy không biết tình hình lớp A thế nào, nhưng lớp B trong tình trạng không có Sakayanagi chắc chắn đã tàn phế một nửa, còn về lớp D thì khỏi phải bàn.
Cứ đà này, đợi đến tám giờ sáng mai khi trường công bố thông báo về người ưu đãi, Ryuuen tuyệt đối có thể nhanh chóng nắm được danh sách người ưu đãi trong lớp mình.
…Cũng đáng để mong chờ đấy.
Lúc này, Hikigaya đã có thể xác định mười hai nhóm không phải được phân chia một cách tùy tiện.
Người phụ trách chia nhóm tuyệt đối là bốn giáo viên chủ nhiệm, chứ không phải nhà trường.
Nhìn thành viên của nhóm này là có thể hiểu, cho dù họ đều là tầng lớp lãnh đạo trong lớp, nhưng xét về dữ liệu trên giấy tờ thì lại không phải là những người mạnh nhất lớp.
Chỉ có giáo viên chủ nhiệm mới có thể hiểu rõ tình hình lớp mình như vậy, và mới có thể đưa ra sự phân chia thế này.
Nếu liên tưởng xa hơn, rất có thể người ưu đãi cũng không được chọn ra một cách ngẫu nhiên, bên trong không chừng còn ẩn chứa quy luật nào đó.
Đương nhiên, những điều này hiện tại vẫn chỉ là phỏng đoán.
Nhưng bất kể thế nào, ai nắm được nhiều thông tin về người ưu đãi hơn các lớp khác, người đó không nghi ngờ gì sẽ có thêm một phần thắng.
Nếu Ryuuen thật sự có thể thắng trong kỳ thi này cũng là chuyện tốt, như vậy khoảng cách điểm số giữa lớp C và lớp D sẽ càng được nới rộng.
Theo quy tắc của kỳ thi lần này, chỉ cần không phải là người ưu đãi, thì không cần quá lo lắng sẽ trở thành gánh nặng cho lớp.
Dù sao thì, Hikigaya chỉ muốn làm một người ngoài cuộc trầm lặng.
Cậu không tin, trong bốn mươi người chọn ra ba người, chẳng lẽ thật sự có thể đến lượt mình sao!
Tóm lại, lần này có thể yên tâm xem kịch vui rồi.
Thế nhưng tám giờ sáng hôm sau, khi nhìn tin nhắn nhận được trong điện thoại, Hikigaya thật sự muốn tát cho bản thân của ngày hôm qua một cái.
[Sau khi điều chỉnh nghiêm túc, bạn đã được chọn làm người ưu đãi. Mong bạn hãy hành động với ý thức của một thành viên trong nhóm và nỗ lực vượt qua kỳ thi. Kỳ thi sẽ bắt đầu vào một giờ chiều hôm nay và diễn ra trong ba ngày. Học sinh nhóm Gà xin hãy tập trung tại phòng Gà ở tầng hai.]
Đúng là cái miệng quạ đen!
Mà này, “điều chỉnh nghiêm túc” là cái quái gì chứ! Điều chỉnh đến cuối cùng… Khoan đã!
Hikigaya đột nhiên có cảm giác, chẳng lẽ mình đã bị các giáo viên chủ nhiệm nhắm vào rồi sao?


0 Bình luận