• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 141: Chiếc máy ảnh này nhặt được dưới đất thôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,466 từ - Cập nhật:

Sáng ngày thứ tư của kỳ thi trên đảo hoang, sau khi điểm danh xong, Hikigaya tìm cơ hội chuồn khỏi khu trại và đợi ở nơi đã hẹn tối qua.

Mãi một lúc sau, bóng dáng Matsushita mới thấp thoáng ở gần đó.

“X-xin lỗi, Hikigaya-kun, để cậu phải đợi lâu rồi.”

Trông Matsushita có vẻ đã phải chạy tới đây. Chắc hẳn cô ấy đã tốn không ít thời gian để kiếm cớ, vì dù sao thì cô ấy cũng đâu giống Hikigaya, một kẻ chẳng có lấy một người bạn.

“Không sao, đi thôi.”

Vì là người chủ động mời nên Hikigaya không phàn nàn gì.

Hơn nữa, bây giờ cũng không có thời gian để tán gẫu, hy vọng có thể đến nơi trước nhóm của Yahiko.

“Ngại quá, Karuizawa và mấy người kia cứ bám lấy tớ mãi nên khó dứt ra được.” Matsushita vừa theo kịp Hikigaya vừa cằn nhằn, “Không có con trai giúp một tay, nhiều việc đúng là bất tiện thật. Vậy mà họ chẳng chịu tự mình giải quyết, toàn dựa dẫm vào Hirata-kun.”

“Không sao, dù gì thì Hirata cũng vui vẻ làm mà. Hơn nữa, cậu ta giúp bạn gái mình là chuyện đương nhiên thôi.” Hikigaya bâng quơ đáp.

Nói mới nhớ, Hirata đúng là bận rộn thật, không chỉ lo việc trong khu trại mà còn phải lôi cả Ayanokouji đi làm việc vặt cho hội con gái.

Ừm, đúng vậy, kể từ lúc Ayanokouji giúp dựng lều hôm qua, đám con gái dường như đã mặc định rằng có thể tùy tiện sai bảo Kiệt tác tối cao. Dù sao thì tên biến thái ngầm này cũng chẳng dám từ chối, mà Hirata cũng hiếm khi ngăn cản.

Hikigaya cho rằng Hirata không vạch trần Ayanokouji ngay tại chỗ chẳng phải vì tin cậu ta trong sạch, mà là muốn cho cậu ta một cơ hội sửa sai.

Chính vì vậy, việc sắp xếp cho Ayanokouji đi làm việc vặt cho hội con gái vừa là để cậu ta chuộc tội, vừa là cơ hội để quan sát xem cậu ta có kìm lòng không đặng mà tái phạm khi ở gần các bạn nữ hay không.

Nói Ayanokouji là kẻ biến thái thì cũng hơi oan, nhưng chiếc quần lót đúng là đang ở chỗ cậu ta thật, nên cũng chẳng oan uổng gì cho lắm.

“Nhắc đến bạn gái… tớ cứ có cảm giác Hirata-kun và Karuizawa có gì đó rất kỳ lạ.” Matsushita ngập ngừng nói, “Trước mặt bọn tớ, Karuizawa luôn tỏ ra rất thân mật với Hirata-kun, nhưng thái độ của Hirata-kun với cậu ấy lại chẳng khác gì những người khác… Tớ thì nghĩ vậy, Hikigaya-kun thấy sao?”

“Tớ nghĩ là cậu nghĩ đúng rồi đấy.”

“Phải không! Cậu cũng nghĩ vậy đúng không!”

Có lẽ vì đụng đến chủ đề yêu đương nên Matsushita tỏ ra hơi phấn khích.

Cơ mà, xét theo cuộc trò chuyện này, thì đây giống giải mã bí ẩn hơn là chuyện yêu đương thì đúng hơn. Bí ẩn chưa có lời giải đáp về mối quan hệ giữa Hirata và Karuizawa.

“Hai người họ chắc chắn có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.” Matsushita quả quyết.

“…Tớ lại thấy cậu nghĩ nhiều rồi.” Hikigaya uể oải ngáp một cái, “Thực ra chuyện này đơn giản thôi. Karuizawa chỉ muốn củng cố địa vị trong lớp nên mới bám lấy Hirata, làm gì có chuyện phức tạp như cậu nói.”

“Cậu nói vậy nhưng tớ vẫn thấy có gì đó không ổn.”

Matsushita vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu.

Thực ra, mối quan hệ của hai người đó đúng là đầy rẫy điểm đáng ngờ, nhưng vì chẳng liên quan đến mình nên Hikigaya cũng lười bận tâm.

Hikigaya dẫn Matsushita đến một vách đá ven biển. Nhờ trí nhớ tốt, cậu đã dễ dàng tìm lại được chiếc thang từ lần trước.

“Ể? Sao ở đây lại có thang vậy?”

Matsushita vô cùng kinh ngạc khi thấy một chiếc thang bên vách đá. Xem ra lúc ở trên tàu, cô ấy đã không quan sát kỹ hòn đảo này.

“Ừm, tớ xuống trước đây.”

Hikigaya không giải thích nhiều, cứ thế men theo thang trèo xuống vách đá, và một lần nữa nhìn thấy căn nhà gỗ quen thuộc.

Cậu bước đến kiểm tra thiết bị đầu cuối đặt ở cửa, trên đó vẫn hiển thị cứ điểm đang bị lớp A chiếm giữ, nhưng thời gian chiếm hữu chỉ còn chưa đến mười phút.

Tốt lắm, còn thuận lợi hơn cả dự tính.

Tiếp theo, chỉ cần chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

“Hikigaya-kun, đó là cứ điểm à?”

Matsushita cũng đã trèo xuống, và ngay khi nhìn thấy căn nhà gỗ, cô ấy liền hiểu ra.

Xây một căn nhà ở nơi thế này quá kỳ quặc, nên chỉ có thể là một cứ điểm đặc biệt do nhà trường thiết lập.

“Nhưng làm sao cậu biết chỗ này?” Matsushita tò mò.

“Lúc trên tàu có thông báo qua loa, cậu có nhìn khung cảnh hòn đảo không?”

“Không, lúc đó tớ đang nói chuyện với bạn… à, ra là vậy… ‘khung cảnh có ý nghĩa’.”

Được Hikigaya nhắc, Matsushita cũng dần hiểu ra. Cách nói trong thông báo lúc đó quả thật có chút kỳ lạ. Nếu là ‘khung cảnh tươi đẹp’ thì còn dễ hiểu, chứ ‘khung cảnh có ý nghĩa’ thì nghe rất không tự nhiên.

Với đầu óc và khả năng quan sát của mình, lẽ ra Matsushita đã nhận ra điểm này, tiếc là cô ấy lại bị bạn bè làm cho phân tâm.

Haizz, nói cho cùng thì kẻ độc hành vẫn là mạnh nhất!

…Khoan, hình như không phải lúc nào cũng vậy.

Sự thật bày ra ngay trước mắt, Hikigaya không thể làm ngơ, đành phải tự phủ nhận suy nghĩ của mình.

Ít nhất là lần này, nếu không có Matsushita hỗ trợ, kế hoạch không thể nào thành công được.

Xem ra kẻ độc hành cũng có giới hạn… Cảm thấy hơi không cam lòng.

Thôi kệ, giờ không phải lúc nghĩ vẩn vơ.

Hikigaya lắc đầu, lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số rồi đưa cho Matsushita, cô ấy lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.

“Khoan đã, cậu lấy cái này ở đâu ra vậy?”

Kể từ vụ hội con gái tự ý dùng điểm bị phanh phui, mỗi ngày điểm danh mọi người đều xác nhận lại với Chabashira-sensei lượng điểm đã tiêu để phòng ngừa chuyện tương tự. Vì vậy, Matsushita nhận ra ngay, chiếc máy ảnh này chắc chắn không phải do Hikigaya dùng điểm để mua.

Hikigaya không nén được cười: “Hehe, cái này tớ nhặt được dưới đất đấy.”

“Gì chứ, làm sao mà nhặt được.” Matsushita trông có vẻ cạn lời. “Thật tình, Hikigaya-kun, cậu đã lén lút làm những gì sau lưng mọi người vậy… Thôi kệ, nói cho tớ biết phải làm gì tiếp theo đi.”

Cô ấy cũng thừa hiểu chiếc máy ảnh này chắc chắn có nguồn gốc mờ ám, nên hỏi sâu thêm cũng vô ích.

“Đơn giản thôi, cậu trốn ở kia, rồi tìm cơ hội chụp ảnh là được.” Hikigaya chỉ vào bụi cỏ gần đó.

Matsushita là người thông minh, có những chuyện không cần nói quá rõ ràng.

“Tớ biết rồi… Nhưng mà, tuyệt đối không được cố ý để bị đánh đấy nhé? Chúng ta đã giao kèo rồi đó!” Matsushita dặn đi dặn lại.

“Rồi rồi, tớ có phải tên cuồng M đâu.” Hikigaya đáp, giọng có chút bất đắc dĩ. “Với lại tớ cũng nói rồi, chúng chỉ là một lũ không có não, sẽ không dễ dàng động tay động chân.”

“Nhưng chỉ sợ nhỡ có chuyện gì thôi! Tóm lại, nếu lúc đó đánh nhau thật, tớ cũng sẽ ra giúp.”

Nói rồi, Matsushita tự tin vỗ ngực.

“Đừng nhìn tớ thế này, tớ cũng từng học Aikido đấy. Đến lúc đó cứ để tớ bảo vệ Hikigaya-kun.”

“…Vậy à, thế thì trông cậy vào cậu cả.”

Dù nghĩ thế nào đi nữa, được một cô gái bảo vệ cũng thật mất mặt, ngay cả Hikigaya cũng thấy khó mà chịu nổi. Chủ yếu là vì cảm giác xấu hổ đến mức không chịu nổi.

Sau khi Matsushita trốn vào bụi cỏ, Hikigaya đi đến trước thiết bị đầu cuối, nhắm mắt dưỡng thần và tập trung toàn bộ sự chú ý vào thính giác.

Chẳng biết đã qua bao lâu, phía chiếc thang bỗng có tiếng động.

Gần như cùng lúc, Hikigaya đột ngột mở mắt.

Cuối cùng, cũng sắp bắt đầu rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận