“Này, Honami.”
Ryuuen nhìn Ichinose, hỏi với giọng đầy ác ý: “Thành quả kỳ thi lần này gần như bị lớp cô ẵm trọn rồi nhỉ, nên mới cố tình chạy đến đây khoe mẽ với bọn tôi à?”
Gã này rõ ràng đã lợi dụng lòng tốt của người khác trong kỳ thi, vậy mà giờ vẫn có thể trơ trẽn khiêu khích như vậy, đúng là không còn từ nào để miêu tả ngoài hai chữ ‘mặt dày’.
Tiếc là, chiêu này có lẽ hiệu quả với Horikita, nhưng lại chẳng ăn thua gì khi đối mặt với Ichinose.
“Đâu có, tớ thấy lần này ai cũng đã rất cố gắng mà.” Ichinose mỉm cười lắc đầu. “Kể cả Ryuuen-kun nữa. Tuy tớ không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ Ryuuen-kun cũng đã nỗ lực theo cách của riêng mình, phải không? Chỉ riêng điểm đó thôi đã rất đáng nể rồi.”
“... Chậc.”
Ryuuen tặc lưỡi một cách trắng trợn, có lẽ cái điệp khúc ‘nỗ lực’ của Ichinose khiến cậu ta phát ngán.
Nhưng nếu hỏi ai là người nỗ lực nhất trong kỳ thi lần này, thì trớ trêu thay lại chính là cậu ta.
Bởi vì những người khác cùng lắm cũng chỉ là cắm trại, còn Ryuuen mới là kẻ thực sự phải sinh tồn trên đảo hoang.
Ichinose mỉm cười nói: “Phải rồi, mọi người vẫn chưa trả lời tớ, có thể cho tớ và Kanzaki-kun ngồi cùng bàn được không? Xin lỗi nhé, nhưng quanh đây không còn chỗ trống nào cả.”
Nói thì nói vậy, nhưng Hikigaya để ý thấy vài người bạn của Ichinose đang ngồi ở bàn gần đó, ánh mắt hướng cả về phía này.
Hơn nữa, việc cô chỉ đi cùng Kanzaki đã rất bất thường rồi. Khả năng cao là cô muốn thăm dò tình hình các lớp khác, nên mới chỉ dẫn theo người phó có năng lực nhất bên mình.
Nói đơn giản thì, chủ đề sắp tới sẽ rất phiền phức…
Thiệt tình, sao lại thành ra thế này?
Giờ đây, Ichinose và Kanzaki của lớp B… à không, bây giờ là lớp A, Hashimoto và Kamuro của lớp B, và cả Ryuuen của lớp C nữa. Những nhân vật chủ chốt của mỗi lớp đều đã tụ tập tại đây.
Điều này khiến Hikigaya cảm thấy mình tiếp tục ngồi đây quả là không hợp.
Bởi cậu chỉ là một tên mờ nhạt đi ké ở lớp D, không có tư cách để cùng các tay to chuyện trò.
Vẫn nên tìm cơ hội chuồn lẹ thì hơn.
“Vì mọi người có chuyện cần nói, mà tôi cũng không có khẩu vị lắm, nên tôi xin phép… Á!”
Cậu vừa nói vừa định đứng dậy thì bị người bên cạnh giẫm mạnh lên chân.
Này, cô Kamuro? Cô biến thành nữ chính hệ bạo lực từ bao giờ thế?
Hikigaya nhìn Kamuro với vẻ khó hiểu, nhưng cô nàng lại giả vờ như không biết gì.
“A ha ha, Hikigaya-kun vẫn như mọi khi nhỉ.” Ichinose cười khổ nói: “Nhưng mà, mọi người tụ tập được với nhau thế này là hiếm lắm đó, đừng làm mất hứng như vậy chứ.”
“Đúng đó, mọi người cùng nhau dùng bữa vui vẻ đi nào.” Hashimoto cũng ở bên cạnh hùa theo.
Hiếm thì đúng là hiếm, còn vui vẻ hay không thì khó nói.
Ít nhất thì Hikigaya cảm thấy chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ nổi.
Cứ như vậy, một cảnh tượng kỳ quái đã xuất hiện trong nhà ăn.
Sáu người từ bốn lớp khác nhau ngồi chung một bàn, dù là ở trong góc khuất cũng không tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Hừ!”
May mà Ryuuen lườm một cái, khiến phần lớn ánh mắt tò mò lập tức dời đi.
Ể? Không ngờ tên này lại có công dụng như vậy!
Ngay lúc Hikigaya đang suy nghĩ vẩn vơ, Ryuuen đột nhiên lại gọi cậu.
“Mắt Cá Chết, tiếp tục chủ đề lúc nãy đi.”
“... Gì cơ?”
Nghe Ryuuen nói vậy, Hikigaya không khỏi ngạc nhiên.
Cậu đã nghĩ rằng với sự xuất hiện của Ichinose và Kanzaki, Ryuuen sẽ bỏ qua chuyện đó, nhưng không ngờ gã ta hoàn toàn không có ý định giữ bí mật.
Là vì không có giá trị để giữ bí mật? Hay là muốn nhân cơ hội này để moi thêm thông tin?
Ừm… chắc là vế sau rồi.
“Nhưng trước hết, Mắt Cá Chết, trả lời thật cho tao.” Ryuuen nhìn chằm chằm vào Hikigaya. “Vụ Suzune bỏ thi, mày nghĩ sao? Đừng nói là mày không nhận ra có gì đó bất thường nhé.”
“…”
Hikigaya không trả lời ngay, mà im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: “Cậu đã thắc mắc, sao không đi hỏi thẳng Horikita? Biết đâu cô ấy cũng có cùng suy nghĩ với cậu.”
“Chậc, mày đùa à? Với cái đầu của con nhỏ đó, chắc chắn không nghĩ ra được chiến thuật này đâu.”
Giọng Ryuuen đầy vẻ khinh bỉ, có lẽ cậu ta xem thường Horikita đến tận xương tủy.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, tao không nghĩ con nhỏ đó đủ liều lĩnh đến mức đó.”
Nói rồi, Ryuuen đột nhiên đứng dậy, từ từ ghé sát mặt lại gần Hikigaya.
Hikigaya thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng.
“Chờ một chút!”
Ngay lúc Ryuuen định tiếp tục tra hỏi, Ichinose đột ngột chen vào giữa hai người.
“Ryuuen-kun, cậu nói thật không vậy? Sao Horikita-san lại bỏ thi? Chẳng lẽ cậu ấy bị thương à?”
“Chậc! Con nhỏ này phiền phức thật!”
Rõ ràng Hikigaya mới là bạn cùng lớp của Horikita, vậy mà Ichinose lại cứ bám riết lấy Ryuuen hỏi han, khiến gã ta phát bực.
Lúc này, Kanzaki vốn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Ichinose, tôi biết cậu rất quan tâm đến tình hình của Horikita, nhưng vẫn nên nghe Ryuuen nói xong đã.”
“A ha ha, xin lỗi nhé, tại tớ hơi kích động.”
Ichinose gãi đầu, vẻ mặt đầy ngại ngùng, nhưng ai nhìn vào cũng thấy có vẻ là cô ấy cố tình.
Ít nhất thì mạch suy nghĩ của Ryuuen cũng đã bị cô làm cho gián đoạn ít nhiều.
“Hừm… Tóm lại, đây tuyệt đối không phải do Suzune nghĩ ra, đằng sau chắc chắn còn có kẻ khác nhúng tay vào.” Ryuuen vừa nói vừa nở một nụ cười độc địa: “Tao đã nghĩ ngay từ lúc kết quả kỳ thi được công bố rồi, cái kẻ cố tình đánh ngất Suzune để khiến con nhỏ đó bỏ thi… Mắt Cá Chết, lớp chúng mày ngoài mày ra, tao thật sự không nghĩ ra được còn thằng cặn bã nào sẽ làm chuyện này đâu.”
Lời này vừa dứt, Hikigaya còn chưa kịp phản ứng thì Kamuro đã tỏ vẻ khó chịu.
“Cậu nói nhảm gì từ nãy đến giờ thế? Lải nhải không biết chán à.”
“Làm sao? Cô đang nói đỡ cho nó à?”
“Tôi chỉ thấy cậu phiền chết đi được.” Kamuro lạnh lùng nói: “Những gì cậu nói nghe chỉ như cậu đang tự huyễn hoặc bản thân, tìm cớ cho thất bại của mình. Không chấp nhận nổi thực tế à?”
Ryuuen lập tức bị chọc cười: “Ha, đừng quên lớp các người mới là kẻ thua thảm nhất đấy, rơi thẳng xuống lớp B luôn rồi.”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Ichinose vội vàng ngăn lại.
“Cả hai bình tĩnh lại nào, đây là nhà ăn, không thể làm phiền những người khác được.”
Ichinose trước hết lựa lời khuyên nhủ, nhưng ngay sau đó lại nói: “Tuy nhiên, lần này Ryuuen-kun nói có hơi quá lời đó, tớ không hề nghĩ Hikigaya-kun sẽ làm chuyện như vậy, cậu rút lại lời vừa rồi được không?”
“... Chậc, vô vị.”
Ryuuen bị hai cô nàng làm cho mất hứng, chán nản ngồi phịch xuống ghế.
Còn Hikigaya thì lại rơi vào trầm tư.
Cậu không hề tức giận, mà đang suy nghĩ về mục đích của Ryuuen khi nói những lời này.
Hikigaya cảm thấy Ryuuen không hẳn đã chắc chắn chuyện này là do cậu làm, mà phần nhiều là muốn mượn cậu để tìm ra kẻ chủ mưu thật sự, tiện thể làm rõ mối quan hệ đằng sau.
Nếu vậy thì… chẳng phải là quá tốt sao?
“Ryuuen, cậu có từng nghĩ đến một khả năng này chưa?” Hikigaya lên tiếng.
“Gì?”
“Thật ra lý do Horikita bỏ thi không hề phức tạp, cô ấy chỉ vô tình bị ngã trên đường về khu cắm trại thôi.”
“... Mày coi tao là thằng ngốc à?”
Quả nhiên, Ryuuen hoàn toàn không tin lời Hikigaya.
Với tính cách của gã này, vốn dĩ đã không tin vào sự trùng hợp, nên lời giải thích của Hikigaya chỉ càng khiến cậu ta thêm khẳng định suy đoán của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lớp D chắc chắn có một kẻ đầu sỏ khác đứng sau!
“Honami, xem ra đến giờ cô vẫn chưa nắm rõ tình hình nhỉ?”
Chẳng biết tại sao, Ryuuen đột nhiên chuyển mục tiêu sang Ichinose.
“Ừm, tớ nghe cũng hơi mơ hồ.” Ichinose không để tâm mà mỉm cười: “Vậy, Ryuuen-kun nói vậy là muốn chỉ giáo sao?”
Thực tế, qua phản ứng lúc nãy, cô ấy chắc chắn đã hiểu phần lớn câu chuyện.
Nhưng Ichinose lợi hại ở chính điểm này, dù bị khiêu khích thế nào cũng không tức giận, thậm chí còn có thể lái chủ đề sang hướng có lợi cho mình.
“Hê, cô cũng điềm tĩnh thật đấy, nhưng đừng quên một chuyện.”
Ryuuen cười lạnh, uống cạn phần cà phê còn lại.
“Cô có vẻ cho rằng lớp D chỉ là một đám tép riu, nên mới có thể yên tâm liên thủ với chúng, nhưng thực ra trong số đó có một kẻ vì chiến thắng mà có thể bất chấp mọi thủ đoạn, ngay cả bạn cùng lớp cũng có thể ra tay… Ichinose, lớp cô hình như là đồng minh của lớp D nhỉ, phải cẩn thận kẻo bị đâm sau lưng một nhát đấy.”
Chuyện đổi đội trưởng không phải là quá khó để nghĩ ra, nhưng trong bốn lớp chỉ có Ryuuen và lớp D dùng chiêu này.
Chủ yếu là vì Ichinose và Katsuragi ngay từ đầu đã không nảy sinh ý nghĩ làm hại bạn học, cho dù phát hiện đội trưởng lớp mình bị lộ, biện pháp khắc phục nhiều nhất cũng chỉ là tìm cách vạch mặt đội trưởng lớp khác, rồi dùng nó để hai bên đạt được thỏa thuận, triệt tiêu lẫn nhau.
Còn việc cố ý làm đội trưởng bị thương để thay người… chỉ có thể nói, không phải ai cũng là Kiệt Tác Tối Cao.
Ichinose bình tĩnh đáp: “Ryuuen-kun, tất cả những gì cậu nói chỉ được dựng nên từ trí tưởng tượng của cậu thôi phải không? Hơn nữa tớ không cho rằng có ai lại làm ra chuyện như vậy, thế thì quá đáng lắm.”
“Có đấy chứ, trước mắt cậu chẳng phải là ví dụ sống sờ sờ đây sao?” Hikigaya không nhịn được mà buột miệng.
Ryuuen đã xử lý hết đám gai trong lớp, đối với thuộc hạ phạm lỗi cũng không hề nương tay.
Tuy nhiên, Hikigaya lại không ghét cậu ta đến thế.
Bởi vì tên này đã thực sự làm được việc trong ngoài như một, cả khối đều biết Ryuuen là loại người gì, nói cậu ta tai tiếng lừng lẫy cũng đã là khen rồi.
“Hừ, tùy các người nói sao thì nói.” Ryuuen vẫn cứng miệng như thế: “Mắt Cá Chết, tiện thể tao nói cho mày một tin tốt, mặc kệ kẻ đó có phải mày hay không cũng chẳng sao, dù gì thì tất cả mọi người trong lớp mày đều là đối tượng điều tra.”
“... Ồ, vậy cậu cứ cố lên.”
Thấy bộ dạng uể oải của Hikigaya, Ryuuen dường như cảm thấy có chút nhàm chán, cười lạnh một tiếng rồi rời đi.
Thế nhưng, nội tâm của những người còn lại lại không hề bình lặng như vậy.
Đặc biệt là Hashimoto và Kanzaki, hai nhân vật có vị thế thứ hai trong lớp của họ, đều đồng thời nhận ra một điều.
Đó là lớp D không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ngoài Hikigaya ra, vẫn còn những kẻ khác cần phải để mắt tới.


0 Bình luận