• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 150: Cuộc gặp gỡ ngày mưa

1 Bình luận - Độ dài: 2,106 từ - Cập nhật:

Tình hình thời tiết còn tệ hơn cả trong tưởng tượng.

Cơn mưa không hề có dấu hiệu ngớt, gió lớn lại càng gào thét bên tai.

Toàn thân đã ướt sũng, Hikigaya bắt đầu hối hận vì đã không chuẩn bị kỹ lưỡng. Đáng lẽ cậu nên dùng túi ni lông làm một chiếc áo mưa tạm.

Nhưng nghĩ lại, loại áo mưa đó chắc chắn sẽ sột soạt, có khi lại bị Katsuragi phát hiện.

“Haiz, không ngờ lại phải chạy việc ngoài trời trong một ngày mưa thế này… đều tại tên khốn Ayanokouji!” Hikigaya không nhịn được thầm rủa.

Lần này gài bẫy Ryuuen để lấy điểm chỉ là phụ, mục đích chính là để truyền đến hắn một thông điệp.

——Tôi đã biết cậu là đội trưởng.

Theo tính cách của Ryuuen, dù Hikigaya có nói sẽ không can thiệp, gã đó tuyệt đối sẽ không tin và chắc chắn sẽ tìm cách bù đắp thiếu sót này.

Vốn dĩ Hikigaya thật sự không muốn dính vào, ai bảo cách làm của Ayanokouji quá ghê tởm làm gì.

Cố tình khiến bệnh tình của Horikita trở nặng để cô ấy, với tư cách đội trưởng, phải bỏ thi, sau đó lừa các lớp khác điền sai tên.

Hờ, chỉ mình cậu thông minh thôi nhỉ? Tưởng người khác không nghĩ ra được chắc?

Hơn nữa, nghĩ ra được hay không là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác, đặc biệt khi đối tượng hãm hại lại là bạn cùng lớp.

Nếu được đối phương đồng ý trước thì còn đỡ, nhưng Ayanokouji rõ ràng không phải dạng đó.

Tuy Hikigaya ghê tởm cách làm của gã, nhưng cũng không có ý định đi chỉ trích, dù sao bản thân cậu cũng chẳng phải người tốt, không có tư cách rao giảng đạo đức.

Chỉ là, Horikita là em gái của hội trưởng. Cậu không thể trơ mắt nhìn em gái của sếp bị người khác bắt nạt.

…Thiệt tình, mình đang viện cớ với ai thế này?

Có lẽ do trời mưa, tâm trạng Hikigaya cứ chùng xuống, đến cả tâm trạng tự giễu cũng không còn.

Cậu đưa tay gạt những giọt mưa trên tóc mái, liếc nhìn đồng hồ, nhận ra vẫn còn hơn ba tiếng nữa mới đến giờ điểm danh tối.

Thôi vậy, cứ tìm một nơi trú tạm đã.

Trong tình huống này mà quay về căn cứ chính thì hơi khó, tuy không phải không về được, nhưng bây giờ Hikigaya chỉ muốn ở một mình yên tĩnh một lát.

Nhờ tấm bản đồ Hashimoto gửi, Hikigaya nắm rõ tình hình khu vực xung quanh như lòng bàn tay, biết gần đây có một căn nhà gỗ nhỏ, đúng lúc có thể dùng để trú mưa.

Lẽ ra đó là cứ điểm do lớp A chiếm đóng, các lớp khác tự ý sử dụng sẽ bị trừ năm mươi điểm.

Nhưng Katsuragi là một người bảo thủ, sẽ không đời nào đi cập nhật quyền chiếm đóng trong tiết trời này, nên chắc không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Hikigaya không còn do dự, đi về phía nơi cậu nhớ.

Rất nhanh sau đó, cậu đã đến trước một căn nhà nhỏ.

Để chắc ăn, Hikigaya còn đặc biệt nhìn vào thiết bị đầu cuối đặt trước cửa, màn hình không hiển thị tên lớp nào, xem ra phỏng đoán của cậu đã đúng.

Bước vào nhà gỗ, bên trong chỉ có một chiếc bàn nhỏ và vài cái ghế đẩu, có vẻ là nơi để mọi người nghỉ chân.

Cởi áo khoác, quần dài và đồ thể thao, chỉ còn mỗi chiếc quần đùi boxer là khô ráo, tất cả những thứ còn lại đều ướt sũng.

May mà Hikigaya luôn mang theo túi, bên trong có khăn tắm và quần áo để thay.

Trường Koudo Ikusei rất thích gài bẫy người khác ở nhiều phương diện, duy chỉ có về mặt vật chất là vô cùng hào phóng, chiếc ba lô được phát có khả năng chống nước cực tốt, không cần lo đồ đạc bên trong bị ngấm nước.

…Hửm?

Hikigaya lấy khăn tắm ra, đang chuẩn bị lau khô người thì đột nhiên cảm thấy có người đến.

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.

“Ể… Kamuro?”

Người xuất hiện lại là Kamuro, điều này khiến Hikigaya có chút bất ngờ.

Sao cô nàng này không ở yên trong trại mà lại chạy ra đây, chẳng lẽ đi dạo dưới mưa à?

“…Hikigaya?”

Kamuro cũng không ngờ sẽ gặp người quen ở đây, cô đứng ngây tại chỗ một lúc, rồi mặt đỏ bừng lên.

“Cậu… cậu đang ăn mặc cái kiểu gì thế hả! Mau mặc đồ vào!” Kamuro lập tức ngoảnh mặt đi.

“Gì chứ, có cần phải làm quá thế không?” Hikigaya có hơi cạn lời, “Cậu có phải chưa từng học tiết bơi đâu, với lại áo với quần của tôi ướt hết rồi, đành chịu thôi.”

Xét đến việc cuộc sống tập thể có nhiều bất tiện, cậu mặc chiếc quần đùi boxer thường ngày bên trong, nên thấy dù bị con gái nhìn cũng chẳng sao.

“Kh-không phải! Cái đó của cậu… thôi bỏ đi, tôi làm phiền một chút được không?”

Kamuro nói nửa chừng rồi lại thôi, khiến người ta có chút tò mò.

Nhưng Hikigaya cũng không vô duyên đến mức đi hỏi, cậu chỉ lắc đầu.

“Vốn dĩ nơi này chưa bị lớp nào chiếm giữ, nên không cần phải xin phép.”

“Vậy à…”

Kamuro khẽ nói một câu ‘làm phiền nhé’ rồi đóng cửa bước vào.

Nhưng khi cả hai đến gần, ánh mắt Hikigaya bất giác dời đến một nơi nào đó. Tim cậu khẽ run lên, vội giả vờ như không có gì mà quay người đi.

“A…!”

Cùng lúc đó, Kamuro cũng để ý, vội vàng dùng tay ôm ngực, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hikigaya.

Cô không mặc đồ thể thao mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Bị mưa xối ướt, chiếc áo trở nên trong suốt, để lộ lớp vải đen bên trong.

“…Thấy rồi à?”

“Ơ, thấy gì cơ?”

“…Đồ ngốc.”

“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”

Dù Hikigaya cho rằng đây hoàn toàn là sự cố bất khả kháng, nhưng xin lỗi vẫn hơn.

Nhân tiện, cảm ơn vì đã chiêu đãi.

Kamuro lườm cậu một cái, không nói thêm gì nữa, mà ôm mình co ro trên ghế.

——Chết tiệt, ngại chết đi được!

Để xua tan bầu không khí, Hikigaya nhanh chóng mặc quần áo vào, bắt chuyện với Kamuro: “Phải rồi, mưa to thế này, sao cậu lại ra ngoài?”

“…Tôi đi tìm thức ăn, không cẩn thận đi hơi xa.”

“Ể? Thức ăn?”

Hikigaya nghe vậy thì sững sờ, sau đó khó hiểu hỏi: “Không nói đến lớp D bọn tôi, các cậu không phải được Ryuuen cung cấp vật tư sao? Sao còn phải ra ngoài tìm thức ăn?”

“Sao cậu biết… thôi bỏ đi.” Kamuro có vẻ bất đắc dĩ đáp, “Thức ăn hết rồi, ngày cuối cùng bọn tôi định tự tìm cách cầm cự.”

“Thì ra là vậy, thật tội cho cậu.” Hikigaya để lộ ánh mắt đồng cảm.

Dù có vật tư do Ryuuen cung cấp, số lượng cũng có hạn, về mặt thức ăn bắt buộc phải bổ sung bằng cách khác. Hơn nữa Katsuragi vì muốn chiếm cứ điểm, số người trong nhóm thu thập tất yếu sẽ giảm, rơi vào tình trạng thiếu thốn cũng là điều đương nhiên.

Nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ nhịn một ngày, phe Sakayanagi dù có oán giận cũng khó mà bùng phát.

“Đúng rồi.” Hikigaya đột nhiên nhớ ra trong túi vẫn còn đồ ăn quý giá, “Tôi còn một gói bánh quy nhỏ, cậu có muốn không?”

“Bánh quy… hừ, không cần, tôi không thèm.”

Chẳng hiểu sao, Kamuro trông có vẻ đang hờn dỗi.

Lẽ nào… cô ấy vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi?

Haiz, hết cách rồi, con gái ai mà chẳng để tâm.

Hikigaya thầm thở dài, nhưng cậu cứ có cảm giác hình như không chỉ có vậy.

Mà nói sao nhỉ… Kamuro hình như cứ run rẩy suốt từ lúc bước vào?

Dù là mùa hè nhưng có lẽ do dầm mưa nên thấy lạnh cũng không lạ.

Nghĩ đến đây, Hikigaya hơi do dự một lúc, rồi lấy một chiếc áo sạch trong túi ra đặt lên bàn.

“À này, nếu không chê thì cậu cứ lấy cái áo này lau tạm người đi… yên tâm, tôi giặt sạch rồi.”

Nói rồi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cảm giác mưa bên ngoài hình như không còn lớn nữa, tôi cũng nên về thôi.”

Ngay khi Hikigaya đang thu dọn ba lô định rời đi, ai ngờ lại bị Kamuro nắm lấy cánh tay.

“…Thiệt tình, cậu là đồ ngốc à.”

“Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi.”

Hikigaya có chút bất lực, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trách cậu suy nghĩ không chu toàn, không thông cảm cho tâm trạng của Kamuro.

Dù sao thì con gái chắc chắn không muốn——

“Tôi không có nói chuyện đó.” Mặt Kamuro đỏ bừng, nhưng vẫn bày tỏ rõ ý mình, “Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn áo… với cả, khăn tắm cũng cho tôi mượn luôn đi.”

“…Ể?”

Lần này Hikigaya không khỏi đơ người.

Nếu không nghe nhầm, Kamuro muốn dùng… Khoan, khoan đã!

“Này, Kamuro-san? Khăn tắm tôi dùng rồi, hơn nữa còn chưa giặt đâu nhé?” Hikigaya cẩn thận nói.

“Chuyện đó tôi đương nhiên biết rồi!”

Có lẽ vì bị thái độ lề mề của cậu làm cho mất kiên nhẫn, hay có lẽ chỉ là để che giấu sự ngượng ngùng, Kamuro bỗng trở nên kích động.

“Tóm lại cứ cho tôi mượn đi! Với cả mưa bên ngoài có ngớt đâu, cậu chỉ cần quay mặt đi là được!”

“À, à… hiểu rồi.”

Bị khí thế đáng kinh ngạc này làm cho có chút ngơ ngác, Hikigaya vô thức đồng ý rồi ngoan ngoãn quay người đi.

Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống cùng với tiếng ma sát khe khẽ, cậu mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Này này, thật luôn đấy à…

Nghĩ đến việc sau lưng có một cô bạn cùng khối đang thay đồ, Hikigaya cảm thấy trong lòng rối bời.

“Được rồi.”

May mà màn tra tấn này chỉ kéo dài một lát, Kamuro đã nhanh chóng báo hiệu là xong.

Nhưng khi Hikigaya quay đầu lại, lại thấy đối phương đang gục trên bàn.

“Kamuro… cậu không sao chứ?” Hikigaya không nhịn được hỏi.

“…Không sao.” Giọng Kamuro nghe có vẻ hơi yếu ớt, “Hai ngày nay không ngủ ngon, tôi gục một lát là ổn thôi.”

——Không ngủ ngon?

Lời này khiến Hikigaya cảm thấy có chút kỳ lạ, ngay sau đó trong lòng dấy lên một phỏng đoán.

“À, nếu đoán sai thì tôi xin lỗi trước nhé… Lớp chúng tôi có rất nhiều đồ của con trai bị nhét vào túi một bạn nữ… chuyện đó là do cậu làm phải không?”

Hikigaya do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra.

Kamuro thoạt đầu không nói gì, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên: “Cậu ngốc à? Sao tôi phải vì cậu mà làm chuyện đó chứ… Với cả, tôi muốn ngủ một lát, cậu im lặng chút đi.”

“…Ồ, xin lỗi.”

Bị cô ấy nói vậy, Hikigaya dĩ nhiên không đôi co nữa, thay vào đó lấy hết quần áo dự phòng trong túi ra.

“Này, cậu lại… cậu đang làm gì thế hả?”

Nghe thấy tiếng động, Kamuro có chút mất kiên nhẫn mở mắt ra, nhưng ngay sau đó thì sững người.

Chỉ thấy Hikigaya đang trải quần áo dự phòng và quần dài ra sàn, tạo thành một chiếc giường tạm.

“Nằm gục thế này khó chịu lắm đúng không.” Hikigaya khẽ mỉm cười, “Nếu đã muốn ngủ thì cứ nằm xuống một lát đi, hơn nữa như vậy cũng không sợ bẩn.”

“…”

Thấy Kamuro ngây người ra đó, Hikigaya cố tình trêu chọc: “Sao thế, lẽ nào còn cần tôi làm gối đùi cho nữa à?”

“…Được thôi.”

Giọng cô rất nhỏ, lại thêm tiếng mưa bên ngoài, nhưng hai chữ đó vẫn lọt vào tai Hikigaya một cách rõ ràng.

Ể?

Phải làm thật à?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đang hay thì lại hết! Hóng ngày mai
Xem thêm