• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 139: Tản bộ ‘cùng nhau’

0 Bình luận - Độ dài: 1,410 từ - Cập nhật:

Suốt cả buổi chiều, Hikigaya chẳng câu được con cá nào, cũng không nhận được tin tức gì từ Hashimoto.

Dĩ nhiên, đây không phải do kỹ năng của cậu.

Chắc hẳn bầu không khí ngột ngạt của lớp D đã dọa lũ cá dưới sông chạy mất, đó mới là nguyên nhân chính.

Ừm, chắc chắn là vậy!

May mà lần này đã biết Ibuki là kẻ trộm đồ lót, nên cũng không thể coi là công cốc.

Tối đến, không khí trong lớp vẫn nặng như đưa đám. Phe con gái buộc tội phe con trai là thủ phạm trộm đồ lót, còn phe con trai thì chì chiết phe con gái không giữ lời.

Hai bên đều không có ý định nhượng bộ, cứ thế lườm nhau qua vạch ranh giới vô hình và kết thúc bữa tối.

Giữa tình cảnh này, Hikigaya vẫn như thường lệ, bắt đầu đi dạo một vòng quanh khu trại sau bữa ăn.

Nhắc mới nhớ, Ayanokouji cũng thê thảm thật. Cậu ta không chỉ nai lưng ra làm việc suốt buổi chiều, mà sau đó còn bị đám con gái phàn nàn rằng lều dời chưa đúng chỗ, vẫn còn quá gần phe con trai, khiến cậu ta lại phải chạy sang dựng lại.

Cái tổ chức bí mật đó rốt cuộc đã đào tạo ra thứ quái gì vậy… Như thế này thì nhẫn nhục chịu đựng quá rồi.

Ngay cả Hikigaya cũng chỉ thờ ơ với việc bị người khác nói xấu, chứ đừng hòng sai bảo cậu làm việc.

Còn Ayanokouji lại ở một đẳng cấp khác hẳn, vừa bị đám con gái nói xấu, lại vừa phải giúp bọn họ.

Thật sự không có chút tự trọng nào sao?

Hikigaya bỗng dưng thấy hơi tò mò, nhưng tạm thời gác chuyện đó sang một bên.

Từ lúc nãy, cậu đã cảm nhận được một ánh nhìn thoắt ẩn thoắt hiện ở xung quanh, chỉ là đối phương không chủ yếu quan sát cậu, mà là khu trại của lớp D.

Chắc là do thám của lớp khác, tối muộn rồi mà cũng vất vả thật.

Vì mục tiêu không phải mình, Hikigaya đương nhiên lười bận tâm, còn cố tình đi tránh xa vị trí ẩn nấp của đối phương để khỏi vô tình bị cuốn vào.

“Này, Hikigaya-kun.”

Đi được vài bước, bỗng có người khẽ gọi tên cậu. Quay đầu nhìn lại thì ra là Matsushita.

…Hả? Sao lại là Matsushita?

Tình hình lớp D hiện tại có hơi tệ. Tuy đám con trai và con gái không thể nào không nói chuyện suốt ba năm, đợi kỳ thi này kết thúc quan hệ rồi cũng sẽ dịu đi, nhưng bây giờ vẫn là giai đoạn vô cùng nhạy cảm.

Cứ nhìn kết cục của Ayanokouji là biết, đã bị phe con trai mắng là kẻ phản bội, tình cảnh của Horikita có lẽ cũng tương tự.

Chỉ là hai kẻ đó đều thuộc dạng khác người, còn tiểu thư Matsushita của chúng ta thì không thể bắt chước được rồi.

“Hikigaya-kun, cậu đang đi dạo sau bữa tối à?” Matsushita hỏi.

“Ừm, dù sao cũng rảnh rỗi.”

“Vậy nếu không phiền, tớ đi cùng cậu nhé.”

“...Tùy cậu thôi.”

Hikigaya không có lý do để từ chối, hay nói đúng hơn là câu Matsushita dùng vốn chẳng phải câu hỏi. Cô rất tự nhiên sáp lại gần, mỉm cười nhìn cậu.

Hết cách, chỉ đành tìm cách chiều lòng Matsushita.

“Vậy chúng ta cứ đi dạo một vòng quanh khu trại nhé.”

Nói rồi, Hikigaya chỉ về phía sau lưng Matsushita.

“Cậu đi về hướng đó, tớ đi về hướng ngược lại, chúng ta sẽ gặp nhau ở phía bên kia.”

Xét đến các mối quan hệ của Matsushita, Hikigaya đã đưa ra một giải pháp có thể xem là hoàn hảo.

Như vậy, Matsushita vừa có thể tận hưởng niềm vui đi dạo, lại không cần lo bị người khác bắt gặp hai người đi cùng nhau.

Chỉ có một điều khiến người ta hơi bận tâm…

Đó là tại sao Matsushita lại có biểu cảm ngây ra như vậy?

“Sao thế?” Hikigaya quan tâm hỏi, “Cậu không khỏe à? Nếu mệt thì về nghỉ sớm đi.”

“...Haiz, tớ chợt hiểu ra một chút… không, thôi bỏ đi.”

Chẳng hiểu vì sao, Matsushita lại thở dài một hơi, nói năng nửa chừng, cũng chẳng biết rốt cuộc cô đã hiểu ra điều gì.

Tuy nhiên, nếu cô chịu từ bỏ thì tốt quá rồi.

Nhưng đáng tiếc, Hikigaya dường như đã đánh giá thấp sự kiên trì của cô nàng này.

“Hikigaya-kun, tớ đã nói là đi dạo ‘cùng nhau’ mà?”

Matsushita nhấn mạnh hai chữ ‘cùng nhau’, cứ như thể Hikigaya không hiểu nổi tiếng Nhật.

“Tớ biết mà.” Hikigaya gật đầu, “Cậu đi dạo quanh khu trại, tớ cũng đi dạo quanh khu trại, chẳng phải là ‘cùng nhau’ đi dạo sao?”

Làm gì có ai quy định khoảng cách bao nhiêu mới được tính là đi cùng nhau.

Nếu năm centimet có thể, vậy tại sao năm mươi mét lại không thể?

“Cậu thôi cái trò chơi chữ này đi.”

Matsushita thở dài bất lực, rồi đột nhiên nắm lấy tay Hikigaya.

“‘Cùng nhau’ mà tớ nói, là chỉ khoảng cách mà hai chúng ta có thể nắm tay, cậu hiểu chưa?”

“...Trước hết, cậu bỏ tay ra đã.”

Hikigaya sững người, nhất thời không biết phải làm sao, đành dời mắt đi nơi khác.

Nhưng lần này Matsushita lại cứng rắn đến không ngờ: “Nếu cậu không nói là đã hiểu, tớ tuyệt đối sẽ không buông tay.”

“Không… chuyện đó, bị bạn cậu nhìn thấy sẽ phiền phức lắm đấy?”

“Không sao đâu.” Matsushita cười chẳng chút bận tâm, “Karuizawa-san và Shinohara-san đều là đồ ngốc cả, đến lúc đó bịa đại một lý do là qua chuyện thôi.”

“Này này, đừng có vừa cười vừa bảo bạn mình là đồ ngốc thế chứ.” Hikigaya không nhịn được mà lên tiếng.

Thực ra cũng chẳng lạ, Matsushita và các thành viên trong nhóm chỉ giả vờ thân thiết với nhau thôi. Thực tế chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện, họ đều gọi nhau bằng họ.

Hơn nữa Matsushita còn từng than phiền với Hikigaya rằng Shinohara là một con nhỏ xấu xí mà kiêu ngạo, đủ thấy tình bạn của họ cũng chỉ đến mức đó.

Thậm chí còn không bằng nhóm của Hayama nữa…

Nhưng bất kể quan hệ của họ có tồi tệ đến đâu, bề ngoài vẫn có thể cười nói vui vẻ, điểm này đúng là rất đáng khâm phục.

“Được, được rồi, tớ hiểu rồi, cậu mau bỏ tay ra đi.”

Hikigaya thực sự không chống lại nổi cảm giác ngượng ngùng của mình, đành phải đầu hàng.

“Hừm〜hừm♪”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Matsushita… cảm giác cô nàng này có chút ranh mãnh.

Hai người cứ thế sóng bước, nhưng Hikigaya vẫn không muốn để người khác thấy Matsushita đi cùng mình nên đã cố tình đi một con đường vòng xa hơn.

Đi được một lúc, Matsushita bỗng nói một câu khó hiểu.

“Phải rồi, Hikigaya-kun, nhắc mới nhớ… hình như tớ vẫn chưa cảm ơn cậu.”

Thái độ của cô có hơi ngượng ngùng, không tự nhiên như lúc nắm tay ban nãy.

“Cảm ơn?” Hikigaya khó hiểu nói, “Cậu đang nói gì thế, tớ chẳng nhớ mình đã làm chuyện gì đáng để cậu cảm ơn cả.”

“Hi hi, thật tình, đúng như tớ đoán là cậu sẽ nói vậy mà.”

Matsushita lắc đầu, mỉm cười với Hikigaya: “Thế nên đây chỉ là tớ đơn phương muốn cảm ơn thôi, cậu không nhận cũng không sao.”

“...Không phải, tớ thật sự chỉ vì ngứa mắt Shinohara nên mới chơi khăm cậu ta.”

“Ừm, tớ tin cậu.”

Dù Matsushita miệng nói tin, nhưng chỉ cần thấy dáng vẻ vui vẻ của cô là Hikigaya lại thấy xấu hổ từ tận đáy lòng.

Chuyện quái gì thế này…

Bất kể là Horikita hay Matsushita, tại sao ai cũng tự ý đưa ra kết luận của riêng mình thế?

Hikigaya thật sự không tài nào hiểu nổi, niềm tin giữa người với người rốt cuộc đã biến đi đâu mất rồi.

Tại sao lại chẳng có một ai chịu tin lời cậu nói cơ chứ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận