• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 059: Mình quả nhiên không ưa nổi lớp này

0 Bình luận - Độ dài: 1,959 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Sáu, cả lớp D cuối cùng cũng phải đối mặt với kỳ thi giữa kỳ.

Chabashira-sensei cầm xấp đề thi, thong thả bước vào lớp, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn khắp cả phòng.

“Nhìn vẻ tự mãn của đám đội sổ các cậu kìa, xem ra rất tự tin vào kỳ thi lần này nhỉ?”

“Mọi người đều đã chăm chỉ ôn tập, em không cho rằng lớp này sẽ có học sinh nào thi trượt đâu ạ!”

“Hirata, cậu đúng là tự tin thật đấy.”

Chabashira-sensei dường như đã sớm tường tận mọi chuyện, vẻ mặt vẫn bình thản khi phát đề thi.

“À phải rồi, nếu kỳ thi lần này cũng như kỳ thi cuối kỳ tháng Bảy tới mà không một ai trượt, thì hè này tôi sẽ dẫn cả lớp đi nghỉ mát.”

“Nghỉ mát ạ?”

“Đúng vậy, đến lúc đó tôi sẽ cho các cậu tận hưởng một cuộc sống như mơ trên hòn đảo được biển cả bao bọc.”

Lời vừa dứt, đám học sinh, đặc biệt là cánh con trai, lập tức để trí tưởng tượng bay bổng.

Nhưng Hikigaya lại thấy làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế; với những gì Chabashira-sensei đã thể hiện từ trước tới nay, không gài bẫy bọn họ đã là may mắn lắm rồi, đằng sau chuyện này chắc chắn có điều gì đó khuất tất——

“Các cậu, chúng ta hãy làm một trận ra trò nào!”

“UOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”

Ấy thế mà, dòng suy nghĩ mới được nửa chừng đã bị tiếng hô hào của Ike cắt đứt. Đám con trai khác cũng hùa theo cậu ta, không ngừng la hét ầm ĩ. Ngay cả Ayanokouji cũng nhân lúc hỗn loạn mà hét lên một tiếng, rồi bị Horikita liếc cho một cái đầy khinh bỉ.

Hikigaya sắp không nói nên lời luôn rồi. Đặc biệt là cái tên Ayanokouji này, thường ngày mặt đơ như tượng sáp, thế mà đúng những lúc thế này lại cố tình hòa vào mấy trò ngớ ngẩn đặc trưng của đám nam sinh cấp ba.

Cậu có biết là nó lệch tông với hình tượng của cậu lắm không hả...

Cái tổ chức bí mật đó rốt cuộc đã dạy dỗ những gì vậy?

Sau đó, kỳ thi chính thức bắt đầu.

Dù độ khó của đề thi lần này cao hơn bài kiểm tra nhỏ khá nhiều, nhưng cũng chỉ xoay quanh những nội dung đã được dạy trong sách giáo khoa, ngay cả môn Toán cũng chẳng thể làm khó được Hikigaya.

Ước tính dè dặt, chín mươi điểm chắc không thành vấn đề.

Biết sao được, nếu giờ Toán mà không tập trung nghe giảng, tiểu thư Haruno sẽ réo cậu lên trả lời câu hỏi suốt.

Mà nói thật lòng, Hikigaya mong người kia có thể biết điểm dừng, ánh mắt của Matsushita quả thực khiến cậu hơi khó chịu.

Các học sinh khác trông cũng ung dung thoải mái, dù sao cũng đã có sẵn đáp án trong tay, nếu thế mà còn thi không tốt thì đúng là đáng đi chết.

Tuy nhiên, đến môn thứ tư là Tiếng Anh, dường như đã có sự cố bất ngờ.

Horikita, Ayanokouji, Ike, Yamauchi và cả Kushida, những người cùng nhóm học tập, đều túm tụm lại quanh Sudou.

Hình như tối qua trong lúc ôn bài cậu ta đã ngủ quên mất, nên đề Tiếng Anh hoàn toàn chưa ngó ngàng gì tới.

“Đúng là đồ ngốc…”

Hikigaya chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi tầm mắt, dù sao thì gã đó có bị đuổi học hay không cũng chẳng dính dáng gì đến cậu.

Điều kỳ lạ là, Matsushita ngồi bàn bên cạnh dường như đang cố gắng ôn bài lần cuối, ngay cả trong giờ giải lao cũng không rời mắt khỏi tờ đề.

“Matsushita, lần này cậu không định nương tay à?” Hikigaya tò mò hỏi.

“Ừm, tớ định từ từ nâng cao…Ể?!”

Lời còn chưa dứt, Matsushita đột nhiên giật nảy mình, vội vàng chữa lại: “Kh-không có! Hikigaya-kun cậu đang nói gì vậy, tớ trước giờ chưa từng nương tay bao giờ!”

“…Vậy à.”

Hikigaya không hiểu có gì mà phải che giấu, nhưng cũng chẳng để tâm lắm.

“Ừm, là thế này.” Cậu ngập ngừng nói, “Nếu tiện thì… bài thi Tiếng Anh cậu nương tay một chút nhé, tất nhiên nếu không được thì cứ coi như tớ chưa nói gì.”

“Hả? Tại sao?”

“Thật ra…”

Đang định giải thích, đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên, Hikigaya đành gác lại.

“Thôi bỏ đi, cứ coi như tớ chưa nói gì.”

Xem ra ý trời đã định, cũng đành chịu vậy.

Vì kỳ thi giữa kỳ diễn ra vào thứ Sáu, tức ngày hai mươi chín tháng Năm, nên kết quả thi chỉ có thể được công bố vào ngày một tháng Sáu.

Nói một cách đơn giản, điểm thưởng của kỳ thi giữa kỳ phải đợi đến tháng sau mới có, mà điểm lớp của lớp D trong tháng Sáu vẫn là con số không tròn trĩnh, thành ra tháng này vẫn phải tiếp tục cạp đất mà ăn.

Nhưng, chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Hikigaya, tài khoản của cậu đã thuận lợi nhận được tiền “cống nạp” từ lớp C.

Tròn một triệu hai trăm nghìn điểm cá nhân.

Số điểm của Hikigaya trong tháng Năm là tám trăm chín mươi bảy nghìn. Các khoản chi tiêu gồm: sinh hoạt phí ba mươi bảy nghìn, hai máy quay phim lỗ kim một trăm nghìn, một máy quay cầm tay năm mươi nghìn, tiện thể mua thêm một cây bút ghi âm ba mươi nghìn, và cuối cùng là thù lao cho Matsushita năm mươi nghìn.

Tổng cộng hết hai trăm năm mươi bảy nghìn, còn lại sáu trăm ba mươi nghìn.

Cộng thêm khoản của tháng này, hiện tại trong tài khoản có tổng cộng một triệu tám trăm ba mươi nghìn điểm cá nhân.

Nói sao nhỉ… cũng không có cảm giác gì đặc biệt cho lắm.

Cứ theo đà này mà phát triển, chỉ cần chưa đến hai mươi tháng nữa, Hikigaya có thể ung dung mà lên lớp A, nhưng cậu vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện đó, cũng không muốn mua sắm những thứ xa xỉ, nhiều nhất cũng chỉ là vài cuốn truyện tranh hay tiểu thuyết mà thôi.

Việc tích cóp điểm cá nhân, phần nhiều vẫn là để phòng thân.

Bỏ ra hai mươi triệu không chỉ có thể chuyển lớp, mà còn được miễn một lần phạt đuổi học, biết đâu chừng có lúc sẽ cần dùng đến.

Suy cho cùng, chẳng ai dám chắc sẽ không có sự cố bất ngờ nào xảy ra.

Hikigaya vừa miên man nghĩ về những chuyện sắp tới, vừa bước vào lớp, bất chợt nhận ra không khí trong phòng học có vẻ căng thẳng lạ thường.

Nhưng cũng phải thôi, hôm nay là ngày công bố kết quả thi giữa kỳ. Cho dù đã có đề thi của năm ngoái, nhưng chỉ cần một môn bị điểm liệt là sẽ bị đuổi học, căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.

Trong bầu không khí nặng nề đó, Chabashira-sensei bước vào lớp, đứng trên bục giảng.

“Thưa cô,” Hirata lập tức đứng dậy hỏi, “Nghe nói hôm nay sẽ công bố kết quả thi, xin hỏi cụ thể là khi nào ạ?”

“Không cần phải sốt ruột, bây giờ sẽ công bố ngay, dù sao sau khi tan học có thể sẽ có nhiều thủ tục không kịp giải quyết.”

——Thủ tục?

Hikigaya cảm thấy lời nói của Chabashira-sensei có chút gì đó sâu xa. Thủ tục ở đây là ý chỉ điểm cá nhân được thưởng từ kỳ thi sao?

Không, thời gian nhà trường phát điểm hẳn là phải tập trung cùng một lúc, nói cách khác…

“Đây… là có ý gì ạ?” Hirata dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Đừng hoảng, tôi sẽ công bố ngay đây.”

Nói rồi, Chabashira-sensei dán một tờ giấy trắng khổ lớn lên bảng đen, trên đó ghi rõ tên và điểm số của tất cả học sinh.

Hikigaya liếc xem điểm của mình trước.

Ngữ văn một trăm điểm, Toán tám mươi tám điểm, Tiếng Anh bốn mươi bảy điểm, Khoa học Tự nhiên chín mươi ba điểm, Khoa học Xã hội một trăm điểm.

Haizz, xem ra môn Toán vẫn phải tìm cách cải thiện thêm thôi.

Mặc dù Hikigaya không phải là không hiểu bài, nhưng cứ đến giờ Toán là cậu lại chẳng thấy có chút hứng thú nào, quả nhiên sở thích vẫn là thứ rất quan trọng.

“Oaaa! Tớ không bị điểm liệt!”

Đột nhiên, Sudou đứng bật dậy hét lớn đầy vui sướng.

Hikigaya nhìn qua, thấy trong năm môn của Sudou có bốn môn gần sáu mươi điểm, môn Tiếng Anh quan trọng nhất thì được ba mươi chín điểm.

Như vậy chắc là có thể…

“Rất tiếc, Sudou, em có một môn bị điểm liệt.”

Chabashira-sensei cầm cây bút đỏ, gạch một đường dài lên tên của Sudou.

“…Hả?” Sudou thốt lên một tiếng ngơ ngác, “Nói, nói dối phải không? Tại sao em lại bị điểm liệt chứ!”

“Môn Tiếng Anh của em không đạt yêu cầu.”

“Đừng đùa nữa, điểm chuẩn là ba mươi hai điểm mà! Em được tận ba mươi chín điểm cơ mà!”

“Ai nói với em điểm chuẩn của kỳ thi lần này là ba mươi hai điểm?”

Nghe những lời này của Chabashira-sensei, bạn bè của Sudou cũng bắt đầu lên tiếng bênh vực cậu.

“Không không không, cô chắc chắn đã nói thế mà! Phải không mọi người!” Ike lớn tiếng kêu gọi.

“Các em nói gì cũng vô ích, hơn nữa điểm chuẩn của kỳ thi giữa kỳ lần này là bốn mươi hai điểm, Sudou còn thiếu mất ba điểm nữa đấy.”

“Bốn, bốn mươi hai điểm?! Em chưa từng nghe nói chuyện này bao giờ!”

“Vẫn không hiểu sao? Thôi được rồi, vậy tôi sẽ cho các em biết tiêu chuẩn xác định điểm liệt của ngôi trường này.”

Dứt lời, Chabashira-sensei bắt đầu viết các phép tính lên bảng đen. Trên bảng hiện ra phép tính: 84.8 ÷ 2 = 42.4.

“Tiêu chuẩn điểm liệt của kỳ thi lần trước và lần này được xác định dựa trên kết quả của từng lớp; cách tính là lấy điểm trung bình của cả lớp ở môn đó chia cho hai. Có vẻ như lần này có nhiều học sinh muốn nhận thưởng, nên điểm số trung bình đã bị đẩy lên cao hơn các năm trước khá nhiều đấy.”

Nghe Chabashira-sensei giải thích, Hikigaya lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra chính phương án thưởng điểm do cậu đề xuất đã khiến đám học sinh giỏi trong lớp trở nên tích cực hơn, cộng thêm việc có được đề thi của năm ngoái, thành thử đã kéo điểm trung bình lên không ít.

Có điều, chắc hẳn vẫn còn cách cứu vãn…

“Này, Hikigaya! Tất cả là tại cậu lo chuyện bao đồng đấy!”

Đúng lúc cậu đang suy tư, Yamauchi đã hầm hầm hổ hổ đi tới.

“Gì?”

“Chuyện thưởng điểm ấy! Chính vì cậu bày ra cái trò đó, nên đám học giỏi mới cố sống cố chết thi cho cao điểm, hại bạn tôi bây giờ phải nghỉ học!”

“…”

Hikigaya không hề phản bác, chỉ một lần nữa tự khẳng định lại suy nghĩ trong lòng mình.

——Mình quả nhiên không ưa nổi cái lớp này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận