• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 182: Cậu có muốn thắng đậm hơn không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,569 từ - Cập nhật:

Những lời của Hikigaya khiến Ryuuen cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.

Cảm giác này hệt như sau bao công sức tìm được manh mối vượt ải, tưởng chừng sắp về đích thì lại phát hiện đối thủ đã ung dung ngồi uống cà phê chờ sẵn ở phía trước, thậm chí còn nắm rõ mồn một mọi hành động của mình.

“Ồ? Ra là mày biết rồi à.” Ryuuen cố tỏ ra thản nhiên, nở một nụ cười hiểm ác. “Chắc mày cũng không ngờ tới nhỉ? Kushida, người được cả lớp tin tưởng, được yêu mến nhất khối, lại phản bội chính lớp mình để hợp tác với tao. Tiếc thật, đó mới là bản chất của cô ta.”

Cậu ta dường như muốn kích động Hikigaya, nhưng tiếc là, thông tin này đã lỗi thời rồi.

“Đừng ngớ ngẩn nữa. Ngay từ lần đầu gặp Kushida, tôi đã đoán được bản chất của cô ta rồi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”

“...Chậc, nói cứ như thật.”

Thấy đối phương vẫn ngoan cố, Hikigaya quyết định kết thúc chủ đề này.

“Ryuuen, thật ra cậu không cần thăm dò mối quan hệ giữa tôi và Kushida đâu,” Hikigaya nói với vẻ mặt chân thành. “Chuyện này không phải cô ta nói cho tôi. Cậu còn nhớ tối hôm tôi tình cờ gặp cậu không? Lúc đó tôi đã thấy cậu rất khả nghi, nên đã lén đi theo sau... Thật tình, cái bộ dạng lén lút dáo dác xem có ai bám đuôi không của cậu trông buồn cười thật đấy, cứ như Katsuragi vậy.”

“...”

Ryuuen lẳng lặng đứng dậy. Xem ra cậu ta cảm thấy cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục được nữa.

Ừm... so sánh cậu ta với Katsuragi đúng là hơi quá đáng thật.

Dù gì thì Hikigaya cũng chỉ bịa chuyện, chứ thực ra cậu chẳng hề bám theo.

“Đừng vội đi thế chứ. Chẳng phải ban nãy cậu khoe là đã đại thắng rồi sao? Hay để tôi tính giúp cậu nhé? Tôi thấy cậu cũng chẳng thắng được bao nhiêu đâu.”

“Tsk, đồ mắt cá chết, bớt đắc ý đi.” Ryuuen không nhịn được mà ngồi xuống lại. “Dù sao đi nữa, tao đã nắm được quy luật của kỳ thi này rồi. Kể cả mày có tìm ra đi chăng nữa, thì mày có biết sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là gì không?”

Chưa đợi Hikigaya trả lời, cậu ta đã cười khẩy: “Đó chính là khả năng kiểm soát lớp học. Chỉ cần tao ra lệnh, bất kể hợp lý hay vô lý, lũ đó đều sẽ răm rắp nghe theo. Còn mày thì khác nhỉ? Dù mày có nói ra quy luật cho Suzune hay ai khác, mày cũng chẳng có cách nào chứng minh, mà với mối quan hệ giữa bọn mày, tao không nghĩ họ sẽ tin mày đâu.”

Đúng là chỉ dựa vào tên của ba “người được ưu đãi” trong lớp mình thì không thể khẳng định quy luật đó chắc chắn đúng.

Thật ra vẫn có cách để thuyết phục Horikita và những người khác, nhưng việc đó rất phiền phức, và quan trọng hơn cả, Hikigaya vốn không có ý định đó.

“Ryuuen, cậu không cần phí lời với tôi về chuyện này đâu. Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không có hứng thú với việc đối đầu giữa các lớp.”

“Heh heh, có thể đổi lời thoại khác được không? Tao nghe đến phát ngán rồi.”

“...Được thôi.”

Hikigaya khẽ thở dài, rồi lấy điện thoại ra gõ chữ.

Một lát sau, cậu chìa màn hình cho Ryuuen xem.

“Những cái tên này, chắc cậu quen mắt lắm nhỉ?”

Trên màn hình là danh sách tất cả “người được ưu đãi” cùng với nhóm tương ứng của họ.

“Nếu tôi gửi hàng loạt tin nhắn này cho tất cả học sinh trên tàu, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“...Làm vậy thì chính mày cũng bị bại lộ còn gì.”

“Tôi đã nói rồi, ai thắng ai thua cũng chẳng sao cả.”

“...”

Ryuuen lập tức cứng họng trước đòn này.

Lý do cậu ta dù đã nắm được quy luật nhưng không lập tức chỉ thị gửi tin nhắn phản bội là vì muốn bảo toàn “người được ưu đãi” của lớp mình.

Phải biết rằng đêm dài lắm mộng, nếu lỡ xảy ra một trường hợp khác như Kouenji ở nhóm Khỉ, cậu ta sẽ mất đi một mục tiêu tấn công.

Dù vậy, Ryuuen vẫn không thể hành động khinh suất. Nếu tấn công ngay bây giờ, cậu ta sẽ để lộ “người được ưu đãi” của lớp mình đang ở trong ba nhóm nào, hơn nữa còn rất có thể sẽ thúc đẩy lớp B và lớp D thật sự liên minh để giải mã quy luật.

Đến lúc đó, lớp C cũng sẽ mất một trăm năm mươi điểm.

Vậy nên Ryuuen chắc chắn sẽ đợi đến chín giờ tối ngày thứ ba của kỳ thi, tức là khi các cuộc thảo luận nhóm đã kết thúc hoàn toàn, mới ra lệnh cho thuộc hạ đồng loạt gửi tin nhắn.

Khoảng thời gian đó không cho phép học sinh các lớp khác nhau giao lưu, kể cả gọi điện thoại.

Nhưng những lời Hikigaya nói lúc này đã khiến Ryuuen không thể bình tĩnh nổi.

Nếu gã này thực sự làm vậy, thì đến lúc đó sẽ là cuộc thi xem tay ai nhanh hơn.

Kể cả khi Ryuuen có thể tấn công lớp B và lớp D trước những người khác, ngoài nhóm Rồng của Kushida ra, tổng cộng có thể nhận được hai trăm năm mươi điểm.

Tuy nhiên, một trăm năm mươi điểm của lớp C cũng sẽ không giữ được, hơn nữa trước đó đã trả cho lớp A năm mươi điểm để thể hiện thành ý.

Hóa ra sau bao công sức, cuối cùng cũng chỉ thắng được vỏn vẹn năm mươi điểm trong kỳ thi này, một kết quả mà Ryuuen không tài nào chấp nhận nổi.

Nếu là người khác nói, có lẽ chỉ là dọa suông. Nhưng với Hikigaya thì... Ryuuen cảm thấy gã này thực sự có thể làm được điều đó.

“Thế nào? Giờ thì có thể nghe tôi nói chuyện tử tế được rồi chứ?” Hikigaya cười tủm tỉm nhìn cậu ta.

“...Rốt cuộc mày muốn nói gì.”

Có lẽ trong mắt Ryuuen, mình chỉ đang muốn chế nhạo cậu ta thôi chăng?

Hikigaya cảm thấy thế này thì oan quá, rõ ràng cậu hoàn toàn không có ý đó.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu định xử lý nhóm Rồng thế nào thôi? Dù Kushida có tiết lộ cho cậu thân phận của ‘người được ưu đãi’, nhưng cô ta không thể nào đồng ý để cậu chọn kết quả thứ ba được, phải không? Hay là kết quả thứ hai?”

Nếu đúng là vậy thì mọi chuyện lại đơn giản, nhưng tiếc là Ryuuen vẫn đưa ra một câu trả lời nằm trong dự đoán.

“Tao sẽ tìm cách thuyết phục Kanzaki và Katsuragi để cuối cùng đạt được kết quả thứ nhất.”

“Vậy à... Cậu cũng có cách thật đấy.”

“Dù sao thì mọi người đều nhận được điểm cá nhân, cô ta đồng ý ngay ấy mà.”

Đúng như Hikigaya dự đoán, Ryuuen quả nhiên luôn có ý định phản bội Kushida bất cứ lúc nào.

Để đạt được kết quả thứ nhất, các thành viên khác trong nhóm cần phải biết thân phận của “người được ưu đãi” và không ai phản bội cho đến phút cuối. Chuyện này không chỉ đơn thuần là vấn đề lòng tin.

Thực chất, đây là một cách gián tiếp cho thấy giữa “người được ưu đãi” và các thành viên lớp khác đã có một thỏa thuận ngầm nào đó.

Đến lúc đó, Ryuuen chỉ cần vin vào cớ này là có thể đóng đinh Kushida với tội danh phản bội.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng sự phản bội của Kushida chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào lớp D, thậm chí có thể khiến họ suy sụp hoàn toàn.

Ryuuen không có lý do gì để bỏ qua một vũ khí hữu hiệu như vậy.

“Thôi, không bàn chuyện này nữa.” Hikigaya bâng quơ nói, “Hôm qua cậu chẳng phải đã nói, sở dĩ kéo tôi vào làm người trung gian, là vì tôi ghét lớp B, đúng chứ?”

“Phải, nhưng chẳng phải mày đã từ chối rồi sao?” Ryuuen hỏi lại với vẻ khó hiểu.

Có lẽ cậu ta không hiểu tại sao lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Hikigaya lắc đầu: “Tôi đúng là có ghét một người ở lớp B, nhưng tôi từ chối là vì đề nghị của cậu quá tầm thường. Kể cả kế hoạch của cậu có thành công thì cũng chỉ khiến lớp B bị trừ một trăm năm mươi điểm, trong khi cậu chỉ nhận về vỏn vẹn năm mươi điểm. Không thấy công sức bỏ ra không đáng à?”

“...Vậy mày muốn thế nào?”

“Không phải tôi muốn thế nào, mà là xem cậu có chịu hợp tác hay không.”

Nói rồi, Hikigaya nở một nụ cười đầy chân thành.

“Cậu có muốn thắng đậm hơn không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận