• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 024: Người yêu sách

0 Bình luận - Độ dài: 2,034 từ - Cập nhật:

“Sakayanagi, cậu có yêu cầu gì thì cứ đưa ra, miễn là tôi có thể làm được.”

Hikigaya thoáng chút phiền muộn, cảm thấy nỗ lực suốt hai tuần qua đều đổ sông đổ bể, lại còn thu hút sự chú ý không cần thiết của người khác.

Tuy nhiên, cậu cũng không phải kiểu người không chịu nổi thất bại, chỉ mong Sakayanagi có thể nương tay.

“Ừm〜 Biết làm sao đây nhỉ.” Ngón tay Sakayanagi gõ nhẹ lên cằm, gương mặt lộ rõ nụ cười gian xảo. “Những việc tôi muốn nhờ Hikigaya-kun làm quả thực rất nhiều, việc nào cũng khó lòng từ bỏ… À, hay là tôi yêu cầu biến một yêu cầu thành ba yêu cầu thì sao nhỉ?”

…Cậu định chơi trò lợi dụng lỗ hổng ở đây đấy à?

Thế nhưng, Hikigaya chỉ gật đầu đáp: “Nếu cậu thật sự định làm vậy thì cũng được thôi.”

“Hả?! Thế này cũng được sao!” Hashimoto kinh ngạc kêu lên.

Nếu thật sự được thì chẳng phải có thể kéo dài vô tận hay sao? Bình thường sẽ không ai đồng ý một yêu cầu tùy tiện thế này đâu nhỉ.

Lẽ nào Hikigaya cậu ta——

“Ôi chao, Hashimoto-kun đừng để bị lừa nhé. Cậu phải nhớ rằng Hikigaya-kun là một kẻ lừa đảo bẩm sinh đấy.”

Sakayanagi tủm tỉm cười nhìn Hikigaya, vạch trần mánh khóe của cậu ngay tắp lự.

“Cậu chỉ đồng ý biến một yêu cầu thành ba, chứ đâu có hứa sẽ thực hiện ba yêu cầu đó, đúng không?”

“…Chậc.”

Hikigaya tặc lưỡi một tiếng, trò chơi chữ đơn giản thế này quả nhiên không có tác dụng với Sakayanagi.

“Hi hi, đùa đến đây thôi nhé… Cơ mà, tôi hiện giờ đúng là vẫn chưa quyết định được, có thể hoãn lại một thời gian được không?”

“…Lỡ cậu quên thì tôi không nhắc đâu đấy.”

“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không quên đâu.”

Nhìn vẻ mặt Sakayanagi như thể vừa bắt được con mồi, lòng Hikigaya trào dâng nỗi bất an về tương lai.

Haizz, từ lúc đến đây chẳng có việc gì thuận lợi cả.

Ngôi trường này quả nhiên bị nguyền rủa rồi, phải không?

Không lâu sau đó, bữa ăn với nhóm Sakayanagi cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt chào tạm biệt nhau rồi giải tán.

Tuy thịt nướng rất ngon, nhưng Hikigaya chỉ cảm thấy thân tâm mệt mỏi rã rời.

Đây tuyệt đối là bữa cơm mệt mỏi nhất cậu từng ăn!

“Mà nói mới nhớ, dạo này mình chẳng mấy khi đến thư viện… Trước tiên phải đi trả mấy cuốn sách đã mượn đã.”

Để thắng Sakayanagi, hai tuần nay Hikigaya chủ yếu dành thời gian tìm hiểu các câu lạc bộ, chỉ sau khi về ký túc xá mới tự học được một lát.

Tuy nhiên, không khí ở ký túc xá vẫn không thể nào so sánh được với thư viện.

Thấy mọi người xung quanh đều đang chăm chỉ học tập, bản thân cũng ngại mà lơ đễnh. Ngược lại, nếu ở trong một môi trường ồn ào như lớp D, thì dù học sinh có chăm chỉ đến mấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hikigaya tự thấy mình không thể thay đổi được lớp D, cũng không có thẩm quyền gì để làm điều đó. Thứ cậu có thể thay đổi chỉ có chính mình mà thôi.

Cậu xem đồng hồ, không ngờ vẫn còn khá sớm, mới sáu rưỡi.

Thư viện thường tám giờ tối mới đóng cửa, ghé qua đó trả sách rồi mượn thêm cuốn khác vẫn dư dả thời gian, tiện thể đi bộ cho tiêu cơm.

Điều hơi bất ngờ là, dù đã giờ này, thư viện hôm nay vẫn còn vài người.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Hikigaya, sau khi trả sách xong xuôi, cậu bắt đầu tìm kiếm cuốn sách mình muốn đọc trên giá.

Thể loại văn học hay lịch sử đều ổn. Tiểu thuyết trinh thám cũng không tệ, nhưng dạo này hơi hại não, thôi bỏ qua đi. Tốt nhất là… Ủa, Don Quixote?

Ở đây không phải nói đến một chuỗi cửa hàng tiện lợi lớn nào đó, mà là tuyệt tác của nhà văn Tây Ban Nha Cervantes.

Hikigaya từ trước đến nay đã đọc rất nhiều sách, trong đó “Don Quixote” không phải là cuốn cậu yêu thích nhất, nhưng lại là cuốn cậu đọc nhiều lần nhất.

Nội dung câu chuyện đại khái kể về một tiểu quý tộc nông thôn ngoài năm mươi tuổi, vì say mê tiểu thuyết hiệp sĩ mà ảo tưởng mình là hiệp sĩ thời Trung Cổ, tự phong là hiệp sĩ lang thang, bắt đầu chuyến phiêu lưu dưới cái tên “Don Quixote de La Mancha”, gây ra vô số chuyện dở khóc dở cười, mãi đến lúc hấp hối mới tỉnh ngộ.

Sở dĩ cậu đọc đi đọc lại nhiều lần là vì mỗi khi cách một khoảng thời gian đọc lại, Hikigaya luôn cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong cách nhìn nhận của mình.

Nhớ lần đầu tiên đọc là hồi tiểu học, Hikigaya thấy đây là một cuốn tiểu thuyết hài hước, nhân vật chính là một gã hề lố bịch. Tác giả có lẽ muốn dùng nó để châm biếm tinh thần hiệp sĩ, chỉ là cậu đọc thấy khá vô vị, hoàn toàn không hiểu nổi cái hài của thời đại đó.

Thế nhưng lên cấp hai, có lần rảnh rỗi không có gì làm, Hikigaya lại lôi ra đọc thêm lần nữa, và bất ngờ cảm nhận được một dư vị khác lạ.

Tuy lúc đó vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cậu đã đọc ra được sự tự giễu của một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng chăng?

“Tuyệt thật, không ngờ lại tìm thấy ở đây.”

Hikigaya cẩn thận lấy cuốn sách xuống, mân mê bìa sách.

Nhưng còn chuyện có mượn hay không, cậu lại hơi phân vân.

Bởi lần đọc trước là vào lúc tốt nghiệp cấp hai, cậu cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc đọc lại.

Hơn nữa, xét đến cuộc sống học đường sắp tới, đọc vài cuốn sách chuyên ngành như xã hội học, tâm lý học có lẽ sẽ hữu ích hơn.

Ngay lúc Hikigaya đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cậu, làm cậu giật nảy mình.

“Oái?!”

“A, xi-xin lỗi! Tớ không cố ý dọa cậu đâu…”

Hikigaya ngẩng đầu lên, trước mắt là một thiếu nữ với mái tóc dài màu trắng, toàn thân toát ra khí chất thanh thoát nhẹ nhàng, mang lại cảm giác có chút khó tin.

“Ờm, có chuyện gì không?” Mặt Hikigaya bất giác hơi ửng đỏ.

Hình như ban nãy mình vừa phát ra âm thanh kỳ quái… Chết tiệt, muốn độn thổ quá.

Nghĩ đến đây, cậu chỉ muốn ba chân bốn cẳng chạy ngay, nhưng làm vậy chỉ khiến bản thân trông càng kỳ quặc.

“Ban nãy thật sự xin lỗi, là do tớ hơi đường đột.” Thiếu nữ khẽ cúi đầu. “Xin lỗi đã giới thiệu muộn, tớ là Shiina Hiyori lớp 1-C, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

“…Lớp 1-D, Hikigaya Hachiman.”

Trước khi tự giới thiệu, thì cũng phải nói lý do tại sao tự dưng lại bắt chuyện chứ!

Dù trong lòng rất muốn chất vấn như vậy, nhưng Hikigaya không có dũng khí đó, đành tạm thời tự khai tên họ.

Tóm lại là mượn sách xong chuồn lẹ thôi!

Thế nhưng, thiếu nữ mang khí chất thần bí – Shiina Hiyori – lại nhìn Hikigaya và cuốn sách trong tay cậu với vẻ đầy hứng thú, thậm chí còn ghé sát mặt lại gần.

“Don Quixote à? Sở thích đọc sách của Hikigaya-kun vẫn như mọi khi nhỉ?”

“Chỉ là rảnh rỗi tiện tay… xem thử thôi?”

Nói được nửa chừng, Hikigaya đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

“Như mọi khi” là sao chứ?

“À thì, thật ra là thế này.”

Shiina nhận ra vẻ nghi hoặc của Hikigaya, vội giải thích với vẻ hơi áy náy: “Tớ từ lúc nhập học đã thường xuyên đến thư viện, cũng hay thấy Hikigaya-kun ở đây. Nhưng dạo gần đây không thấy cậu đâu cả, nên lần này không kìm được mà bắt chuyện, muốn hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì không.”

Không phải, chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ?

Hikigaya rất muốn đáp một câu thật ngầu “Không liên quan đến cậu”, tiếc là cậu bị khí thế của cô gái tóc trắng áp đảo, chỉ đành bất giác trả lời: “Chỉ là chút chuyện vặt thôi, đã giải quyết xong rồi, không cần để ý đâu.”

“Vậy à, thế thì tốt quá rồi.” Shiina thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười. “Khó khăn lắm mới gặp được người cùng sở thích, tớ còn đang nghĩ không biết lúc nào có thể trao đổi chút ít về những điều tâm đắc khi đọc sách đây.”

“Trao đổi? Tớ á?” Hikigaya ngạc nhiên chỉ vào mình.

“Đúng vậy. Bây giờ người tầm tuổi chúng ta rất ít đọc sách, ít nhất là trong lớp tớ không có ai. Cho nên gặp được một người yêu sách như Hikigaya-kun, tớ thật sự rất vui.” Shiina nói từ tận đáy lòng.

“…Ừm, đúng là không nhiều người lắm.”

Theo quan sát của Hikigaya, tình hình lớp C tuy có khá hơn lớp D một chút, nhưng cũng không thể coi là một lớp ham học ưu tú, ngày thường cũng hay gây chuyện thị phi.

Phần lớn học sinh của hai lớp này đều dành tiền mua game, quần áo, truyện tranh, hoặc tụ tập đi chơi, rất ít người có thể tĩnh tâm đọc sách.

Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện đó.

Dù Hikigaya và Shiina đều là người yêu sách, nhưng không có nghĩa là hai người nhất định phải trao đổi với nhau.

So với việc trao đổi tâm đắc với người khác, Hikigaya thích một mình lặng lẽ suy ngẫm hơn. Hơn nữa, Shiina lại là một cô gái vô cùng đáng yêu, nói chuyện cùng cô ấy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, cuối cùng lại dẫn đến đủ thứ lời đồn thổi kỳ quái.

Chuyện phiền phức kiểu này, hồi cấp hai trải qua là đủ rồi, Hikigaya không hề muốn lặp lại vết xe đổ ở cấp ba đâu.

“Vậy… không được ạ?”

Dường như cảm nhận được sự e dè của Hikigaya, Shiina ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu.

——Cô nàng này đúng là cao thủ mà.

Hikigaya thầm đánh giá trong lòng, cái chiêu "ngước mắt nhìn" cộng với "van nài" này đúng là không thể từ chối, thật bỉ ổi.

Nói đi cũng phải nói lại, sự khác biệt giữa hai giới quả thật rất lớn, chiêu này nếu là con trai dùng chỉ khiến người ta thấy buồn nôn phát ói, nhưng một khi đổi thành con gái, đặc biệt là một cô gái dễ thương, thì gần như là bất khả chiến bại.

Thậm chí nếu có gã nào dám từ chối, ngược lại còn có khả năng bị coi là kẻ xấu.

Thế giới này quả nhiên thật vô lý.

“Tớ hiểu rồi… nhưng hôm nay muộn quá rồi, nếu lần sau có thời gian rảnh thì chúng ta cùng nói chuyện nhé.”

“Vâng, hẹn rồi nhé!”

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Shiina, Hikigaya thầm thở phào nhẹ nhõm.

Câu “lần sau có thời gian rảnh” mà cậu nói cũng tương tự như kiểu hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp, tình cờ chạm mặt trên phố rồi hẹn “hôm nào đi ăn một bữa nhé” vậy – hoàn toàn là lời khách sáo.

Ai mà tin là thật thì chỉ khiến đôi bên cùng khó xử!

Tuy nhiên, một cô gái thông minh như Shiina chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ này chứ nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận