Năm nhất học kỳ 1
Chương 200: Tung hô tuổi trẻ thật là tuyệt vời!
0 Bình luận - Độ dài: 2,959 từ - Cập nhật:
Hikigaya viết vài dòng giải thích tình hình vào một mẩu giấy, gửi kèm với món quà.
Giải đấu tennis lần này có tổng cộng mười trường tham gia. Do một vài trường ở khá xa nên phải đến sáng mai giải đấu mới chính thức bắt đầu và sẽ kéo dài cho đến chiều.
Chỉ cần em gái của Katsuragi có thể nhận được món quà kịp lúc, thì về mặt thời gian chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng bên đó không có ai ở nhà, hoặc không kịp chuẩn bị một món quà tươm tất ngay trong ngày. Nếu vậy thì cũng đành chịu thôi.
“Haizz, giá mà Katsuragi-san nhận được quà của em gái anh ấy thì tốt biết mấy.”
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Komachi cũng tỏ ra vô cùng đồng cảm.
Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình, Katsuragi chắc chắn đã không phải rời xa người em gái mà mình hết mực yêu thương. Tiếc là hiện thực lại quá tàn khốc, nhất là khi dính dáng đến chuyện tiền bạc.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh tương tự, có lẽ Hikigaya cũng sẽ đưa ra quyết định giống như… khoan đã.
Cậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng nhà mình cha mẹ vẫn còn đầy đủ, cũng chẳng khó khăn gì về kinh tế, tại sao mình cũng bị buộc phải rời xa em gái chứ?
Hikigaya bất giác bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Anh ơi, anh đang ngẩn người ra đấy à?”
“…Anh đang nghĩ liệu mình có phải là đứa trẻ do chim hạc mang tới không.”
“Ể? Nhưng Komachi lại thấy anh giống được nhặt về từ đống rác hơn đó.”
“…”
“Khoan đã! Komachi chỉ đùa thôi! Anh đừng có bày ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi thế kia chứ!”
Hừ, khóc lóc gì chứ!
Chỉ là bụi bay vào mắt thôi!
Đây cũng được coi là sự quật cường cuối cùng của Hikigaya.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu thật sự được nhặt về, có khi cậu lại vui mừng phát điên ấy chứ?
“Cơ mà, như vậy em cũng thấy yên tâm rồi ạ.” Komachi đột nhiên nở nụ cười tủm tỉm. “Ban đầu em còn lo anh ở trường sẽ cô đơn lẻ loi một mình, không ngờ lại nhanh chóng kết bạn được như vậy, mà còn là một bạn nam cùng khối nữa chứ. Anh làm em phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy!”
“Gì chứ, em có cần phải khoa trương thế không? Với lại, anh với cậu ta không phải bạn bè.” Hikigaya trả lời với chút bất mãn.
Komachi hai tay chống hông, phồng má nói: “Đúng là hết nói nổi, anh lại nói mấy lời như thế rồi! Giờ em không ở bên cạnh, không có ai nhắc nhở anh đâu, đừng có làm người bạn nam mà anh khó khăn lắm mới kết thân được tức giận bỏ đi đấy!”
“…Sao em cứ phải nhấn mạnh là con trai thế?”
Hikigaya có hơi lo lắng. Chẳng lẽ trong những ngày cậu đi vắng, Komachi đã bị một hủ nữ nào đó tiêm nhiễm rồi sao?
Ghét thật, anh hai không muốn thấy một Komachi như vậy đâu.
“Tóm lại, anh phải biết trân trọng bạn bè đấy.” Komachi lắc lắc ngón tay, rồi lại cười khúc khích. “À đúng rồi, anh kể thêm chuyện ở trường của anh đi. Một ngôi trường có thể khiến người anh hai như này kết bạn được, chắc chắn phải khác thường lắm!”
“Ừm… đúng là khác thường thật.”
Nếu được chọn, Hikigaya lại thấy cứ bình thường một chút thì tốt hơn.
Nhất là cái khối năm nhất của họ, cảm giác chẳng có tay nào dễ xơi, ai nấy đều phiền phức muốn chết. Có lẽ chỉ có Ichinose… không.
Xét đến tính cách của Ichinose, có lẽ cô ấy mới là người không hợp với ngôi trường này nhất.
Hai anh em vừa đi vừa tán gẫu, thong dong dạo bước trên phố, định tìm xem có chỗ nào hay ho không.
“Komachi, em có muốn đi đâu không?” Hikigaya hỏi. “Dù là muốn ăn gì hay chơi gì cũng được, tất cả cứ để anh trả!”
“Ồ! Anh hai tự dưng lại hào phóng thế?!”
Hai mắt Komachi tức thì sáng rực lên.
“Lẽ nào, mỗi tháng trường Koudo Ikusei đều phát rất nhiều tiền tiêu vặt ạ? Chẳng lẽ anh thành đại gia rồi!”
“Ừm… cũng tàm tạm, chủ yếu là do bình thường anh không có nhiều chỗ để tiêu tiền.”
Nếu nói ra sự thật, chắc Komachi sẽ giật mình lắm.
Hơn nữa, việc đó có lẽ dính tới điều khoản bảo mật, nên tốt nhất là không nhắc tới thì hơn.
“Bây giờ anh còn khoảng bốn mươi nghìn, em cứ tiêu thoải mái đi, không cần phải bận tâm gì đâu.”
“Vâng! Vậy Komachi không khách sáo nữa nha!”
Nói là vậy, nhưng Komachi không phải là một cô em gái thích vung tay quá trán.
Hai anh em chơi suốt cả một buổi chiều, cũng chỉ mua vài món ăn vặt và nước uống, rồi mua thêm cho Komachi mấy bộ quần áo và giày, tổng chi phí chưa đến hai mươi nghìn yên.
Dĩ nhiên, điều này còn phải nhờ vào khả năng trả giá đáng kinh ngạc của Komachi, thế mà lại có thể mua được đồ với giá chỉ còn một nửa…
Chẳng lẽ dễ thương thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?
Dù sao thì Hikigaya chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này. Cậu cảm thấy nếu mình mà đi trả giá, có khi người ta còn bán đắt hơn mười phần trăm ấy chứ.
Bữa tối, hai người đến một quán ăn sang hơn một chút, tốn gần mười nghìn yên.
Đây là mức giá mà trước kia Hikigaya nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới, dẫu sao đó cũng là khoản tiền kếch xù mà chỉ sinh nhật cậu mới có được.
Nhưng mà, chỉ cần Komachi thích là được.
Ăn tối xong, hai anh em thong thả dạo bước trên phố, thỉnh thoảng lại đấu khẩu vài câu, cảm giác như đã quay về ngày xưa.
“Aya~ Komachi đã lâu lắm rồi không được đi dạo sau bữa tối với anh hai đó nha. Anh cứ ăn no là ngủ, cẩn thận biến thành bò đấy.”
“Làm gì có, anh chỉ không muốn lãng phí lượng calo vừa mới nạp vào thôi.”
Mà nói đi cũng phải nói lại, trừ phi là đi mua đồ hoặc có mục tiêu rõ ràng, nếu không Hikigaya gần như không bao giờ ra ngoài cùng Komachi… bây giờ cậu có hơi hối hận.
Sớm biết vậy, lúc đó ở bên Komachi nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Đi trên khu phố quen thuộc, hai bên đường là ánh đèn ấm áp từ các ngôi nhà.
Bốn tháng không gặp, thành phố Chiba vốn đã quen thuộc, giờ đây lại có vẻ hơi xa lạ.
Thật kỳ diệu.
Nếu là bốn năm thì còn có lý, nhưng bốn tháng thì sao có thể nói là dài được, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Ấy vậy mà, cảm giác xa lạ đó cứ luẩn quẩn trong lòng Hikigaya mãi không tan.
Có lẽ… thứ thay đổi không phải là Chiba, mà là chính cậu.
Dù hồi cấp hai, đặc biệt là những ngày tháng ở Câu lạc bộ Tình nguyện, cậu đã trải qua không ít chuyện, nhưng chúng vẫn không thể nào đậm đặc bằng bốn tháng ngắn ngủi ở trường Koudo Ikusei.
Gặp gỡ đủ loại người, xảy ra đủ loại sự kiện… và cả những xung đột không thể tưởng tượng nổi.
Haizz, phiền chết đi được…
“Hì hì.”
Ngay lúc này, Komachi nhìn vào mặt Hikigaya, đột nhiên bật cười một cách khó hiểu.
“Nhìn bộ dạng của anh là em biết, ở trường chắc chắn đang rất tận hưởng đúng không?”
“Hả? Sao có thể, anh bị đám người đó…”
“Không cần giải thích với Komachi đâu ạ.” Cô vui vẻ ngắt lời Hikigaya. “Đợi hai năm nữa thôi, em sẽ tự mình đến kiểm chứng, đến lúc đó anh có chối thế nào cũng vô dụng!”
“…Đã bảo là không có chuyện đó rồi mà.”
“Hừm hừm, bây giờ cứ mặc anh chối nhé.”
Cuộc đối thoại quen thuộc này tỏa ra một bầu không khí thật hoài niệm.
“Với lại ạ…”
Komachi cúi đầu, khe khẽ cất lời: “Được nghe câu ‘Mừng anh đã về nhà’ là một điều vô cùng hạnh phúc… cho nên em nhất định phải thi đỗ mới được.”
Nghe vậy, Hikigaya ngẩn người một lúc, rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Vậy hay là để anh ghi âm lại, rồi em cài đặt hẹn giờ, mỗi ngày về nhà đều bật một lần nhé?”
“Oa—— sao anh hai nhà mình lại tồi tệ thế chứ!”
Tiếc là, Komachi dường như hoàn toàn không thể chấp nhận diệu kế này.
Mặc dù diệu kế này đúng là rất tồi tệ thật.
Đành chịu thôi, nếu không nói như vậy, Hikigaya cảm thấy có lẽ mình sẽ không kìm được cảm xúc.
Dù là một kẻ như cậu, ít nhiều gì cũng muốn giữ lại chút thể diện trước mặt em gái.
Không cần nhiều, một chút thôi là đủ rồi.
“Anh, thật sự không về nhà ngủ một đêm ạ?” Komachi đột ngột hỏi.
“…Thôi bỏ đi.” Hikigaya chậm rãi lắc đầu. “Anh vốn dĩ đã lợi dụng thân phận hội học sinh để ra ngoài, dù thế nào cũng không thể đi quá giới hạn được. Hơn nữa, cứ đột ngột về như vậy, em không nghĩ ba mẹ sẽ phiền phức lắm sao?”
“He he, hình như cũng đúng ạ.”
Komachi không nhịn được mà bật cười.
“Rất có thể họ sẽ tưởng anh bị đuổi học, rồi đuổi anh ra khỏi nhà luôn.”
“Này, em đừng có nói chuyện đáng sợ như thế chứ.”
Chính vì không thể loại trừ khả năng này, nên mới càng thêm đáng sợ.
Sau đó, là một khoảng lặng ngắn.
“A…”
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, tay của hai người đột nhiên chạm vào nhau. Ngay sau đó Komachi bắt đầu thở dài.
“Haizz, đúng là hết nói nổi.” Cô nặng nề thở ra một hơi. “Anh không chỉ là một tên tsundere khó ở, mà còn rất sợ cô đơn nữa. Muốn nắm tay Komachi thì cứ nói thẳng ra đi mà.”
Cô nhóc này lại tự biên tự diễn rồi.
Nhân tiện, đừng có tự tiện sử dụng mấy cái danh từ kỳ quái do mình tự tạo ra chứ!
“Nhưng mà thôi kệ, lần này em đặc biệt cho anh làm nũng một lần nhé!”
Nói rồi, Komachi choàng tay ôm lấy cánh tay Hikigaya.
“Ê hê hê, có mùi của anh hai.”
“…Gì chứ, anh còn lâu mới đến tuổi có mùi người già nhé.”
“Không sao đâu ạ, cho dù anh có già đi, Komachi cũng sẽ không ghét bỏ một người anh như vậy đâu.”
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó, đến lúc đấy chính em cũng thành bà lão rồi.”
Dù sao hai anh em cũng chỉ cách nhau hai tuổi, cho dù có khoảng cách thế hệ thì cũng phải từ ba năm trở lên mới có.
Dù có cố tình đi đường vòng, dù có lần lữa kéo dài thời gian, thì cuối cùng cũng phải đến đích.
Đến cổng trường Kaihin, Komachi với vẻ mặt đầy lưu luyến buông tay anh ra.
“Xin lỗi anh nhé, sáng mai em có lớp học thêm, nên không qua cổ vũ được rồi.”
“Không cần để ý đâu, dù sao cũng đâu phải anh ra sân.”
Quan trọng nhất là, hôm nay Hikigaya đã vô cùng mãn nguyện rồi.
“Mà nói mới nhớ, đến giờ vẫn còn khá nhiều người đang luyện tập nhỉ, mọi người chăm chỉ quá.”
Qua hàng rào dây thép, Komachi nhìn vào sân tennis trong trường.
Lúc này, hoàng hôn vẫn chưa lặn hẳn, nhưng đèn chiếu sáng trên sân đã được bật lên. Có thể thấy các tuyển thủ từ các trường khác nhau đang vung vợt đổ mồ hôi, chuẩn bị những bước cuối cùng cho trận đấu ngày mai. Trong đó cũng có bóng dáng của học sinh trường Koudo Ikusei, nhưng họ rõ ràng đã tách ra khỏi các trường khác.
“Câu lạc bộ thể thao thì toàn thế thôi.”
Hikigaya thuận miệng đáp lại.
Cậu không thể chịu nổi cái cảnh tượng tung hô tuổi trẻ này, thắng thì ôm nhau ăn mừng, thua thì an ủi lẫn nhau.
Cứ làm như từng người một đang đóng phim nhiệt huyết vậy.
Muộn thế này mà còn chạy ra ngoài đánh bóng, chi bằng về ký túc xá ngủ một giấc cho rồi.
“Anh, giọng điệu của anh bây giờ không thân thiện chút nào đâu… Ể? Người kia hình như là anh Totsuka thì phải!” Komachi đột nhiên chỉ về phía xa.
“Bớt lừa người đi, anh không mắc lừa đâu.”
Hikigaya chẳng hề tin. Cậu đã đặc biệt kiểm tra, giải đấu lần này không có tên của trường Sobu.
Nói cách khác, không thể nào có Totsu——
“A! Hachiman?!”
Hửm? Sao hình như mình nghe thấy ảo giác?
“Hachiman! Là cậu thật này! Cả Komachi nữa, lâu rồi không gặp.”
“Anh Totsuka, chào buổi tối ạ!”
Nhìn Totsuka đang vui vẻ chạy tới, Komachi đầy hoạt bát chào một tiếng.
Còn về phần Hikigaya, cậu cứ thế chết trân tại chỗ.
Chẳng lẽ… mình bắt đầu nhìn thấy ảo giác rồi?
Hay là ngày tàn của cậu sắp đến, nên trước mắt mới xuất hiện thiên thần?
“Hachiman, cậu sao thế?”
Thấy cậu cứ đứng ngây ra, Totsuka lộ vẻ có chút bất an.
Hikigaya giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: “K-Không phải! Chỉ là tớ nhất thời quá xúc động, hơi không phân biệt được đâu mới là thực tại.”
Nơi này chẳng lẽ là thế giới trong Ma Trận sao?
“À ha ha, Hachiman vẫn như mọi khi nhỉ.” Totsuka cười tủm tỉm nói. “Tớ nghe nói lần này Trường trung học Koudo Ikusei cũng tham gia. Vừa hay tớ từng giao lưu với câu lạc bộ tennis của trường Kaihin, nên đã đến đây để tập cùng, xem có gặp được Hachiman không. Không ngờ học sinh trường đó đến bắt chuyện cũng không được phép… À đúng rồi, Hachiman ra ngoài bằng cách nào thế? Tớ thấy họ đi vệ sinh thôi cũng có quy định mà.”
“À-à, tớ ở trong hội học sinh, nên có hơi đặc biệt một chút.” Hikigaya trả lời có phần lắp bắp.
Nói thật, tình hình bây giờ có hơi không ổn.
Nếu mặc đồng phục, còn có thể hiểu rằng Totsuka Saika là một cậu con trai.
Thế nhưng, một khi đã thay bộ đồ tennis có kiểu dáng giống nhau cho cả nam và nữ, thì hoàn toàn không thể phân biệt được… không, phải nói là người trước mắt chính là sinh vật đáng yêu nhất thiên hạ!
Cánh tay, vòng eo và đôi chân ấy đều rất mảnh mai, làn da cũng vô cùng trắng nõn.
—Chết tiệt! Tại sao cậu ấy lại là con trai chứ!
Lời cảm thán này Hikigaya không biết đã thốt ra bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều khiến cậu có một sự thôi thúc đi tìm Steins;Gate.
“Thì ra là vậy à… He he.”
Totsuka nở một nụ cười đầy hoài niệm.
“Hachiman quả nhiên rất thích giúp đỡ người khác, giống hệt như hồi cấp hai vậy, thường xuyên chạy tới hội học sinh.”
“Không, đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.” Hikigaya dứt khoát phủ nhận.
Dù là cấp hai hay cấp ba, cậu cũng chỉ bị sai vặt như một tên nô lệ mà thôi.
“Đúng rồi, Hachiman, trước đây chúng ta từng đánh tennis với nhau phải không?”
“A a, hình như có chuyện đó.”
Đó là chuyện không lâu sau khi Hikigaya mới gia nhập Câu lạc bộ Tình nguyện, hình như là vụ ủy thác thứ ba thì phải.
“Lần này cơ hội hiếm có, nếu không phiền, cậu có muốn luyện tập đối kháng với tớ lần nữa không?”
Totsuka ngẩng đầu lên, gò má hơi ửng hồng, dùng ánh mắt ngước lên nhìn Hikigaya.
Phải nói sao đây… cậu bé này đáng yêu quá mức rồi.
Hikigaya thề, nếu tốt nghiệp lớp A đồng nghĩa với việc có thể kết hôn với Totsuka, vậy thì cậu chắc chắn sẽ hạ gục tất cả mọi người trong khối, sau đó trở thành học sinh lớp A duy nhất.
Hử? Bạn hỏi tại sao phải một mình lên lớp A ư?
Đúng là một câu hỏi ngốc nghếch.
Đương nhiên là để đề phòng người khác đến cướp mất Totsuka rồi!
“Anh, chắc chắn lại đang nghĩ chuyện ngớ ngẩn gì rồi.” Komachi nói với vẻ mặt chán ghét.
“…”
Con bé chết tiệt này thật vô lễ, rõ ràng đây là những suy nghĩ vô cùng nghiêm túc!
Thôi, cứ mặc kệ nó đã.
Còn về câu trả lời cho Totsuka, đương nhiên chỉ có một mà thôi.
“Được chứ, tớ vừa ăn cơm xong, đang muốn vận động một chút đây.”
Hikigaya bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất—
Tung hô tuổi trẻ thật là tuyệt vời


0 Bình luận